Thần Ma Chi Mộ

Chương 232


Hải Lặc tiêm thuốc độc huyết dịch cho nam tử nằm ngủ sâu trong quan tài xong, sau đó liền động thủ, đem những thập tự giá nhấp nháy thánh quang và xích bạc từng chút giải trừ.
Hải Lặc trước đó đã tiến hành nghiên cứu tử tế đối với những phong ấn này, biết thập tự giá này đối với huyết tộc mà nói, có uy hiếp trí mạng, nhưng đối với người bình thường, lại không có bất cứ thương hại gì.
Hắn động tác nhanh nhẹn, xích bạc và thập tự giá quấn quanh người nam tử đang ngủ sâu, rất nhanh đã dời đi.
Nam tử tóc vàng bị phong ấn trong quan tài bằng đá tên là Bá Đức, là thiên tài cường giả mấy trăm năm khó thấy của Huyết tộc, có lực tượng hắc ám khiến người ta kinh dị.
Lúc hắn tuổi còn rất trẻ, hắn đã có thực lực cường đại cấp biệt huyết tộc công tước, thành đại công tước trẻ tuổi nhất của Huyết tộc.
Cơ hồ tất cả huyết tộc đều không chút nghi ngờ, chỉ cần có thời gian, Bá Đức đại công tác sẽ trở thành người có quyền lực cao nhất trong huyết tộc, một vị trong huyết tộc bát đại thân vương.
Trong hắc ám thế kỷ ở đại lục châu Âu, giáo hội và hắc ám thế giới chiến tranh liên miên.
Bá Đức biểu hiện ra sự máu lạnh và cường đại của mình, làm giáo hội hao binh tổn tướng, tổn thất thảm trọng, toàn bộ giáo hội đều đại chấn kinh, sợ sệt gọi Bá Đức là Huyết tinh công tước, treo giải mười vạn kim tệ cho cái đầu của hắn!
Một thời gian, tiếng tăm của Huyết tinh công tước Bá Đức truyền khắp cả đại lục châu Âu, người người đều kinh sợ.
Thế nhưng, Bá Đức thật quá kiệt ngạo, làm theo ý mình, thậm chí dám phản kháng mệnh lệnh của thân vương, làm cao tầng Huyết tộc đau đầu vô cùng.
Huyết tộc tuy là sinh vật thân nằm trong hắc ám, thế nhưng bọn họ lại có đẳng cấp và pháp tắc cực kì sâm nghiêm, Huyết tộc lục giới là phép tắc quy phạm có ở Huyết tộc, bất kì Huyết tộc nào cũng đều không dám xúc phạm, nếu không sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

Bá Đức kiệt ngạo, hiển nhiên đã xúc phạm không chỉ một điều trong lục giới.
Cho dù Bá Đức có tài năng khiến người ta kiêu ngạo, nhưng để bảo vệ thể chế kéo dài hàng ngàn năm của Huyết tộc và tôn nghiêm của thân vương, Huyết tinh công tước Bá Đức bị bát đại thân vương nhất trí phán tội phản nghịch, bắt đầu bị toàn thể Huyết tộc truy sát, thậm chí đến người chưởng khống tối cao của Huyết tộc, Huyết tộc thân vương, cũng đều xuất hiện trong hàng ngũ truy sát.

Cho dù Bá Đức thực lực cường hãn, nhưng dưới sự truy sát của toàn thể Huyết tộc, vẫn quả bất địch chúng, thân bị trọng thương, né tránh khắp nơi.
Kết quả, giáo hội thừa cơ mà vào, thiết lập cạm bẫy, đem Bá Đức phong ấn ở thật sâu dưới đất!
Một cái phong ấn này, là mấy trăm năm thời gian!
Một cơ hội ngẫu nhiên, Điện Thần công ti phát hiện manh mối Bá Đức bị phong ấn, bèn đào hắn lên, chuyển vào tổng bộ Điện Thần công ti, tiến hành nghiên cứu, cho đến hiện tại.
Bỉ Đắc và Hải Lặc tròng mắt khong chớp nhìn Bá Đức, chờ hắn tỉnh lại từ trong giấc ngủ sâu.
Qua đại khái mười mấy phút, một tiếng rên rỉ trầm thấp kéo dài phun ra từ miệng Bá Đức, liền đó, mí mắt hắn động đậy, chậm chạp mở ra.
Sau đó hắn từ trong quan tài ngồi dậy.
Hắn có chút hiếu kì đánh giá hoàn cảnh xung quanh, sau đó ánh mắt rơi trên người Hải Lặc và Bỉ Đắc.
“Nhân loại, là các ngươi đánh thức ta từ trong giấc ngủ sâu à?”
“Đúng đó, Bá Đức đại công tước tôn kính” Hải Lặc ra sức cười thân thiện, dùng lời tôn kính.
“Há, thế ta tựa hồ phải tỏ ra cảm tạ các ngươi.”
Hải Lặc làm bộ cười nói: “Ha ha, nếu công tước đại nhân muốn tỏ ra cảm tạ, có lẽ nên giúp tôi một việc nhỏ.”
“Giúp làm việc? Đây mới là mục đích thật của các ngươi khi đánh thức ta hả?” Bá Đức lạnh nhạt hỏi “Nếu ta cự tuyệt thì sao?”
“Thế thì có thể có chút rắc rối.” Bá Đức nhún nhún vai “Công tước đại nhân, trước khi ông tỉnh lại, tôi đã tiêm cho ông một loại thuốc độc huyết dịch, có thể nhanh chóng phá hoại tế bào máu của ông, khiến ông huyết dịch hoại tử, đặt ông vào chỗ chết.


