Thần Ma Chi Mộ

Chương 224


“Vân lão sư?” Triệu Thụy bước qua, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay cô, dò hỏi: “Cô sao vậy?”
Vân Phương giật mình một cái, thanh tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn Triệu Thụy, sau đó có chút bối rối cười nói: “Vừa rồi tôi xem TV, không chú ý.”
“Thật không sao chứ? Tôi vừa rồi dường như nghe cô hoảng sợ kêu lên một tiếng mà.” Triệu Thụy có chút không yên tâm hỏi tiếp một câu.
Vân Phương chần chừ một chút, tựa hồ đang cân nhắc, có nên đem mối hoài nghi trong lòng mình nói ra không.
Qua một lúc, cô mới chậm chạp nói: “Tôi vừa rồi coi TV, vừa khéo coi được một tin mới, trước tin về tài chính.

Tin đó nói rằng trong mấy ngày nay, liên tiếp phát sinh hai vụ án mạng, có hai người bị sát hại, trước khi chết tựa hồ còn bị hành hạ tàn khốc.

Cảnh sát đang tra xét tông tích hung phạm.

Tôi vừa trông thấy hình hai người ngộ hại, phát hiện… phát hiện đã gặp qua bọn họ.”
Triệu Thụy vốn cho là chuyện gì lớn lắm, hiện tại nghe Vân Phương nói thế, không khỏi cười cười, an ủi: “Chuyện này thì sao? Cô tại Đông Hồ công tác nhiều năm như vậy, người đã nhìn qua tính đến số ngàn, trong đó có hai người bị mưu sát, cũng không coi là chuyện gì hiếm lạ à!”
Vân Phương lắc lắc đầu, tâm tình có chút sa sút: “Thế nhưng, hình ảnh hai người này đối với tôi đặc biệt sâu sắc.

Bởi vì… bởi vì không lâu trước đây, tôi cùng bọn họ đều là con tìn trong ngân hàng đại kiếp án! Tôi sợ hãi, thật là sợ hãi, chuyện này bên trong có liên hệ gì đó.

Vạn nhất tụi ăn cướp ấy còn có đồng bọn, thế thì phải làm sao?” Triệu Thụy hơi cau mày, trầm ngâm một lúc, trong lòng nhanh chóng phán đoán, giữa hai án mạng này có quan hệ hay không? Rốt cuộc là xảo hợp, hay thật là có dự mưu? Nếu như là có dự mưu, thế thì hung thủ là ai? Chẳng lẽ là đồng bọn của bốn tên cướp trước kia? Hắn vì sao lại làm vậy?

Nói thật, điểm manh mối trên TV cung cấp đó, thật không đủ để làm căn cứ phán đoán, trừ phi có manh mối gì nhiều hơn, hoặc là có thể kiếm ra một đầu mối.
Chuyện duy nhất hiện tại hắn có thể làm, là an ủi Vân Phương cho thật tốt.

Để cô thoải mái lại, sau đó cẩn thận chú ý một chút thôi.

“Không sao, cô quá đa tâm rồi.

Đây chỉ là một sự trùng hợp thôi.

Nói xin lỗi, vô xảo bất thành thư mà.

Cô kì thật không nên để trong lòng.” Triệu Thụy cười cười, cố gắng an ủi nói.
“Thật sao? Chỉ mong như vậy.” Vân Phương miễn cưỡng cười cười, vẫn rầu rĩ như cũ.
Lúc này.

Cơm đã đưa lên.
Hai người bèn ngừng câu chuyện không vui, bắt đầu thử nói một câu chuyện sôi nổi hơn.

Ba người ngừng bữa ăn tối rất trễ, Triệu Thụy cùng Vân Phương nói chuyện một lúc, thư giãn tâm tình của cô, rồi mới cùng trở về Tử Vân Hoa Viên.
Trở về trong nhà trọ, Triệu Thụy tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết một lúc, thấy đêm đã khuya, ngày mai còn phải lên lớp, bèn đi ngủ.
Cùng lúc đó, ở một bên của thành thị, lão tổng tài Lâm Vạn Dương của Công ti trách nhiệm hữu hạn điện tử Vạn Dương đang ngồi ở ghế tài xế trong chiếc GL450.

