Thần Ma Chi Mộ

Chương 252


Hoàng Chấn Vũ tựa hồ hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi trong lòng cha hắn, càng không chú ý rằng trên mặt cha hắn đã lộ ra vẻ nóng nảy và khẩn trương, hắn vẫn hứng thú điên cuồng kêu gào về phía Triệu Thụy: “Chém chết hắn! Chém chết hắn! Chém chết con rùa họ Triệu này đi!”
Miệng vừa kêu, hắn vừa vung quyền đấm về phía mặt Triệu Thụy.

Chính vào lúc này, một bàn tay của Hoàng Thiên Thành vung mạnh lên mặt hắn.

Hoàng Chấn Vũ bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị đánh đến quay vòng tại chỗ, ngã ngồi xuống đất một cái!
Trên mặt hắn vốn có chút sưng tím, bây giờ lại xuất hiện năm vết ngón tay màu đỏ tươi, thậm chí đến khóe miệng cũng trào máu tươi ra.

Bốn bên liền một mảnh yên tĩnh, bọn tay chân vung vẩy vũ khí, sát khí đằng đằng, chuẩn bị giáo huấn Triệu Thụy thật ác, nhất thời lặng ngắt như tờ, chỉ dùng ánh mắt kinh dị nhìn Hoàng Thiên Thành, đầu đầy sương mù, hoàn toàn không biết hắn vì sao lại nặng tay với con mình như vậy.

Có mấy người thậm chí còn cho rằng, Hoàng Thiên Thành có phải đã tức đến phát điên rồi không, nhìn lộn đối tượng rồi!
Hoàng Chấn Vũ ôm mặt, đầu tro mặt bụi ngồi trên đất, bị một cú đánh này làm cho mơ hồ luôn.

Hắn chỉ đần độn nhìn phụ thân đang nổi điên, trong lòng cảm thấy khó mà tin nổi.

Hắn hoàn toàn không biết, phụ thân vì sao phải đánh mình, hơn nữa hạ thủ lại ác như vậy! Thậm chí hai cái răng của hắn còn bị lung lay vì một cái tát này.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải đãi ngộ này!
“Ba!”
Hoàng Chấn Vũ qua hẳn nửa ngày mới tỉnh lại, la lớn một câu, đang muốn hỏi cho rõ ràng.

“Câm miệng cho lão tử!” Hoàng Thiên Thành đột nhiên quát lớn một tiếng, tức giận trợn tròn hai mắt, hung dữ nhìn Hoàng Chấn Vũ, thần tình cực kì hung mãnh: “Ngươi cái tên súc sinh này! Mang chiêu bài của lão tử, ở trường học hoành hành ngang ngược, khi phụ đồng học, bây giờ còn vũ nhục giáo viên, thậm chí đến dao găm cũng dám dùng! Ngươi đúng là ăn gan báo mà! Ai dạy mày làm thế? Mày rốt cuộc là học sinh hay là du côn vậy?”
Hoàng Thiên Thành lớn giọng mắng con, đồng thời một cước giẫm mạnh lên người nó, thiếu điều giẫm ngã nó “Cái thằng khốn nạn mày, vừa rồi còn muốn gạt lão tử, nói cái gì bị giáo viên vô lý đánh đập.


Ngươi đây là tố cáo ngươi, thầy giáo đánh ngươi là đúng! Ngươi lại vô pháp vô thiên như vầy! Phải đánh! Đánh mới được!”
Đạp xong Hoàng Chấn Vũ, Hoàng Thiên Thành bước lên hai bước, nắm tay Triệu Thụy, hơi hơi khom người, chồng lên mặt một nụ cười giả tạo, thân mật nói: “Triệu lão sư, xin lỗi, thật là xin lỗi a! Tôi thiếu chút nữa đã bị xú tiểu tử đó lừa gạt rồi.

Chuyện này, hoàn toàn là nó không đúng, tôi là chủ nhà, đối với chuyện phát sinh thế này, tỏ ra vạn phần áy náy.


Hắn vừa nói, vừa thần tình trầm trọng không ngừng khom người chịu lỗi.

Liêu Hoành vẻ mặt chấn kinh nhìn Hoàng Thiên Thành, hắn nằm mơ cũng không ngờ, Hoàng Thiên Thành thân ở vị thế cao, ở trong chính thương lưỡng giới đều có địa vị cực cao, lại ở trước đông người thế này, ăn nói khép nép đối với một giáo viên trẻ tuổi bình thường!
Không chỉ có thế, hắn còn ở trước công chúng, đánh con mình một trận!
Phải biết, Hoàng Chấn Vũ đúng là đứa con duy nhất của Hoàng Thiên Thành, được cưng chiều có tiếng.