Ừm, tác dụng giống như bạc.

Đương nhiên, độc tính của loại thuốc độc huyết dịch này lợi hại hơn bạc nhiều, phát tác lên, càng thêm mãnh liệt! Bất quá, độc tính của loại thuốc độc này, có thời gian tiềm phục một tháng, nếu như ông có thể trong vòng một tháng, hoàn thành nhiệm vụ mà chúng tôi giao cho, thế thì chúng tôi sẽ cho ông một chi thuốc giải độc, để ông khỏi phải chết.” (lsqk: chỗ này chắc có sai lầm, lẽ ra là Hải Lặc nhùn vai thay vì Bá Đức)
Bá Đức rất ưu nhã hoạt động các khớp xương, lạnh nhạt nói: “Với lực lượng nhỏ yếu thế này của các ngươi, muốn uy hiếp ta? Chỉ cần trên thế giới này tồn tại thuốc giải độc, ta liền có thể lấy ra, ngươi không nói, ta liền giết ngươi, người khác không nói, ta liền giết bọn chúng, cuối cùng sẽ có người chịu không nổi, sẽ nói ra thôi.”
Ngữ khí Bá Đức phi thường bình đạm, giống như nói một chuyện nhỏ không đáng quan tâm.

Bất quá, Hải Lặc và Bỉ Đắc trong lòng đều phi thường rõ ràng, Huyết tộc công tước khủng bố Bá Đức này, nói ra được thì làm được.
Bỉ Đắc trong lòng chợt lạnh, hắn vốn không muốn thả Bá Đức ra khỏi phong ấn, hiện tại càng hối hận chính mình đã đồng ý với Hải Lặc.
Hắn quay đầu, sốt ruột nhìn Hải Lặc, muốn biết hắn rốt cuộc làm sao giải quyết nguy cơ này.
Hải Lặc trong lòng cũng khẩn trương hết mức, bất quá biểu tình ngược lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, đối với uy hiếp của Bá Đức, làm như không nghe.
“Trên thế giới này, thuốc giải độc chỉ có một bình, hơn nữa nó được đặt ở một địa điểm cực kì bí ẩn, trừ tôi ra, trên thế giới này, không còn người thứ hai biết chỗ của nó.


