Thần Luyện Thiên Nhiên

Chương 59 - Quà Sinh Nhật Cho Diệp Hân.

"Yên tâm đi anh có quà cho em mà." Mạc Tuấn mỉm cười nói, hắn đã chuẩn bị từ lúc nãy đã luyện chế ra một pháp khí phòng ngự tự động hồi phục, trong đó có một loại trận pháp hấp thu linh khí tự nhiên chẳng những có thể giúp người thường khỏe mạnh, còn có thể tự động trợ giúp khi gặp nguy hiểm, loại pháp khí này chỉ có hắn có khả năng chế tạo ra.

Sau đó Mạc Tuấn lấy một cái hộp ra mở ra liến có một cái dây chuyền bằng ngọc đá xanh, dây chuyền này là Mạc Tuấn tỉ mỉ chọn ra để luyện chế pháp khí, nó nhìn từ bên ngoài rất đẹp bất kì người con gái nào nhìn thấy đều muốn đeo nó.(phàm lập đức, tory pham)

Vừa mở ra những bạn nữ đều khen lấy khen để, quả thật rất muốn có một cái như thế.

"Dây chuyền này đẹp quá, nếu không phải đó là quà sinh nhật của cậu thì tớ đã muốn mua nó rồi." Châu Nhi hâm mộ nói.

"Đúng vậy, đây là dây chuyền tớ thấy đẹp nhất từ trước tới giờ đấy." Lạc Linh cũng rất ngưỡng mộ nói.

Phùng Chiêu Linh cũng khá thích nhưng cũng không tỏ vẻ gì cô vòn là người ít nói nhất.

"Cảm ơn anh." Diệp Hân thấy chiếc dây chuyền đẹp này vô cùng thích nói.

"Dây chuyền này đẹp như thế nó có tên không." Diệp Hân nghĩ một lúc liền nói.

"Tên của dây chuyền này gọi là.. là nhất thế bình an đi ." Mạc Tuấn nghĩ ngợi một chút liền nói ra một cái tên, giống như công năng của dây chuyền tuần hoàn bảo vệ chủ nhân bình an, đây là hắn luyện khí trình độ vô cùng cao, trừ phòng ngự của nó ra sẽ kích hoạt một chiêu phản kích của một địa tông sư.(phàm lập đức, tory pham)

Đối với người dưới nội khí cảnh thì Mạc Tuấn cũng không cách nào biết được cảnh giới người đó, chỉ có khi xuất thủ mới biết được còn những người có nội khí đều sẽ không tránh được thần thức của hắn.

Diệp Hân là một người thiên tài võ sư đỉnh phong vì thế cô rất được trọng dụng ở gia tộc.

Những người khác còn lại tặng quà cũng khá bình thường không có như Diệp Châu và Mạc Tuấn tặng quà.

Diệp Châu thấy Mạc Tuấn đưa ra một món đồ còn đẹp hơn của mình lấp lánh hơn của mình, ánh mắt của hắn âm trầm lóe lên sát khí, lần này hắn thực sự bị vả mặt nghiêm trọng, lúc nãy hắn khoe khoang giỏi bao nhiêu bây giờ mặt hắn bỏng rát giống như bị Mạc Tuấn vã vào mặt bốp bốp liên tục, hận không thể chui vào cái lỗ.

Nhưng hắn cũng nhịn chỉ cần qua đêm nay mọi việc đều sẽ khác, hắn chỉ cần gạo nấu thành cơm, thì sau này Diệp Hân sẽ là của hắn, còn kẻ này chỉ cần âm thầm giải quyết là được, hắn lấy điện thoại gửi một tin nhắn đi.

Mạc Tuấn thì cầm tay của Diệp Hân lập tức cắt ngón tay của Diệp Hân, rồi sau đó chuyền một luồng chân khí chữa trị khép lại vết thương giống như chưa từng bị thương, giọi máu rớt xuống dây chuyền, dây chuyền phát sáng lên, Mạc Tuấn làm một cách rất nhanh chóng ở đây không có ai thấy được tốc độ của Mạc Tuấn, chỉ có Diệp Hân nghi hoặc.(phàm lập đức, tory pham)

Làm cho Diệp Hân và cái dây chuyền này có một tia liên kết, cảm giác giống như chiếc dây chuyền này là một bộ phận của cơ thể, đây là một loại ảo giác kỳ quái của Diệp Hân, cô càng nghi hoặc hơn bởi vì cô hồi nãy có một cảm giác đau rồi sau đó một luồng khí mát lạnh truyền vào người vô cùng thoải mái, còn truyền tới một tin tức là dây chuyền này nếu cô gặp nguy hiểm nó sẽ phòng ngự, và nhất kích tất sát tông sư nữa nhưng muốn hồi phục phải đợi một ngày, đây mới là Diệp Hân nghi hoặc nhất.

Mạc Tuấn thấy cô nghi hoặc cũng không giải thích, sau đó hắn đeo dây chuyền lên cổ của Diệp Hân, Diệp Hân còn chưa định thần lại thì được Mạc Tuấn đeo lên, mặt của cô bỗng trong chốc lát đỏ ửng vô cùng.

Diệp Châu thấy thế càng nghiến răng nghiến lợi nhưng hiện tại hắn không thể phát tác dù sao hắn chỉ là một võ sư trung kì, hắn có phát tác cũng sẽ bị Diệp Hân ngăn cản hắn.

Đeo xong cho Diệp Hân, mọi người đang ăn uống vui vẻ thì cái cửa phòng bao ở khách sạn bị đạp mở ra, một nhóm người cầm gậy gộc vũ khí tên cầm đầu là một tên đầu hói, bắp tay xăm hình.

"Woa, kẻ nào hồi nãy đụng trúng em mà không chịu xin lỗi vậy." Tên đầu hói kia lên tiếng.

Ả ta chỉ Trần Huyền bạn của Diệp Hân nói: "Là hắn ta đấy."

"Mày đụng bạn gái tao mà còn không chịu xin lỗi là gan mày to đấy." Tên đầu hói kia cười lạnh nói.

Mạc Tuấn dùng thần thức quét qua thì hắn chỉ có nội khí cảnh cao cấp, xem ra nhất định là cố ý tới gây sự.

Mà tên đầu hói kia ánh mắt đôi khi liếc qua Diệp Châu, nhất định tên kia và tên đầu hói này câu kết với nhau làm việc xấu.

"Tôi đâu có đụng trúng cô rõ ràng là cô đã đụng trúng tôi mà." Trần Huyền vội nói vì lúc nãy hắn đi vệ sinh tự nhiên con này đụng mình mà bây giờ lại tới vu oan mình.

Mạc Tuấn có thần thức nên nhìn là đã biết Trần Huyền nói sự thật, còm con ả kia nhất định là cố ý va trúng Trần Huyền.

Bình Luận (0)
Comment