Mạc Tuấn dùng thần thức quét hết quanh khu vườn, thấy được khá nhiều cơ quan, nếu không phải là người trồng nhất định đi vào sẽ chết.
Mạc Tuấn dùng ngự phong thuật để bay không chạm đất, ngự phong thuật chỉ có thể bay cách mặt đất không xa thuật này chỉ tác dụng với tu sĩ cấp thấp phối hợp với tốc độ ra tay, nhưng trong trường hợp này sử dụng quá hợp lí và không đụng tới cơ quan nào cả.(phàm lập đức, tory pham)
Mạc Tuấn sử dụng ngự phong thuật bay qua một đống cơ quan sau đó mau chóng hái hết dược liệu, còn linh tuyền nếu để ở đây thì quá lãng phí, nên Mạc Tuấn quyết định ngồi xuống đây vận chuyển càn khôn pháp kinh tu luyện, sau nửa canh giờ thì Mạc Tuấn tu vi cũng đã tinh tiến thêm mặc dù chưa tu luyện tới luyện khí tầng hai đỉnh phong nhưng cũng đã cách không xa, chỉ có thể trách ở đây tài nguyên quá khan hiếm, dù có thế lực phụ trợ hắn mà tốc độ tu luyện vẫn chậm, nếu là ở đại thế giới thì hắn đã là trúc cơ kì rồi.(tory pham)
Mạc Tuấn vừa tu luyện xong thì bỗng nhiên hang động run lên cứ như là động đất vậy.
"Xem ra lối bên cạnh nhất định có chuyện rồi, đi xem xem sao." Mạc Tuấn nói thầm xong quay người bước đi, dù sao linh tuyền đã cạn sạch rồi.
Sau hai mươi phút đi qua tới và vào thông đạo tử thì thấy có hai nhóm người, một nhóm là đạo cô và nhóm người còn lại là đạo sĩ không ngờ bên đạo cô có hai người còn bên đạo sĩ có bốn người, hẳn là hồi nãy đánh nhau đụng trúng cơ quan nào đó làm cho cả hang động run lên.
Mạc Tuấn cận thận ẩn mình quan sát bọn họ.
"Liễu Như hiện tại chúng ta không nên động thủ nữa ở chỗ này động thủ mà gặp cơ quan chúng ta chết chắc." Lão đạo sĩ kia nói.
"Được tạm, trước khi tìm được bảo vật chúng ta không nên động thủ, muốn được bảo vật thì bằng bản lĩnh vậy." Lão đạo cô Liễu Như lên tiếng.
"Tốt." Lão đạo sĩ đáp ứng, dù sao lão và đồ đệ lão có ưu thế hơn mặc dù hai người đều là nội khí cảnh, lão ta có nhân số chiếm ưu thế nên cũng không sợ.
Do lúc nãy đụng trúng cơ quan thì có một lối đi xuống dưới.
Mạc Tuấn nhìn thấy bọn họ cùng đi xuống nhưng cách nhau ra một đoạn hẳn là sợ đối thủ đánh lén.
Sau khi hai nhóm người kia vào thì Mạc Tuấn cũng ẩn thân vào theo.
xuống tới mười phút nữa thì có một đại điện vô cùng lớn, lính đá đứng đó vô cùng nhiều, dãy cuối của đại điện có một cỗ quan tài phía trên có khảm một viên ngọc màu đỏ tỏa ra ánh sáng âm u, cho dù là ở đây khá xa cũng nhìn thấy anh sáng đó, dù sau hiện tại trong động có phát ra ánh sáng yếu ớt, nhưng vẫn thấy đường, ánh sáng tỏa ra từ viên ngọc sáng hơn so với ánh sáng tỏa ra trong động nên nhìn từ xa thấy trên quan tài có một viên ngọc màu đỏ.
Sáu người kia đi vào cũng không dám đi loạn bọn họ mở ra la bàn cùng với một số dụng cụ, từ từ bước đi dò xét, Mạc Tuấn theo sau tới thấy phía xa có cỗ quan tài và một viên ngọc đỏ tản ra ánh sáng âm u thì rất ngạc nhiên.(tory pham)
Bởi vì viên ngọc đó là hồn châu cho dù là tu chân giới cũng không có nhiều, không ngờ lại ở trong nay, bình thường có hồn châu xung quanh đều sẽ có hồn phách tìm tới mà sinh tồn trở thành hồn tu, muốn trở hồn tu cần điều kiện vô cùng hà khắc, nếu không có hồn châu thì không dễ dàng có thể thành hồn tu, hoặc một địa phương đặc biệt có thể tự động sản sinh ra hồn lực mới có thể, còn nếu là tu sĩ thì có thể sử dụng hồn châu để tu luyện thần thức, nâng cao hồn phách là một thứ vô cùng trân quý tại tu chân giới, không ngờ ở trái đất còn có loại bảo vật như thế.
sáu người có lão đạo sĩ dắt đi một cách quy luật không ngờ vượt qua một đám người đá mà họ không nhúc nhích, xem ra chỉ có đạp sai bước mới ấn trúng cơ quan làm cho người đá kích hoạt.
Sau khi tới trước quan tài đó và viên ngọc châu hai bên đều tranh chấp.
"Đây là huyết ngọc, huyết ngọc là của tôi còn đồ trong quan tài là của bà thế nào." Lão đạo sĩ nói.
"Đạo Hư mày ăn ghê lắm, huyết ngọc mới là của tao mày có thể chọn bảo vật ở quan tài." Liễu Như đạo cô cũng nói.
"Hừ, vậy thì xem bản lĩnh ai giỏi hơn rồi." Lão Đạo Hư nói xong thì dùng kiếm gỗ đâm tới đạo cô Liễu Như.
"Thế thì để cho tôi xem mấy năm nay ông tiến bộ tới đâu." Đạo cô Liễu Như cũng dùng phất trần để trả đòn.
Còn ba tên đồ đệ thì nhìn chằm chằm đạo cô trẻ kia.
Ba người trong mắt đều hiện lên vể dâm dục, dù sao trước mặt một đạo cô xinh đẹp họ đâu có hưởng thụ qua, ba người họ cùng xông lên.
"Sư huynh vị đạo cô này đẹp như vậy một chút chúng ta cùng hưởng thụ nhé." Một tên trong đó nói.
"Tốt, hai đệ cứ tự nhiên, con đĩ này phải để chúng ta cho ả dục tiên dục tử ha...ha...ha..." Nói xong ánh mắt tham lam dâm dục nhìn bộ ngực phập phồng của vị đạo cô kia.
Còn người còn lại tuy không nói gì nhưng cũng một bộ dạng vô cùng háo sắc.