Thần Luyện Thiên Nhiên

Chương 32 - Hồn Châu Tới Tay.

Còn người còn lại tuy không nói gì nhưng cũng một bộ dạng vô cùng háo sắc.

"Hừ, đàn ông đúng là chẳng có kẻ nào tốt lành." Đạo cô trẻ xinh đẹp nói xong thì cũng dùng phất trần tấn công tới.

Ba người tu vi ở võ sĩ cao cấp mà đạo cô kia tu vi võ sĩ đỉnh phong mặc dù chênh lệch một chút, đạo cô kia do một mình đối mặt với ba người nên cũng đang ở thế hạ phong, cho dù là tu vi cao hơn nhưng ba đánh một thì đã có thể bù lại chênh lệch tu vi.(phàm lập đức, tory pham)

Còn hai người đều là nội khí cảnh trung kì, ra tay vô cung mau lẹ, hai người ra tay cân sức ngang tài.

Mạc Tuấn quan sát nãy giờ cũng cảm thấy vô cùng quỷ dị, dù sao ở gần hồn châu lại không có bất kì sự bảo vệ nào là cực kì quỷ dị.

Bình thường thiên tài địa bảo đều sẽ có yêu thú bảo vệ, còn hồn châu có khả năng có hồn tu hoặc âm hồn bảo vệ, tuyệt không có khả năng yên tĩnh như thế được nhất định là âm hồn kia tu vi không cao nên mới chờ hai kẻ kia lương bại câu thương rồi cho nhất kích tất sát.

Mạc Tuấn sử dụng thần thức tới nắp quan tài thì quét không vào, hắn cũng không ngờ còn có vật có thể che đậy thần thức của hắn, ở trên trái đất này quỷ dị như thế xuất hiện một số đồ vật thậm chí ở tu chân giới cũng phải đỏ mắt, rất có thể ở trong trái đất từng xuất hiện người tu chân đây chỉ là hắn phỏng đoán.

Hắn quét qua cỗ quan tài kia thì thấy có một thứ âm u ẩn núp ở đằng sau chiếc quan tài, đó hẳn là âm hồn thực lực của âm hồn kia không mạnh lắm chỉ có nội kình cảnh sơ kì, rất có thể là âm hồn kia cũng không nắm chắc đánh bại hai người, dù sao kiếm gỗ và phất trần trong tay của hai người đều là khắc tinh của âm hồn.

Mạc Tuấn kiểm tra kĩ lưỡng không thấy có mối nguy nào thì dùng ngự phong thuật ẩn thân tiến tới, Mạc Tuấn né đi chỗ tranh đấu của mấy người kia sau đó tới lấy hồn châu.

Hồn châu bị lấy ra thì âm hồn kia xông tới đánh Mạc Tuấn, Mạc Tuấn một ngón tay búng ra một quả thủy cầu bao lấy âm hồn kia.(phàm lập đức, tory pham)

Âm hồn kia vùng vẫy trong quả thủy cầu đó.

Còn hai người kia cũng kinh hãi đã ngừng tay, sau đó gật đầu hiểu ý, nhất định đánh người mà tự nhiên xuất hiện trước mặt họ mà họ không biết.

Mạc Tuấn tiện tay lật nắp quan tài lên ở trong có một bộ thi hài xương bóng loáng như ngọc tu vi rất có thể là trúc cơ kì, không ngờ mình lại vào một hầm mộ của tu sĩ trúc cơ trong quan tài có một cái quạt giống như cái quạt lấy ở Phùng gia, Mạc Tuấn không ngờ thậm chỉ có hai chiếc quạt giống nhau như đúc, hai vật này bây giờ ở trong mắt của Mạc Tuấn trở nên thần bí vô cùng.

Mạc Tuấn thu chiếc quạt vào nhẫn, sau đó nhìn xung quanh thi thể, nhưng không phát hiện ra chiếc nhẫn trữ vật nào, ở đây có điều cổ quái.

Hai người kia tấn công tới Mạc Tuấn định trả đòn không ngờ hang động bây giờ chấn động vô cùng, làm cho tất cả mọi người đều đứng không vững.

"Hang động sắp sập rồi mau đi ra ngoài thôi." Lão đạo cô Liễu Như lên tiếng.

"Mau đi nào." Lão đạo sĩ nói.

Vì hiện tại không cần nhắc cũng biết nhất định phải chạy ra ngoài nhưng đao cô trẻ kia lại không may mắn như vậy còn chưa được đi thì đã bị đá đè trúng người, mặc dù không chết nhưng cũng đã trọng thương.

Lão đạo cô kia nhìn thấy thế muốn quay lại nhưng hiện tại không đi tuyệt đối một lát đi không được, nên cũng mặc kệ chạy ra ngoài, còn lão đạo sĩ yểm trợ đồ đệ chạy ra ngoài.

Mạc Tuấn biết được trong quan tài có truyền tống trận rất có thể đồ vật đều ở trong đó, thấy đạo cô trẻ kia bị trọng thương Mạc Tuấn liền ra tay cứu giúp, dù sao hắn ở gần đạo cô trẻ kia nhất tất cả những người kia đều đã chạy đi ra, Mạc Tuấn vươn tay ôm đạo cô kia vào ngực sau đó chạy vào quan tài tiện tai đóng nắm quan tài lại.

Vào trong quan tài xong thì Mạc Tuấn sử dụng thủ pháp khởi đội trận pháp truyền tống trong quan tài.

"Mẹ, con đã lấy Mạc Tuấn làm chồng rồi nên sẽ không lấy người khác nữa đâu, tên Mạc Kinh kia chỉ biết ỷ mình là người của Mạc gia, nếu bước ra Mạc gia hắn không là gì cả." Khương Tiểu Linh nói.

"Con à, hiện tại gia tộc cũng bức bách mẹ, mẹ cũng không có cách nào, nếu con không đồng ý thì sau này bọn họ rút chúng ta ra khỏi hộ khẩu, sau này chúng ta làm sao mà sống." Phương Ngọc nét mặt buồn rầu nói.

"Nhưng con không thích cái tên Mạc Kinh đó, tên đấy làm cho con cảm thấy có chút giả tạo." Khương Tiểu Linh nhớ lại bộ dạng vẻ mặt ôn hòa, nhưng người này làm cho cô có một cảm giác dối trá, vì từ khi tu luyện luyện khí quyết đã có một số cảm giác đều là thật.

Bình Luận (0)
Comment