Thần Ma Chi Mộ

Chương 255


“Hả? Vân Liên mất tích rồi?” Triệu Thụy nghe được tin này, không khỏi giật mình “Cô có báo cảnh sát chưa?”
Vân Phương lắc lắc đầu.

“Vậy đi báo cảnh sát trước đi, sau đó chúng ta chia nhau đi tìm.

” Triệu Thụy liền đứng lên khỏi ghế, nói.

Triệu Thụy trong lòng có chút hổ thẹn, nếu như giữa trưa hắn không cho Vân Liên tiền, thế Vân Liên cũng sẽ không đi ra ngoài mua sô cô la, tự nhiên cũng sẽ không mất tích.

“Xin lỗi.

” Hắn sắc mặt ngưng trọng trầm giọng nói một câu.

“Chuyện này không thể trách anh.

” Vân Phương nhẹ nhàng lắc đầu, trên khuôn mặt trái xoan lộ ra nụ cười buồn, có vẻ đáng thương vô cùng “Anh cũng chỉ là có lòng tốt, chỉ là không ngờ trị an của Đông Hồ lại tệ đến mức này.


Triệu Thụy trong lòng nhói lên một cái, nói: “Cô yên tâm đi, tôi sẽ giúp cô tìm Vân Liên không mất một sợi tóc về.


Nói xong, hắn đầu cũng không quay lại, sải bước ra khỏi văn phòng.

Triệu Thụy đến tiệm ăn gần trường, bắt đầu tìm kiếm từ đó, dò hỏi, xác định nguyên nhân mất tích của Vân Liên.

Vân Liên là tiểu cô nương rất xinh đẹp, vì vậy cũng dễ gây ấn tượng cho người khác.


Vì vậy, Triệu Thụy dò hỏi những người làm ăn xung quanh đó một lúc, liền biết được, từng có một người đàn ông ba mươi tuổi mặc áo khoác ngắn màu xanh thẫm, là người cuối cùng gặp mặt Vân Liên, cũng không biết đã nói gì, Vân Liên liền vội vàng theo người đó đi về phía đông, từ đó cũng không thấy đâu nữa.

Triệu Thụy sau khi tổng hợp những tin tức lại, hốt nhiên nhớ lại, lức giữa trưa ăn cơm, khách ngồi ở bàn bên phải hắn, dường như mặc áo khoác ngắn màu xanh thẫm, lại nhớ đến, hắn lập tức theo đuôi Vân Liên sau khi Vân Liên đi khỏi, sắc mặt Triệu Thụy liền âm trầm xuống, hắn cơ hồ có thể khẳng định, Vân Liên bây giờ đã bị người ta gạt bắt đi rồi.

“Tên khốn chết tiệt!”
Triệu Thụy trầm giọng mắng một câu, phẫn nộ trong ngực không ngừng tụ tập, có một loại xung động muốn xé xác bọn buôn người kia.

Hắn mạnh mẽ dằn sát khí xuống, nhớ lại mặt mũi tên kia, sau đó vội vàng trở về nhà trọ, tự nhốt mình trong phòng, sau khi xác nhận không có ai quấy nhiễu, hắn thả đệ nhị nguyên thần ra, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm nơi hạ lạc của Vân Phương trong cả thành phố.

Trong cả thành phố trên trăm vạn người mà tìm hai người bình thường, khác xa với việc tìm một tu chân giả, phải phí sức rất nhiều.

Bởi vì tu chân giả giống như kim cương đã mài bóng lẫn trong cát, làm sao cũng không giấu nổi ánh sáng của mình phát ra, nhưng muốn từ trong trên trăm vạn hạt cát, tìm hai hạt cát không có gì quá đặc trưng, Triệu Thụy cảm thấy cảnh sát tìm kiếm có lẽ hiệu quả hơn.

Đương nhiên, tiền đề là người ta chịu bỏ sức ra.

Vân Phương đã đi báo cảnh sát, tìm kiếm sự viện trợ của cảnh sát, nhưng Triệu Thụy tịnh không muốn bỏ tất cả trứng gà vào chung một giỏ, hắn cảm thấy tuy dựa vào mình mà tìm kiếm giống như tìm kim đáy biển, nhưng vẫn tốt hơn không làm gì cả.