Hoàng Thiên Thành mang nhiều người thế này đến trường, phi thường rõ ràng, là đến kiếm giáo viên này làm phiền.

Thế nhưng, Hoàng Thiên Thành đột nhiên tiền kiêu hậu cung, thái độ lại xoay hẳn 180 độ, trái lại hung hăng đánh mắng Hoàng Chấn Vũ, đây thật là khiến hắn không thể nào tưởng tượng nổi!
Hắn giao thiệp với Hoàng Thiên Thành đã mấy năm, đối với tính cách chỉ trợn mắt cũng phải trả thù của Hoàng Thiên Thành, có thể gọi là phi thường hiểu rõ.

Nhưng ngay cả một người như vậy, chẳng những không truy cứu trách nhiệm Triệu Thụy, trái lại còn đem dáng vẻ mình đè xuống thấp nhất, tranh tiên xin lỗi!
Hoàng Thiên Thành này phải chăng điên rồi!
Vì sao lại làm ra chuyện điên cuồng như vậy!
Liêu Hoành mắt trợn miệng há nhìn Hoàng Thiên Thành, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ.

Hắn tuyệt đối có thể khẳng định, Hoàng Thiên Thành lúc này tịnh không phát điên, bởi vì lúc Hoàng Thiên Thành nói chuyện, từ ngữ rõ ràng, thứ tự phân minh, chỉ là hành vi cử chỉ biểu hiện, không giống như đối xử với một giáo viên đánh bị thương con mình, mà giống như bái kiến một đại nhân vật cao cao tại thượng!

Đại nhân vật?
Liêu Hoành chỉ thấy trong não mình có một đạo linh quang cấp tốc lóe qua, tất cả sương mù trong chớp mắt tan hết.

Chẳng lẽ Triệu Thụy này là một nhân vật hoàn toàn không thể đụng đến?
Hắn rõ ràng chỉ là một giáo viên trung học bình thường a!
Chẳng lẽ, sau lưng hắn còn có chỗ dựa hay sao?
Liêu Hoành càng nghĩ càng cảm thấy có loại khả năng này, nếu không, với địa vị và cá tính của Hoàng Thiên Thành, tuyệt đối sẽ không cung kính với Triệu Thụy như vậy.

Liêu Hoành hốt nhiên có một loại cảm giác tiến thoái lưỡng nan, nhi tử bảo bối của hắn bị đả thương, hắn triệu tập trên trăm huynh đệ, thanh thế to lớn đến Thất Trung trả thù, chính là tìm lại mặt mũi thay cho con.

Nếu như dễ dàng bỏ qua cho Triệu Thụy như vậy, lưu truyền ra ngoài, mặt mũi của hắn sẽ bỏ vào đâu?
Uy tín của hắn trên hắc đạo, chỉ sợ sẽ chịu phải tổn hại cực lớn.

Tuy nói, hắn đã tẩy sạch, cũng không có nghĩa là, hắn toàn toàn không chú ý đến hình tượng của mình trong hắc đạo.

Quan trọng nhất là, hắn tịnh không biết thân phận thực sự của Triệu Thụy, sau lưng rốt cuộc có chỗ dựa ra sao.

Dẫu sao, hắn với Hoàng Thiên Thành có chỗ bất đồng, nhân vật mà Hoàng Thiên Thành sợ hãi, hắn tịnh không nhất định sẽ sợ hãi.

Đang lúc do dự, không biết tiếp theo phải hành động ra sao, một tiểu đệ thủ hạ của hắn, dường như nhớ ra điều gì đó, lặng lẽ đến bên thì thào vào tai hắn: “Liêu tổng, có câu nói, không biết có nên nói ra không.


“Có rắm mau đánh, còn giấu giấu giếm giếm gì nữa!”

Liêu Hoành đang tâm phiền ý loạn, lấy thủ hạ làm chỗ trút giận, ngữ khí rất bất thiện.

Tên tiểu đệ đó sợ hãi rụt cổ lại, rụt rè nói tiếp: “Triệu Thụy này, tôi dường như có nghe qua thanh danh của hắn.


“Há? Ngươi làm sao biết nội tình của hắn?” Liêu Hoành vừa nghe, sắc mặt liền hòa hoãn lại, vội vàng hỏi.

“Đúng vậy.

” Tiểu đệ đó nói “Tôi có một người bạn, từng là một thủ hạ của Thiết Đầu ca một trong tam đại kim cương của Uy Hổ bang, trong lúc truy quét, hắn vừa may trốn thoát một kiếp, không bị bắt.

Tôi nhớ có lần đánh bài, hắn có nhắc một câu, Uy Hổ bang bọn hắn bị dọn dẹp, khả năng vì chọc phải một người kêu là Triệu Thụy.