Hai tay nắm vòng lái, ngón tay vô ý thức gõ lên rìa vòng lái, mắt nhìn một gian phòng trong tòa nhà sáu tầng bên trái, nhưng rất nhanh lại chuyển đi chỗ khác, quay cổ, có chút căng thẳng quan sát tình huống bốn bên.
Xe là xe ăn cắp, hắn đang canh chừng cho người khác.
Làm một người mỗi năm thu lãi ròng mấy trăm vạn, ngoài mấy lão tổng xuất thân danh giá của các xí nghiệp hùn vốn, ở cái thành nhỏ Đông Hồ này, Lâm Vạn Dương hắn cũng tính là một người trong xã hội thượng lưu.
Một người có thân phận địa vị như vầy, lại giúp người trộm xe, canh chừng, chuyện này nếu truyền ra ngoài, bất luận là ai, đều sẽ cảm thấy khó tin.
Thế nhưng, Lâm Vạn Dương đã làm, hơn nữa trong ngắn ngủi mấy ngày nay, hắn đã làm không chỉ một lần.
Bởi vì, một thân phận khác của hắn, là tình báo viên nội bộ của công ti vũ khí quân sự lớn nhất nước mĩ: Điện Thần công ti!
Thân phận của Lâm Vạn Dương trước giờ đều che đậy rất tốt, vợ hắn, con hắn, đều hoàn toàn không biết, thậm chí đến chính hắn cũng cơ hồ quên mất.
Nếu như không phải mười ngày trước phát sinh ngân hàng đại kiếp án, nếu như không phải cú điện thoại ấy đột nhiên gọi tới, những ngày giàu có bình tĩnh của hắn, sẽ luôn luôn duy trì.
Lâm Vạn Dương đối với sinh hoạt của hắn hiện tại phi thường hài lòng, trong lòng kì thật đã không muốn dính líu quan hệ gì với Điện Thần công ti.
Thế nhưng, hắn phi thường rõ ràng, Điện Thần công ti thân là một trong tam đại công ti vũ khí quân sự lớn nhất thế giới, có thế lực to lớn biết bao, có thủ đoạn ác độc biết bao.
Nếu như hắn quả thật dám cự tuyệt mệnh lệnh của Điện Thần công ti, thế thì hắn liền bị đặt vào tử địa!
Trải qua một phen cẩn thận cân nhắc, hắn cuối cùng lựa chọn khuất phục, ngoan ngoãn chiếu cố.
Nhiệm vụ Điện Thần công ti giao cho Lâm Vạn Dương tịnh không phi thường phức tạp, chỉ là bắt hắn tìm hiểu rõ ràng tình huống cụ thể phát sinh trong ngân hàng kiếp án ở phố đi bộ, và tư liệu về những con tin lúc đó có trong ngân hàng kiếp án, với lại phối hợp với đặc phái nhân viên do tổng bộ ở New York phái ra, cùng chấp hành một nhiệm vụ bí mật: tìm kiếm Huyết Thủy Tinh!

Tổng bộ phát ra mệnh lệnh là, không tiếc bất cứ giá nào, không tiếc mọi thủ đoạn, trong thời gian ngắn nhất, đem Huyết Thủy Tinh mang về New York.
Lâm Vạn Dương chỉ là một nhân viên tình báo ở dưới đáy, đối với mọi chuyện phát sinh ở cao tầng Điện Thần công ti, tịnh không hiểu biết gì.
Bất quá, một khối Huyết Thủy Tinh, lại khiến tổng bộ ở New York khẩn trương như vậy, thậm chí tổng tài tự thân truyền đạt mệnh lệnh, điều đó chỉ đủ nói lên, khối Huyết Thủy Tinh này, đối với Điện Thần công ti mà nói, có giá trị trọng yếu không gì sánh nổi.
Chính vì như vậy, Lâm Vạn Dương đối với lai lịch và tác dụng của khối Huyết Thủy Tinh này, ẩn ẩn có chút hiếu kì.
Thế nhưng, hắn vẻn vẹn chỉ là trong lòng hiếu kì mà thôi, trước nay chừa hề quá phận biểu hiện sự hiếu kì này lên mặt, càng sẽ không đề xuất vấn đề gì về chuyện này.
Bởi vì, Điện Thần công ti tịnh không chủ động nói ra, cho nên, hắn cũng sẽ không muốn biết.
Rất nhiều khi, biết càng nhiều, chết cũng càng nhanh, đặc biệt là làm loại công tác nhìn không thấy ánh sáng này.
Hắn chỉ hi vọng, sau khi chuyện này hoàn thành, hắn lại có thể tiếp tục bình bình an an sống qua ngày, không bị quấy nhiễu nữa.
Đặc phái viên do Điện Thần công ti phái ra, là một nam tử trẻ khoảng hai mươi mấy tuổi, tên kêu là La Tân.
La Tân là người Mĩ gốc hoa, nhưng miệng nói Trung văn lưu loát, nghe không ra nửa điểm tạp âm, tướng mạo anh tuấn, trên mặt lúc nào cũng mang nụ cười mỉm khiến người ta cảm thấy thoải mái, rất được nữ nhân hoan nghênh.
Bất quá Lâm Vạn Dương đối với La Tân, lại sợ hãi phát ra từ đáy lòng.
Sự thật, Lâm Vạn Dương tịnh không phải là hạng thiện lương gì, cũng đã từng giết người, hắn lại làm sinh ý nhiều năm như vậy, quen thấy hắc ám nhân gian, đã từng giao tiếp qua với những hạng tam giáo cửu lưu, hắc bang sát thủ, đã từng gặp gỡ những hung đồ hung ác xảo trá.
Thế nhưng, vào lần đầu tiên hắn nhìn thấy La Tân, liền phát hiện, thanh niên mặt đầy nụ cười ôn hòa này, trong mắt lại không có chút cảm tình nhân loại nào, lạnh lùng đến khiến người ta khắp người phát lạnh!
Mà mấy ngày tiếp sau, biểu hiện của La Tân, lại càng chứng thực suy đoán của hắn.
Vì hoàn thành nhiệm vụ, tìm kiếm Huyết Thủy Tinh, La Tân liên tiếp hành hạ đến chết hai con tin trong ngân hàng kiếp án, thủ đoạn thập phần tàn khốc, thế nhưng La Tân đến mắt cũng không chớp lấy một cái, tự nhiên như hít thở vậy.
Đáng tiếc là, hai người đó tịnh không cung cấp manh mối nào liên quan đến Huyết Thủy Tinh, khiến bọn hắn đêm nay không thể không tìm tới con tin thứ 3, tiến hành tra khảo.
Lúc này đã là đêm khuya, bốn bề một mảnh vắng vẻ, xe hơi tịnh không mở đèn, chỉ lặng lẽ ngừng dưới tòa nhà, giống như một ngân thiết quái thú ẩn nấp trong bóng tối.
Lâm Vạn Dương cẩn thận đánh giá hoàn cảnh bốn bên, sau khi xác định không có dị trạng, cúi đầu nhìn mặt đồng hồ dạ quang, La Tân đã lên lầu năm phút rồi.
Hắn cảm thấy sự tình có chút không bình thường, bởi vì với thân thủ của La Tân, thông thường đi một hai phút, đã có thể tóm được mục tiêu, sau đó đem người xách xuống, xách đến một nơi không người cẩn thận thẩm vấn, sau cùng giải quyết gọn.
Thế nhưng, lần này La Tân lại đi đến năm phút!

