Thần Long Ở Rể

Chương 86



Dung Vị hơi giật mình, luống cuống tay chân, nhìn Hoàng Đàn rồi nhìn ra bên ngoài, biểu cảm vô cùng quái dị.
“Không thể… không ai làm được cả… không được…”
Anh ta lẩm bẩm vô cùng rối loạn, không có chút trật tự nào.

Hoàng Đàn cảm giác có gì đó rất lạ, nhưng hiện tại hắn ta còn đang chú tâm chống đỡ.
Nhóm người này mạnh hơn rất nhiều nhóm người lúc trước, đừng nói là trận pháp mà ngay cả thực lực công phu cũng cao hơn nhiều.
Đàn em của hắn quả thực không trụ nổi rồi!
“Đứng đó làm gì vậy? Còn không nhanh đi đưa cha mẹ anh đi.” Hoàng Đàn như muốn quát lên.
Trong lòng hắn tức giận vô cùng, tên này bị làm sao vậy nhỉ?
Nói gì cũng không nghe, thái độ cứ như bị ma nhập vậy, Hoàng Đàn thật sự muốn tát hắn vài cái.
Lòng hắn ta cũng run sợ không ít, nếu thực sự trận pháp bảo vệ bị phá mà Hồ Cửu vẫn chưa đến thì hắn xong đời rồi.
Nếu không phải bị gắn kết với khế ước truy hồn thuật thì có lẽ hắn rất muốn hối hận.
Dung Vị luống cuống tay chân, cả người anh ta cứng đờ, dù là đi hai bước cũng vấp té, không còn bộ dáng thanh niên ngày nào.

“Tôi…”
“Tôi gì chứ? Anh muốn họ vào lột xác chút ta mới vui à?” Hoàng Đàn mất kiên nhẫn, cũng buộc miệng chửi vài câu.
“Anh mau đi đi, còn đứng đó làm gì? Còn chờ tôi mời hay sao? Anh có là bạn của Hồ Cửu tôi cũng không khách khí đâu.

Nhanh đi!” Hoàng Đàn vô cùng vội vàng.
Ầm…
Lời nói của Hoàng Đàn vừa dứt thì kết giới trận pháp bị nổ tung, tiếng động tuy không lớn vì Hoàng Đàn đã chống đỡ.
Bóng dáng cao lớn của một người đàn ông tiến vào kết giới vừa bị phá hủy, theo đó là bốn năm người khác, dáng vẻ vô cùng tự đắc.
“Tình nhân nhỏ bé, lâu quá không gặp.

Em quên tôi sao?” Tên cao to kia cười khả ố, nhìn Dung Vị liếm môi một chút, tỏ vẻ thèm thuồng.
“Không… không…” Dung Vị ấp úng.
“Các người là người của ai? Tới tận đây thì có lẽ cũng phải biết có hậu quả gì chứ?” Hoàng Đàn tuy bất ngờ trước thái độ của Dung Vị cùng tên to cao kia, nhưng vẫn cứng giọng nói.
Đồng thời hắn ta cũng bước lên một bước, chắn ngang tầm mắt của tên kia với Dung Vị.
Tên to cao kia nhìn thấy vậy thì hơi nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng, nhìn một người đàn ông bên cạnh mặt vest đen, đeo kính đen.
“Không phải muốn đọ xem trận pháp sao, làm gì làm đi.

Nhớ để lại tình nhân bé nhỏ của tôi.” Tên cao to kia lại cợt nhã cười khả ố.
“Đại Hải, đừng hồ nháo.

Dung Vị còn phải đưa về cho ông chủ.” Người mặt vest đen kia nghiêm giọng nói.
Tên Đại Hải kia vẫn vẻ mặt không mấy quan tâm nhìn chằm chằm Dung Vị, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.
“Tiểu Long à, cậu xem đi, tôi vẫn giữ Dung Vị nguyên vẹn về gặp ông chủ là được.

Tình nhân bé nhỏ của tôi còn cấm tôi đụng chân đụng tay sao.” Đại Hải hùng hổ nói.
Tuy người tên Tiểu Long kia nghiêm mặt nhưng ánh mắt tỏ vẻ giễu cợt, xem ra nếu Dung Vị rơi vào tay bọn họ thì có lẽ thảm hơn gấp ngàn lần ở tù.

Hoàng Đàn có ngốc cũng nghe ra lời nói của bọn người này có ý gì, hắn ta cũng hiểu tại sao Dung Vị lại sợ hãi như vậy.
“Nhiều lời, ở đây chúng tôi không có nhu cầu tiếp khách.

