Thần Luyện Thiên Nhiên

Chương 10 - Bức Thư Của Mẹ Và Chiếc Nhẫn Ưng Gia.​

Khương Tiểu Linh lặng nhìn mà đau lòng, cũng không biết an ủi Mạc Tuấn thế nào.

Sau năm phút Mạc Tuấn bình tĩnh lại nói: "Việc này để sau, tối nay em ở phòng anh đi."

"Vâng." Khương Tiểu Linh không biết an ủi thế nào chỉ đành dạ một tiếng và than nhẹ.

Nói xong quay người tới phòng của mẹ nuôi, nhưng phòng này đã được mẹ nuôi dọn đi, nhưng trên bàn cửa sổ còn một bức thư cũ, một quyển sách và một chiếc nhẫn hình con đại bàng, Mạc Tuấn cầm bức thư cũ lên đọc: "Tuấn nhi mẹ biết sau này có khả năng con sẽ có thể mạnh lên và tìm mẹ, nhưng mẹ vẫn mong con không đọc được bức thư này. Mẹ chỉ muốn con cả đời bình an, nếu con đã đọc được bức thư này chứng tỏ con đã trở nên mạnh mẽ, sau này nếu con đạt tới tiên thiên thì con có thể đi tìm kiếm ẩn thế gia tộc họ Ưng, mẹ chỉ mong con, nhẫn ưng hình này là chiếc nhẫn kế thừa của mẹ. Trước khi con có đủ thực lực thì không nên đeo nhẫn này vào, nếu con có khó khăn gì thì hãy đi tìm Hàn gia Hàn Vĩnh, Hàn thúc ở thành phố A, chiếc nhẫn là thứ chứng minh thân phận của con, quyển sách trên là cách tu luyện của Ưng gia, con hãy cố gắng tu luyện, con hãy bảo trọng."

Mạc Tuấn cũng không ngờ là còn có cả bức thư của mẹ ruột của hắn, nhưng thông tin quá ít cần phải đến tìm hàn thúc đấy và cả đi Mạc gia tìm hiểu ngọn ngành việc này, tạm thời thực lực chưa đủ, cầm quyển sách lên xem có tên "Ưng trảo thần quyết". Hắn lật ra xem hết hầu hết là cách tu luyện của người ở trái đất nhưng kỹ thuật đánh vẫn khá cao minh, nếu người bình thường luyện cuốn này ít nhất phải mười tới hai mươi năm mới có thành tựu, còn hiện tại hắn đã có thần thức tập luyện một chút là có thành tựu.

Mạc Tuấn về phòng với Khương Tiểu Linh hỏi cô: "Em đã ăn gì chưa?"

"Chưa." Khương Tiểu Linh ngượng ngùng trả lời, thầm nghĩ: "Không lẽ anh ấy muốn mời mình đi ăn cơm."

"Thế hãy đi cùng anh ăn một chút nhé." Mạc Tuấn thấy Khương Tiểu Linh chưa ăn nói.

"Vâng." Khương Tiểu Linh đỏ mặt đáp.

Hiện tại đang trời tối Mạc Tuấn đưa Khương Tiểu Linh đi tới một quán ven đường gọi hai tô hoành thánh.

Ở bàn kế bên có ba thanh niên thấy Khương Tiểu Linh xinh đẹp thì lấy một ly bia qua tên tóc vàng giọng hung hăng nói: "Này em gái xinh đẹp tối nay em được rảnh không, cùng anh đi vui vẻ một đêm nhé."

"Em cùng anh uống một ly nhé." Một tên khác đầu hói giọng giễu cợt nói.

"Ông chủ nay bàn này tôi tính tiền nhé, tôi muốn mời cô em xinh đẹp đây một bữa, nào tới cùng với anh đi chơi nào." Tên còn lại xăm mình càng hống hách hơn muốn thể hiện ra uy thế của mình ta đây là người có tiền.

Khương Tiểu Linh im lặng vì cô cũng chưa đi ăn quán ven đường qua, nhưng cũng không ngờ tới mình chưa làm gì đã có người tới gây rắc rối.

"Cút." Mạc Tuấn giọng lạnh lùng nói.

Ba tên kia hơi sững người sau đó cười ha ha...

"Nhóc con mày tốt nhất là cút qua một bên nếu không ông đây không ngại cho mày gãy chân đấy." Tên tóc vàng hống hách nói.

"Mày biết bố mày là ai không dám kêu bọn tao cút, mày gan to lắm rồi." Tên đầu hói tức giận trả lời.

Còn tên xăm mình là đại ca nên cười lạnh, gã tính để cho hai đàn em xử lí tên này còn em gái xinh đẹp này để cho hắn chơi.

"Nếu các người không cút, thì không cần phải đi nữa." Mạc Tuấn lạnh giọng nói.

"A.. tao xem mày có thể làm gì tao nè." Tên tóc vàng đấm vào mặt của Mạc Tuấn nói, tên đầu hói cũng dùng chân đá vào chân Mạc Tuấn.

Mạc Tuấn sắc mặt bình tĩnh nhìn hai người đánh tới, sau khi gần đến người của Mạc Tuấn thì Mạc Tuấn động thủ chỉ trong một giây một đấm vào mặt tên tóc vàng làm cho hắn khuôn mặt bị méo mó luôn, và dùng chân đạp cái chân của tên hói, tiếng gãy xương vô cùng chói tai cạch...cạch, trả đòn xong làm cho hai tên kia la đau oai oái, tên đại ca thấy thế hơi sững sờ sau đó sợ hãi vì cho dù là hắn một mình đối mặt với hai tên đàn em cũng muốn chật vật, chứ không nói đến tên này rất nhẹ nhõm đã hạ gục đàn em của hắn.

Hạ xong hai tên đàn em Mạc Tuấn đi tới chỗ tên đại ca xăm hình.

"Đừng tới đây tao là người của Viêm gia đấy, nếu mày đánh tao thì Viêm gia sẽ không tha cho mày đâu." Tên đại ca ngoài mạnh trong yếu nói sau đó từ từ sợ hãi lui lại, rồi nói tiếp: "Chỉ cần mày tha cho tao thì tao sẽ coi như chuyện này chưa xảy ra." Hắn ta nghĩ chỉ cần thoát được sau này gã sẽ trả mối thù bị nhục ngày hôm nay.

"Viêm gia sao, vậy mày mau gọi hết tất cả hậu trường của mày qua đây tao xử lí một lần cho xong." Mạc Tuấn lạnh giọng bình tĩnh cười lạnh nói.

Bình Luận (0)
Comment