Thần Long Ở Rể

Chương 97



Hồ Cửu nhìn Dung Vị, bộ dạng của Dung Vị đã có quyết định, dù là ai cũng không ngăn cản được.
“Cậu…”
“Ông Hồ… Tôi là Dung Vị.

Tôi muốn ông giữ lời vừa nói…” Dung Vị kiên quyết.
Đầu dây bên kia phát ra tiếng cười đắc ý.
“Tôi biết cậu là người thông minh.

Tốt, tôi sẽ sắp xếp.” Nói xong ông ta cúp máy, cũng không cho Dung Vị có cơ hội nói thêm gì.
Đây là kết quả mà ông ta mong muốn nhất rồi.

“Cậu xem đi trợ lý Bác, tôi đã nói rồi.

Lợi ích luôn là thứ mà con người ta phải tranh lấy.” Hồ Lâm đắc ý ngã ngửa ra sau, dựa thoải mái vào ghế xe.
“Trước mắt, sắp xếp hiện trường giả, cho cả nhà cậu ta thay tên đổi họ.

Ngoài Hồ gia cùng đám thuộc hạ đi bắt cóc, cũng chưa ai thấy Dung Vị ngoài chúng ta.

Đưa cả nhà họ tới phương Bắc đi.” Hồ Lâm rút điếu xì gà hút.
Trợ lý Bác cảm thấy tuy cách thức này hơi cũ rồi, nhưng có lẽ vẫn giữ được hiệu quả nhất định.
“Tôi sẽ sắp xếp… Vậy chúng ta sẽ về phương Bắc?” Trợ lý Bác lên tiếng hỏi.
“Chưa! Tôi còn có việc cần làm, Dung Vị chỉ là thu hoạch nhỏ của chúng ta mà thôi.” Hồ Lâm vẫn không từ bỏ chuyện xây dựng mối quan hệ với người kia.
Trợ lý Bác có một dự cảm không lành, hắn ta cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Chỉ có thể từng bước cẩn trọng mà thôi.
Dung Vị đầu dây bên này hài lòng với những gì mình vừa quyết định, ánh mắt nhìn về phía Hồ Cửu.
“Cậu… vẫn là người bạn tốt của tôi.

Chỉ là tôi muốn có một sự nghiệp riêng, mong cậu hiểu.” Dung Vị lúc này như lấy lại được một chút tự tin.
Hồ Cửu nhìn người anh em chí cốt trước mặt, anh cảm thấy có một cảm giác xâm chiếm lấy mình.
Đây không phải là lần đầu tiên anh thất vọng, chỉ là lần này là một cảm giác… nói đúng hơn phản bội, triệt để phản bội.
“Dung Vị… tại sao lại dựa vào bọn họ? Cậu có thể tự mình gầy dựng, ít nhất cậu có tôi.” Hồ Cửu một chút thôi, muốn biết thực sự cảm giác của mình đã sai rồi.
Anh muốn Dung Vị trả lời một câu gì đó, để anh có thể cảm nhận cảm giác kia là sai, là do anh mà thôi.
“Không thể! Cậu nhìn đi, họ có thể cho chúng ta những thứ chắc chắn hơn… chúng ta đủ cứng cáp thì sẽ có cách tách ra… cậu mới là người không tin tôi.”

“Được! Sau này… chúng ta xem như người dưng.” Hồ Cửu lạnh nhạt nói.
Sau đó quay sang Dung Thất cùng Tuyết Nguy, ánh mắt như cầu xin.
“Hai người có thể… ở lại đây không?” Hồ Cửu chỉ vừa được hưởng một chút hơi ấm gia đình, hiện tại anh biết hy vọng khá mong manh, nhưng vẫn muốn thêm một lần hy vọng.
Dung Thất nhìn Dung Vị, rồi lại nhìn Hồ Cửu, ánh mắt vô cùng khó xử.

Ông biết Dung Vị làm vậy là không đúng, cũng biết Hồ Cửu không sai, chỉ là… Dung vị mới là con trai của họ…
“Hồ Cửu… con không thể theo chúng ta sao?” Tuyết Ngụy cầm tay Hồ Cửu, nhẹ nhàng nói.
“Chỉ cần có con, chẳng phải chúng ta là một nhà đoàn tụ…” Ánh mắt bà ửng đỏ nói tiếp.
Dung Vị cũng không nhìn qua phía họ, anh ta chỉ nhìn ra ngoài, muốn tránh đi sự khó chịu này.
“Được rồi! Con không muốn mọi người khó xử.

Cứ đi theo Dung Vị, cha mẹ giữ gìn sức khỏe… nếu mọi người sống không vui… con sẽ đích thân tới đón hai người đi.” Hồ Cửu kiên quyết.
Câu này là thật tâm anh muốn cho họ biết, dù thế nào đi nữa anh vẫn sẽ là nơi nương tựa của họ.
Cũng là muốn cho Dung Vị nghe rõ, chỉ cần anh ta không chăm sóc họ chu đáo thì Hồ Cửu sẽ tới đón họ đi.
Dung Vị nắm chặt tay, cảm thấy như bị cảnh cáo.
“Nhiều chuyện…” Nói xong thì bỏ đi lên phòng.
“Con còn có việc, mọi người tự thu xếp, có chuyện cứ tìm con.

Phương thức liên lạc con để ở đây.” Hồ Cửu ân cần nói.
Dung Thất cúi mặt, không dám nhìn anh.

Tuyết Ngụy lại không nỡ.

“Con còn có việc.” Hồ Cửu nói xong thì rời đi.
Ra bên ngoài khu biệt thự, anh thở dài một hơi, bản thân anh không biết mình hy vọng điều gì.
Gia đinh kia… thực sự không thuộc về anh, trước hay sau cũng thế mà thôi, cảm giác bị chính người bạn thân thiết phản bội, thật khó chịu.
“Hữu Thủ, cho người bảo vệ Dung gia… cũng không cần nhúng tay quá nhiều, báo lại tôi là được rồi.” Hồ Cửu vẫn không buông tay xuống được.
“Vâng.” Hữu Thủ nói xong thì im lặng.
Ngày mai, các đại gia tộc cũng sẽ có mặt ở thành phố Gia, mà lại có người nhờ mối quan hệ lại gửi thiệp cưới đến cho Chiến thần.
Đây là… quá lộ liễu.
“Long chủ… chúng ta có thiệp báo hỷ.” Hữu Thủ chần chừ nói.
“Hửm…?” Hồ Cửu có vẻ không hiểu.
“Là Vinh gia cùng Trần gia, thiệp mời gửi cho một thuộc hạ nhánh phía Đông của chúng ta… họ dùng quan hệ tầng tầng lớp lớp muốn nhờ gửi tới tay Chiến thần.”
Hữu Thủ cảm giác được Hồ Cửu có chuyện không vui.
“Thiệp báo hỷ? Ồ, các gia tộc kia có lẽ không còn ngồi im được nữa rồi.” Hồ Cửu cũng không muốn quan tâm đến bọn họ.
“Tôi muốn về nhà.” Hồ Cửu hơi nhíu mày nói.
“Nhà… nào ạ?” Hữu Thủ muốn hỏi.
Hữu Thủ thực sự không rõ… Hồ Cửu là muốn về đâu.
Hồ Cửu chợt ngớ người.
“Ừ… nhà nào nhỉ?” Hồ Cửu cười chua chát..


Bình Luận (0)
Comment