Phải chăng đã xảy ra vấn đề gì?
Lâm Vạn Dương trong lòng đang có chút thấp thỏm, hốt nhiên nhìn thấy một bóng đen quen thuộc, không nhanh không chậm đi lại.
Hắn lặng lẽ thở ra một hơi, tâm tình buông lỏng ra, La Tân đã trở lại.
Chờ đến khi La Tân lên xe, Lâm Vạn Dương lập tức nổ máy, rời khỏi hiện trường, đồng thời khóe miệng hỏi một câu: “Sao lâu vậy? Xảy ra chuyện gì rồi? Mục tiêu đâu? Sao không mang hắn tới?”
“Xảy ra một chút bất ngờ.” La Tân lôi ra một tờ giấy, cẩn cẩn thận thận chà trong tay, tùy ý trả lời “Mục tiêu lúc đó lại không ngủ, ta bị phát hiện, với lại còn kinh động người nhà của hắn.”
“Sau đó thì sao?” Lâm Vạn Dương hỏi tiếp một câu.
Câu này hỏi ra, hắn nhìn thấy khóe miệng Lâm Vạn Dương lộ ra một nụ cười mỉa mai.
Lâm Vạn Dương trong lòng liền có chút hối hận.
Đây thật là một câu hỏi ngu xuẩn, với tính cách lãnh khốc của La Tân, còn hỏi gì nữa? Đương nhiên là giết sạch hết.
“Có hỏi ra được chỗ hạ lạc của Huyết Thủy Tinh chưa?” Lâm Vạn Dương vội vàng đổi đề tài, để che đậy sự lúng túng của mình.

“Không.

Thằng cha đó cái gì cũng không biết.” La Tân mặt không biểu tình nhìn phía trước nói.
Lâm Vạn Dương lúc này hốt nhiên nhớ ra một chuyện, vội hỏi: “Đúng rồi, ngươi giết sạch cả nhà hắn rồi, chẳng lẽ không thu thập hiện trường? Sáng mai cảnh sát đến, phải làm sao?”
La Tân cười lạnh một tiếng: “Nếu như bọn chúng cả nhà mất tích trong một đêm, thế thì càng khiến người ta chú ý, ta đã bố trí hiện trường như có cướp vào nhà, tạm thời có thể thay đổi hướng nhìn của cảnh sát, đủ thời gian cho chúng ta tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ.”
Nói đến đây, hắn cúi đầu, sau đó nhàn nhạt hỏi một câu: “Mục tiêu tiếp theo của chúng ta là ai?”
“À, để ta coi.” Lâm Vạn Dương móc ra một tờ giấy viết đầy chữ, nhờ vào ánh đèn trong xe nhìn xem, sau đó lấy ngữ khí cung kính hồi đáp: “Đông Hồ Thất Trung, một lão sư kêu là Vân Phương và con gái mười hai tuổi của cô ta.”
La Tân gật gật đầu: “Tốt, thì là bọn họ.”

Bình Luận (0)
Comment