Triệu Thụy khống chế đệ nhị nguyên thần, căn cứ tin tức thu thập được, bay thẳng về đông, mỗi một tòa nhà, mỗi một gian phòng đều không bỏ qua, cẩn thận tìm kiếm, từ giữa trưa tìm tới tối, Triệu Thụy đã tìm đến một thôn làng ở ngoài thành Đông Hồ.

Do không tìm được gì, Triệu Thụy không khỏi bắt đầu hoài nghi mình có tìm sai phương hướng không, hắn định tìm xong thôn làng này, liền chuyển sang tiếp tục tìm phương hướng khác.

Trong lúc Triệu Thụy không ôm quá nhiều hy vọng, hắn hốt nhiên phát hiện, phía bắc thôn làng có một nhà tư nhân chiếm đất tương đối rộng.

Tòa nhà này xây tường xung quanh, hai tòa nhà một trước một sau.

Công tác bảo an của nhà này đặc biệt chu đáo, nhìn lướt qua mấy cái, có bảy tám đại hán đi tuần trong nhà đó.


Triệu Thụy trong lòng đại hỷ, hắn lúc này có thể khẳng định, tòa nhà này là một sào huyệt lớn của tập đoàn buôn bán trẻ em!
Mà Vân Liên, không cần nghi ngờ gì, đang bị nhốt trong đó.

Triệu Thụy khống chế đệ nhị nguyên thần, tiếp tục tìm kiếm trong nhà đó.

Chẳng bao lâu, hắn đã phát hiện ra tung tích của Vân Liên.

Vân Liên lúc này bị nhốt ở hầm ngầm trong tòa nhà phía sau, cùng nhốt với nó còn có mười mấy đứa trẻ nữa, tuổi tác đều khác nhau.

Vân Liên lúc này lại là tuổi tác lớn nhất trong đám.

Quần áo của nó thập phần ngăn nắp, nhìn có vẻ không phải chịu cực khổ gì, cũng không gặp phải xâm phạm gì, chỉ là trên khuôn mặt trắng mịn nhỏ nhắn, dấu nước mắt chưa khô, chứng tỏ đã từng khóc qua.

Triệu Thụy nhìn bộ dáng đáng thương của nó, không khỏi có chút đau lòng.

Đoạn thời gian này, nó liên tiếp gặp xui, lúc nào cũng rơi vào nguy hiểm cực độ, chuyện này đối với một tiểu nữ hài mới tròn mười ba tuổi mà nói, quả thật có chút quá tàn khốc.

Xác định vị trí của Vân Liên rồi, Triệu Thụy thu hồi đệ nhị nguyên thần, mang Minh Linh mặt nạ, từ sân thượng bay lên, bay về thôn làng ở ngoại ô phía đông đó.

Chính vào lúc Triệu Thụy bay nhanh về phía thôn làng đó, trong ngôi nhà nhốt Vân Liên, chủ nhân Lợi Bảo của ngôi nhà đang đợi một khách hàng đến.

Lợi Bảo năm nay chưa tới 40 tuổi, vốn là một du dân thất nghiệp, trà trộn trong thôn làng, thường đánh bạc uống rượu, trộm gà bắt chó, ai nấy đều chán ghét.

Thế nhưng, năm năm trước, hắn vì cơ hội ngẫu nhiên, phát hiện ra buôn bán trẻ em là một bạo lợi hành nghiệp.


Thế là, hắn trong lòng xoay chuyển, thu lấy can đảm làm chuyện buôn bán phi pháp này.

Qua mấy năm phát triển, hắn không chỉ thành đệ nhất phú ông trong làng, rào đất, xây lầu, mà dưới tay còn khống chế thu nạp hàng loạt tiểu đệ, tổ chức một tập đoàn buôn người.

Bất quá, công tác che đậy của Lợi Bảo rất không tệ, nói ra bên ngoài là làm sinh ý có tiền, hơn nữa, hắn còn đặc ý kết giao với cán bộ trong thôn và cảnh sát trưởng đồn cảnh sát gần đó, vì vậy, trước giờ vẫn an toàn vô sự, không có bị người phát hiện.

Lợi Bảo đi đi lại lại trong thư phòng, không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay, tỏ ra có chút sốt ruột.

