Một chưởng và một quyền qua đi, Phó lão đã biết mình rất khó có thể ngăn cản Mạc tuấn đi vào từ đường liền quyết định không ngăn cản nữa.
Mạc Tuấn dẫn Mạc Ngọc đi vào, Mạc Tuấn không chút do dự lấy bài vị của cha hắn đi.
Vừa đi ra ngoài thì Mạc Tu vừa tới, Mạc Tu lão ta rất yêu thương cháu mình, nhưng đối mặt gia tộc lão bất lực.(phàm lập đức, tory pham )
Từ nhỏ Mạc Tuấn và Mạc Ngọc đều được Mạc Tu hiền lành chăm sóc, vẻ mặt hiền từ khi nhìn thấy cháu mình ngày một trưởng thành, nhưng khi Mạc Tuấn bị đuổi ông là người cực lực ngăn cản chuyện này, ở Mạc gia ông đã gần như bị cô lập, ông ta thân cô thế cô không cách nào làm gì cả.
Lần này Mạc Tu gặp lại cháu mình thì ông rất kích động, bởi vì đã vài năm không gặp được Mạc Tuấn rồi.
"Có phải Tuấn nhi không?" Mạc Tu kích động run rẩy hỏi.
"Vâng, là cháu đây ông nội." Mạc Tuấn thấy ông nội liền lên tiếng, hắn cũng cảm thấy vui khi gặp được ông nội.
"Tốt, tốt, mấy năm không gặp, không ngờ bây giờ đã lớn thế này rồi." Mạc Tu cười hạnh phúc khi gặp lại Mạc Tuấn nói.
"Ông nội, chúng ta nên đi khỏi Mạc gia đi, dù sao Mạc gia là không hoan nghênh chúng ta, không cần phải miễn cưỡng ở chỗ này, khiến cho người khác nhìn." Mạc Tuấn liền lên tiếng, dù sao lúc trước khi hắn bị đuổi, sự ghẻ lạnh của gia tộc hắn đã trải qua.
Hiện tại hắn đoán ông nội nhất định là bị cô lập, những việc cần xử lý hậu quả nhất định rơi vào trên đầu của ông.
Mạc Tuấn đoán cũng không sai, từ khi Mạc Tuấn bị đuổi, ông ta bị buộc phải chấp hành để đi chùi đít cho kẻ khác, những hậu quả của Mạc gia đều là do ông ta đi xử lý, kể cả việc kinh tế suy thoái của Đường gia, nên bị Đường gia hận nhất.
Mạc Tu nghe vậy cũng sững sờ, những nghĩ lại những năm qua công lao của ông khi làm xong việc đều như công cốc, ông cũng thở dài.
"Được, chúng ta cùng nhau rời khỏi Mạc gia." Mạc Tu liền nói.
"Tôi Mạc Tu từ bỏ chức tộc lão Mạc gia sau này sẽ không tham gia vào chuyện của Mạc gia nữa." Ông sau bao nhiêu lần thụ ủy khuất, lần này cùng cháu của ông đi cùng, liền lên tiếng nói./phàm lập đức, tory pham /
"Ông nói lên được chức tộc lão xong rồi bây giờ muốn đi là đi sao, chức tộc lão cần những tộc lão khác đồng ý ông mới có thể được đi." Một vì tộc lão khác lên tiếng, có một người tốt chùi đít cho họ, họ không lợi dùng tốt thì sao có thể để hắn đi như vậy chứ.
"Đúng vậy, ông muốn bỏ chức tộc lão không phải mình ông nói là được, gia chủ còn chưa đồng ý đâu, còn cả các tộc lão nữa đấy." Một tộc lão cười lạnh nói, lão ta đương nhiên biết lão Mạc Tu này muốn tránh né trách nhiệm làm kẻ chùi đít, họ làm sao có thể để hắn đi dễ như vậy cơ chứ.
"Chúng tôi còn chưa đồng ý, ông không thể đi được." Một kẻ tộc lão khác nói.
"Các người không cho phép tôi đi, các người thật quá đáng, chúng tôi gia đình đoàn tụ muốn ở cùng nhau liên quan đến mấy người sao, còn cần các người cho phép nữa à, chức tộc lão trói buộc như vậy không muốn cũng được." Mạc Tu lão ta cũng tức giận không thôi, theo hắn nhớ không lầm muốn làm tộc lão khó chứ từ chức đâu có khó như vậy, rơi vào miệng của kẻ khác còn cần kẻ khác đồng ý, đây rõ ràng là không muốn cho một công cụ chùi đít miễn phí giúp họ đi.
Mạc Tuấn nhìn tình cảnh của ông nội là biết hắn ở trong Mạc gia cũng không tốt được đi đâu.
"Ta muốn dẫn theo ông nội đi, các người dám có ý kiến sao?" Mạc Tuấn thi triển khí thế áp đảo bọn họ lạnh giọng nói.
Lần này Phó lão cũng không ra tay can thiệp, dù sao chuyện này những tộc lão này quá đáng trước, hắn cũng không thể giúp những kẻ này được.
"Còn nữa Mạc Thế Hầu và Mạc Kinh ở đâu, tao sẽ giải quyết hai kẻ khốn kiếp này rồi tao mới đi." Mạc Tuấn lạnh giọng sát khí nghiêm nghị nói.
"Làm càn, một tiểu bối hôi sữa dám dương oai ở Mạc gia, thật coi là Mạc gia không có ai hả?" Một tộc lão quát.
Lão nghĩ rằng sức một mình của Mạc Tuấn làm sao có thể ngăn cản cả Mạc gia chứ.
"Chỉ là một tên tiểu bối không biết lượng sức để ông đây cho mày biết cái gì gọi là phải kính lão đắc thọ." Một tộc lão vừa tới nghe Mạc Tuấn dám dương oai ở Mạc gia liền lên tiếng, lão ta cũng là một vị nửa bước thiên cấp tông sư.
Lão ta xuất một chưởng muốn phế Mạc Tuấn, nhưng chưa đợi lão ta phế thế Mạc Tu đã ra tay đánh tới, nhưng Mạc Tu vừa ra tay thì bị người khác quấn lấy còn bốn người còn lại hướng Mạc Tuấn công tới nói với người kia mới tới.
"Ra tay toàn lực, tiểu tử này không tầm thường đâu." Một tên tộc lão ra tay cùng lúc với bốn người nói, lão ta là một thiên cấp tông sư đỉnh, vừa nãy biết được thực lực của Mạc Tuấn bốn người này không dám khinh thường, chỉ có kẻ tới sau hắn ta không biết gì nhưng nghe nói là phải ra tay toàn lực thấy bọn họ cũng ra tay toàn lực, hắn cũng không chần chờ xuất thủ toàn lực.