Hơn nữa, phương pháp pha chế hoàn chỉnh của thuốc giải độc, cũng chỉ có một mình tôi biết, nếu như ông giết tôi, thuốc giải độc sẽ vĩnh viễn biến mất, cũng không có ai phối chế ra được nữa.”
Thần sắc Bá Đức lạnh xuống, trừng trừng nhìn Hải Lặc, trong mắt phủ một tầng sát khí dày đặc như sương mù.
Bỉ Đắc quả tim đã nhảy tới cuống họng, cả người vì khẩn trương và sợ hãi mà hơi hơi phát run.
Hắn phi thường rõ ràng, nếu như Bá Đức bất chấp tất cả, đại khai sát giới, chẳng những hai người bọn hắn khó thoát cái chết, mà tổng bộ Điện Thần công ti cũng không ai có thể ngăn cản Bá Đức!
Dưới lực lượng khủng bố của Bá Đức, cả tòa nhà Đế Quốc sẽ biến thành một gian địa ngục!
Trong không gian màu trắng to lớn, liền chìm vào im lặng, đến tiếng tim đập đều cũng tỏ ra vang dội như đánh trống.
Bá Đức trừng mắt nhìn chăm chú Hải Lặc rất lâu, hốt nhiên toét miệng, lộ ra một nụ cười tàn khốc: “Ngươi thắng rồi, nói đi, ngươi muốn ta làm gì?”
Bỉ Đắc nghe câu này của Bá Đức, biết Bá Đức đã cúi cái đầu kiêu ngạo, tạm thời khuất phục, không khỏi mừng ngoài tưởng tượng.
Hải Lặc cũng âm thầm thở ra một hơi trong lòng, quả tim trước giờ treo lên, bây giờ đã đặt xuống chỗ cũ.
Hắn biết chính mình đã đi dạo qua một vòng trước cửa địa ngục, đã trở về lại.
Nếu như Bá Đức bất chấp tất cả, trở nên hung ác, hắn hiện tại chỉ sợ đã thành một cái xác khô.
Cho dù Bá Đức là đẳng cấp Đại công tước cao quý trong Huyết tộc, tịnh không thích hút máu người nam, hơn nữa còn là một người nam đã già, nhưng đối với kẻ thù có sự thống hận, Bá Đức cũng sẽ không chút do dự hơi vứt bỏ một chút nguyên tắc của mình.
Hải Lặc lặng lẽ lau mồ hôi, thầm kêu may mắn, chính mình đã đánh thắng ván bạc đầu tiên.
Hắn nỗ lực làm cho chính mình tỏ ra trấn định, nói: “Tôi muốn ông đi đến một cái thành thị kêu là Đông Hồ ở Trung Quốc, tìm Huyết Thủy Tinh bị thất lạc.”
“Huyết Thủy Tinh? Nó hình như là chí bảo của Huyết tộc, sao lại rơi vào trong tay ngươi?” Bá Đức có chút bất ngờ nhướn mày hỏi.
Hải Lặc cau mày nói: “Chuyện này ông không cần biết, chỉ cần đem Huyết Thủy Tinh đó đoạt về lại, hơn nữa, việc này phải bí mật tiến hành, không thể để bất cứ ai biết.”

“Thật sao?” Bá Đức như cười như không nhìn hắn một cái, ngươi có phải sợ chuyện này truyền ra, sẽ mang đến song trùng công kích của Huyết tộc và giáo hội?”
Hải Lặc trong lòng rét run, không ngờ Bá Đức ngủ sâu mấy trăm năm tỉnh lại, đối với tình huống ngoại giới hoàn toàn không hiểu rõ, lại nói đâu trúng đó!
Loại mục quang này chỉ có dùng từ “nhạy bén đến đáng sợ” để hình dung.
Bá Đức duỗi cái eo lười nhác, bước ra khỏi quan tài đá, lờ đờ nói: “Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ không nói loạn khắp nơi, thứ ta hứng thú duy nhất chỉ là thuốc giải độc.

Khi ta mang Huyết Thủy Tinh về, ta hi vọng lúc đó ngươi đã chuẩn bị tốt thuốc giải độc rồi.”
“Đó là đương nhiên.” Hải Lặc cười nói “Hiện tại ông theo chúng tôi cùng đi ra, cẩn thận hiểu rõ xã hội hiện đai đi.”
Bá Đức gật gật đầu, đi theo hai người ra khỏi mật thất.
Mười ngày sau, Huyết tinh công tước Bá Đức có thân phận hoàn toàn mới, từ New York xuất phát, đi máy bay tới Trung Quốc.
“Hải Lặc, nếu như Bá Đức đoạt Huyết Thủy Tinh về, chúng ta thật sự sẽ cho hắn thuốc giải độc sao?” Bỉ Đắc đứng ngoài sân bay, ngẩng đầu nhìn máy bay bay qua trên đầu hỏi.
“Đương nhiên.” Hải Lặc khẳng định đáp.
Bỉ Đắc giật mình: “Thế nhưng độc tính trên người thằng cha đó một khi giải trừ rồi, khẳng định sẽ lập tức hút chúng ta thành một cái thi thể!” (lsqk: hai cái chứ!)
Hải Lặc trong lòng đã có dự định cười nói: “Bỉ Đắc thân ái, ông cho rằng tôi ngu xuẩn đến điểm này cũng không nghĩ ra sao? Thuốc giải độc tôi sẽ cấp cho hắn, thế nhưng, thuốc giải độc chỉ có thể áp chế độc tính trong một tháng, kéo dài thời gian độc tính bộc phát mà thôi, nếu như thằng cha Bá Đức ấy không muốn thống khổ mà chết, thì phải không ngừng sử dụng thuốc giải độc mà chúng ta đưa cho, để kéo dài sinh mạng.
Sự thật, trên thế giới này không có thuốc giải độc hoàn toàn giải trừ loại độc tính này.”
“Hừ, Hải Lặc, tôi đột nhiên cảm thấy, ông mới là hắc ám sinh vật chân chính.” Bỉ Đắc quả tim lập tức buông xuống, tiếp đó cười lớn lên.

Bình Luận (0)
Comment