Hắn đang chờ một vị khách quý, một đại khách hàng hợp tác đã lâu.

Vị khách hàng này nhu cầu đối với trẻ con lớn vô cùng, hơn nữa mấy năm nay đều không gián đoạn, đúng là giống như một cái lỗ đen thôn phệ những đứa trẻ này.

Lợi Bảo đã từng phỏng đoán kết quả cuối cùng của những đứa trẻ được thu mua này.

Thế nhưng, hắn phi thường sáng suốt chôn vùi những nghi hoặc của mình ở sâu nhất trong lòng.

Bởi vì, vị đại khách hàng này có thể mang lại tài nguyên cuồn cuộn cho hắn.

Đối với Lợi Bảo mà nói, thế là đủ rồi, còn mọi thứ khác đều không quan trọng.

Lợi Bảo ở trong thư phòng thôn vân thổ vụ, cẩn thận tính toán, giao dịch hôm nay, có thể thành giao mấy phần, có thể mang lại cho hắn bao nhiêu lợi nhuận.

Đang lúc suy nghĩ nhập thần, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, liền đó, một người đàn ông bốn mươi mấy tuổi ốm nhom ốm nhách, mặc bộ âu phục màu đen, đi cùng với một tiểu đệ của Lợi Bảo, mặt không biểu tình bước vào.

Lợi Bảo vừa thấy người, trên mặt liền lộ ra nụ cười nhiệt tình, sải bước bước lại, sốt sắng bắt tay nói: “Tiền Giác tiên sinh, ông cuối cùng cũng đến, tôi đợi thật lâu à! Tới đây, ngồi ngồi ngồi!”
Lợi Bảo vừa nói vừa kéo vị Tiền Giác ấy tới ngồi trên ghế.

Bất quá, Tiền Giác lại lạnh lùng gạt tay hắn ra, thần sắc đờ đẫn nói thẳng: “Lợi Bảo, hàng bọn ta muốn, ngươi đều chuẩn bị kĩ rồi?”
“Số lượng tuyệt đối không có vấn đề gì, còn chất lượng, không biết ông có vừa ý không.


” Lợi Bảo cười nói, đối với hành vi không thân thiện của Tiền Giác, tịnh không cảm thấy không cao hứng.

Bởi vì, qua lại với Tiền Giác nhiều năm như vậy, hắn đã phi thường rõ ràng, tính cách Tiền Giác là vậy.

“Số lượng đủ rồi, thế thì chúng ta bây giờ đi xem hàng đi.

” Tiền Giác nói.

“Đúng.

” Lợi Bảo gật gật đầu, cũng lười khách sáo tiếp, trực tiếp dẫn Tiền Giác đến hầm ngầm của tòa nhà thứ hai, mở cửa sắt ra, đi vào bên trong.

“Ở đây lớn nhất là mười ba tuổi, nhỏ nhất là năm tuổi, mỗi lớp tuổi đều có.

” Lợi Bảo chỉ mười mấy đứa trẻ bị nhốt trong hầm ngầm, sau đó nói.

Tiền Giác gật gật đầu, bước chậm về phía những đứa trẻ ấy, sau đó ánh mắt lạnh lùng quét qua trên người chúng, dường như là nhìn một món hàng hoàn toàn không có sinh mạng.

Bọn trẻ bị gạt, mỗi đứa đều bị dọa đến không ngừng kêu thét lên, né tránh về sau.

Tiền Giác cũng không để ý, dường như không nghe thấy, tiếp tục kiểm tra.

Khi ánh mắt của hắn rơi trên người Vân Liên, đột nhiên chớp lên một đạo quang mang kinh dị.

Hắn ngừng bước, đứng trước mặt Vân Liên, cẩn thận đánh giá.

Đánh giá mất một lúc, Tiền Giác mới thu hồi ánh mắt, mà khuôn mặt trước giờ không có nửa điểm biểu tình ấy lại lộ ra vẻ cuồng hỉ cực kì hiếm thấy, dường như hắn nhìn thấy một kiện bảo bối khoáng thế khó kiếm vậy.

“Là nó, ta mua, bao nhiêu tiền?”

Bình Luận (0)
Comment