Tôi không biết, Triệu Thụy đó có phải là giáo viên này không.


Liêu Hoành nghe được tin tức này, liền hớp phải một hơi khí lạnh, hắn cuối cùng cũng biết, vì sao Hoàng Thiên Thành địa vị như vậy, lại cung kính với Triệu Thụy như thế!
Nguyên lai, Triệu Thụy này chính là nguyên nhân diệt vong của Uy Hổ bang!
Liêu Hoành cũng là một người tin tức linh thông, hắn đương nhiên biết, Uy Hổ bang là vì đắc tội một nhân vật rất có bối cảnh, mới bị triệt để phá hủy.

Trong lòng hắn càng rõ ràng, hắn tuy hiện nay có uy tín nhất định trên hắc đạo, trong bạch đạo cũng được hoan nghênh phi thường.

Nhưng luận thế lực thật sự, kì thật không to lớn bằng Uy Hổ bang.

Hơn nữa, Triệu Thụy này lại có năng lượng khủng bố như vậy, làm Uy Hổ bang một đêm phá hủy! Thậm chí đến lão đại Đao Ba của Uy Hổ bang, cũng chết bất đắc kì tử một cách kì quái ở nơi dã ngoại!
Liêu Hoành nghĩ đến đây, hốt nhiên giật nảy mình, nếu như vừa rồi triệt để đắc tội với Triệu Thụy, kết cục của hắn chỉ sợ không tốt hơn Đao Ba của Uy Hổ bang bao nhiêu!
Liêu Hoành lúc này lại không có nửa điểm do dự, hắn túm lấy Liêu Luân, vung quyền đánh mạnh một trận, đánh đến Liêu Luân la khóc vang trời, kêu thảm không ngừng.


Cảm thấy đánh đủ rồi, Liêu Hoành mới vất nó sang bên, sau đó vội vàng theo gót Hoàng Thiên Thành, lại là xin lỗi, lại là tự trách, sau đó dâng lên từng cái mông ngựa(1), những tiểu đệ mà Hoàng Thiên Thành và Liêu Hoành mang lại, nhìn thấy ông chủ của mình, mới vừa rồi còn kiêu căng ngạo mạn, kêu đánh kêu giết, bây giờ đột nhiên thái độ đại biến, người này so với người kia còn thấp giọng hơn, cung kính hơn, không khỏi mắt trợn miệng há, đầu đầy sương mù, có chút không biết làm sao.

Bất quá, bọn chúng cảm thấy giáo viên trẻ tuổi trong nguy hiểm thần tình vẫn bĩnh tĩnh tự nhiên, mặt đầy vẻ hững hờ này, chỉ sợ là nhân vật có bối cảnh rất lợi hại.

Nếu không, sẽ không khiến hai vị lão bản có quyền có thế này ăn nói khép nép như thế.

Hơn trăm đại hán tay cầm dao bầu ống thép, nhất thời đưa mắt nhìn nhau, lúng ta lúng túng, bọn chúng đều bị kêu đến chém người, bây giờ mục tiêu không có, sát khí xung thiên liền biến thành khói nhẹ sương mờ, theo gió bay đi.

Triệu Thụy từ đầu tới cuối, đều mang vẻ hững hờ, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người biểu diễn.

Hắn trong lòng rõ ràng, hai người này đại khái đã đoán ra chút gì đó, nếu không sẽ không thay đổi thế này.

Nhìn hai người biểu diễn đến đầu đầy mồ hôi, mông ngựa như sóng biển, hắn cảm thấy cũng không khác nhau bao nhiêu, bèn xua xua tay nói: “Chuyện này đến đây là ngừng đi, mấy người chắn trong vườn trường nhiều thế này, tựa hồ ảnh hưởng không tốt lắm, hay là tiếp theo cứ bỏ đi nghe!”
“Ôi, ôi, chúng tôi lui ngay, Chấn Vũ đó giao cho ngài quản giáo thật tốt đi.


“Đúng, làm phiền ngài phí tâm.


Hai người gật đầu như giã tỏi, lau mồ hôi lạnh, mang theo tiểu đệ của mình, ỉu xìu quay về.

Vườn trường vừa rồi huyên náo dị thường, liền khôi phục lại thanh tịnh như trước.

Hoàng Chấn Vũ và Liêu Luân không ai giúp đỡ nhìn cha mình mang người đi, sắc mặt tái mét, cả người run lên cầm cập, đột nhiên phát hiện ra, thế lực mà mình dựa vào, trước mặt giáo viên kêu là Triệu Thụy này, lại không chịu nổi một kích như vậy.



Bình Luận (0)
Comment