Đi nhanh khi các người còn kịp hối hận.” Hoàng Đàn là đang muốn kéo dài thời gian đợi Hồ Cửu.
Dung Vị cả người run rẩy, hầu như không thể giúp gì cho Hoàng Đàn, cảm nhận được cảm xúc thay đổi của Dung Vị, hắn hơi thở dài.
Xem ra đoạn đường này của hắn gian nan rồi, hắn còn nghĩ Lão Lý bên kia mới khó sống, hóa ra hắn bên này mới gọi là khó sống.
Mà nghĩ tới cũng vừa đúng dịp, Thanh Ngũ bình thường còn ở cùng hắn, nói gì thì nói Thanh Ngũ vẫn có bản lĩnh, nếu có Thanh Ngũ có lẽ hắn không chật vật như bây giờ.
Giờ thì tốt rồi, chỉ vì hắn tự cao cho rằng một mình bảo vệ được nơi này, hóa ra rồng ẩn mình còn quá nhiều nha.
“Ngu ngốc.

Giao Dung Vị ra, chúng ta sẽ không động tới các người, đảm bảo bình yên rút đi.

Nếu ngoan cố… đừng trách chúng ta ra tay độc ác.” Giọng nói mỉa mai của tên mặc vest trắng vang lên.
Hoàng Đàn lúc này mới để ý, một tên đồ đen, một tên đồ trắng, lại thêm một tên cao to ở giữa.

Cảm giác như hắc bạch vô thường đến cửa, còn thêm tên đầu trâu mặt ngựa theo, phía sau là đám quỷ lâu la, nghĩ cảnh cũng giống nha.
Hắn vừa nghĩ vậy thì tự dựng miệng kéo lên một nụ cười, bọn người kia cảm giác khó hiểu.

Hắn thực sự nghĩ đến cảnh tượng mà buồn cười, đám người kia lại tưởng rằng hắn định làm gì.
“Cơ bản là tôi không có quyền giao hay không.

Các vị đại ca xem đi, giao được tôi cần ở đây chống đỡ sao?’ Hoàng Đàn khịt mũi, cảm thấy đám người này hỏi dư thừa.
“Được, xem như hôm nay là ngày giỗ của mày rồi.” Đại Hải tiến lên một bước.
Rầm, rầm.
Đại Hải vừa nói dứt lời, thân ảnh màu đen của Tiểu Long chợt chuyển động, làm ra thủ ấn quen thuộc.
Con ngươi của Hoàng Đàn co rụt, kia thủ ấn chính là muốn phá hủy mọi thứ, có cần thế không chứ?

Đùa nhau sao?
Hoàng Đàn cũng nhanh chóng tạo kết giới bày ra trận pháp phòng vệ, nhưng lực đánh vào của bên Tiểu Long quá mạnh làm chấn động vòng bảo vệ trận pháp.
Cả Dung Vị cùng Hoàng Đàn đứng bên trong cũng lùi lại vài bước.
Tên áo trắng đứng cười cười, sau đó cũng ra tay, giơ ra một thanh kiếm đâm thẳng về phía màn bảo vệ.
“Chết tiệt.” Hoàng Đàn thật muốn chửi hai tên khốn nạn này.
“Cái này chẳng phải hai đánh một sao?” Hắn tức giận quát.
“Tiểu Vũ à, ta có thể một mình xử lý được.” Tên Tiểu Long áo đen nghiêm giọng nói, sắc mặt vẫn lạnh băng.
Tên áo trắng Tiểu Vũ cười ghê rợn, uy kiếm càng mạnh, va chạm một lực cực lớn với màn chắn bảo vệ trận pháp.
Rắc…
Màn bảo vệ trận pháp vỡ vụn, Hoàng Đàn bị lực kiếm kia chấn làm cho ngã nhào, nhưng thủ ấn vẫn giữ chặt.
“Hồn kiếm? Hôm nay là ngày quái gì vậy, cao thủ trận pháp còn có Hồn kiếm.” Hoàng Đàn cảm thán.
“Xem ra mày cũng có chút kiến thức, tiếc là không thể thưởng thức rồi.” Tiểu Vũ nhếch miệng cười.
Tiểu Long tuy mặt luôn lạnh nhạt nhưng ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý thấy rõ, chỉ cần thêm một chút thì Hoàng Đàn sẽ không trụ được.
“Nhanh, đưa cha mẹ anh đi đi.

Muốn chết cùng à?” Hoàng Đàn hét lển.
Đại Hải nghe Hoàng Đàn quát to với Dung Vị thì bày ra bộ mặt đau lòng không thôi.
“Tiểu tình nhân của ta, ai cho mày kêu to gọi nhỏ.” Đại Hải bước lên nôn nóng nói.
“Hai người các ngươi làm gì lâu vậy, nhanh lên.

Không thấy tiểu tình nhân của ta bị người ta bắt nạt.” Hắn ta hợp tình hợp lý quát Tiểu Long cùng Tiểu Vũ..


Bình Luận (0)
Comment