Thần Ma Chi Mộ

Chương 530


“Vì sao? Vì sao Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo lại mạo hiểm lớn như vậy, giúp ngươi trị liệu thương thế, thu giữ ngươi?” Đôn Triệt hết sức không hiểu hỏi.
Hoa Dương Chân Quân cười âm lãnh, nói: “Bởi vì ta chấp nhận bỏ hết tất cả thanh danh, quyền lực của ta, suất lĩnh cả Chân Quân Động Phủ của ta gia nhập vào Thiên Sư đạo, làm một thành viên của Thiên Sư đạo.

Ta chấp nhận làm bất cứ việc gì, giết bất kì ai cho Thiên Sư đạo, trừ khử tất cả cản trở của Thiên Sư đạo!
Chưởng giáo Thiên Sư đạo, Long Hổ Thiên Sư Trương Tụng Li, là một cường giả đỉnh phong có hùng tâm vạn trượng.
Ông ta hết sức vui lòng khi có một cường giả như ta giúp đỡ xử lý mọi việc!
Lại nói, Chân Quân Động Phủ của ta trước giờ giao hảo với Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo, có uyên nguyên cực sâu.

Thế là, Long Hổ Thiên Sư tạm thời ngừng bế quan, tự thân ra tay, trị lành thương thế của ta!”
Thì ra là Long Hổ Thiên Sư tự mình ra tay! Chẳng trách thương thế của Hoa Dương Chân Quân lại khôi phục nhanh như vậy.
Đôn Triệt lúc này mới đột nhiên hiểu ra.
Không hổ là đỉnh phong cường giả, ra tay làm người ta chấn kinh không thôi.
Bất quá, ấn tượng của Đôn Triệt đối với Long Hổ Thiên Sư trở nên cực kì ác liệt.
Thân là một trong tứ đại đỉnh phong cường giả, lại là chưởng giáo danh môn lớn nhất tu chân giới, Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo, thanh danh hiển hách trên tu chân giới, lại âm thầm thu lưu con chó điên như Hoa Dương Chân Quân, hơn nữa còn trị liệu thương thế cho nó, để nó ra ngoài cắn người.
Long Hổ Thiên Sư Trương Tụng Li đó chỉ sợ cũng chẳng phải thứ gì tốt, tuyệt đối không phải hạng chính phái gì như biểu hiện bên ngoài.
Đôn Triệt đang nghĩ vậy, Hoa Dương Chân Quân đột nhiên nói: “Ngươi hỏi đủ chưa?”
Hắn xòe năm ngón tay ra, một đám chân khí năm màu mờ mịt thành hành trong lòng bàn tay hắn, uy thế cường đại từ trên thân hắn tán phát ra, khuếch tán ra bốn phía xung quanh.
Đôn Triệt chỉ cảm thấy hơi thở nghẹn lại, sau đó mồ hôi lạnh toát ra.
Hắn biết Hoa Dương Chân Quân sắp ra tay tới nơi rồi!
“Chờ một chút!” Đôn Triệt xua xua tay, la lên: “Ta còn một vấn đề! Ngươi làm sao biết chúng ta ở trên hải đảo này?”
Hoa Dương Chân Quân nói: “Cái này tịnh không có gì khó lắm, ta đoán hai tên các ngươi cướp được bảo vật rồi, không dám trở về đại lục, nhất định sẽ nấp trên một cô đảo ở ngoài biển tu luyện, cho nên mới cố ý tìm kiếm ngoài biển, pháp quyết tu luyện của huynh đệ đó của ngươi hết sức kì quái, làm linh khí ở gần đó trở nên đặc biệt mỏng manh.


Cho nên ta tìm tới rất nhanh, các ngươi quả nhiên ở đây.”
Đôn Triệt không khỏi âm thầm cười khổ, pháp quyết tu luyện độc đáo này của Triệu Thụy, bây giờ lại trở thành bùa đòi mạng bọn hắn.
Nói tới đây, hắn không cách gì kéo dài thời gian được nữa, nhưng hắn vẫn cố gắng thử xem.
“Hoa Dương Chân Quân, ta còn có một…”
“Ngươi thật sự còn một thứ gì nữa?” Hoa Dương Chân Quân cười lạnh một tiếng, thô bạo cắt ngang lời Đôn Triệt, “Yêu quái lông dài kia, ngươi kéo dài thời gian đủ lâu rồi, ngươi còn muốn tiếp tục?”
Nói xong, xòe năm ngón tay ra, thi triển pháp thuật.
Ba chùm sáng năm màu từ trong đám chân khí đó bắn ra, vạch mấy đường cong rực rỡ trên không trung, đánh về phía Đôn Triệt.
Trong mắt Hoa Dương Chân Quân, Đôn Triệt tịnh không phải là đối thủ mạnh mẽ gì, hắn định giải quyết Đôn Triệt trước, rồi lại giải quyết Triệu Thụy, dẫu sao cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian.
“Con mẹ nó, bị hắn nhìn ra rồi.” Đôn Triệt thấp giọng chửi một câu, vội vàng tránh né.
Thực lực của Hoa Dương Chân Quân, hắn hết sức rõ ràng, cho dù bây giờ thực lực chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng vẫn cường đại hơn xa hắn.
Nếu như bị những luồng sáng màu mè này bắn trúng, cho dù hắn không chết, cũng gần như tàn phế.
“Vù vù”
Mấy dải sáng năm màu đó bắn sượt qua thân hắn, rơi lên mặt hải đảo.
“Ầm ầm ầm!”
Ba tiếng dộng lớn vang to lên, mặt đất trở nên lắc lư, ba cái hố to xuất hiện trên mặt đất.
Nếu không tận mắt thấy, rất khó tin rằng ánh sáng đẹp mắt như vậy lại có uy lực khủng bố như thế!
Đôn Triệt cảm thấy chỗ mới bị chùm sáng màu sướt qua đau đớn kịch liệt một trận, bèn cúi đầu nhìn xem, phát hiện trên cánh tay và bắp đùi của hắn lại bị chùm sáng cắt ra ba vết thương sâu tới xương!
Máu tươi không ngừng từ trong vết thương chảy ra ngoài.
Đây vẫn là hắn tránh nè nhanh, nếu chậm một chút, cánh tay và bắp đùi của hắn đã bị mấy chùm sáng màu kia cắt xuống rồi!
“Thấy quỷ!” Đôn Triệt mắng một câu, đang muốn cầm máu lại.

Hoa Dương Chân Quân xòe năm ngón tay ra, lại có mấy luồng sáng màu bắn về phía Đôn Triệt.
Đôn Triệt không kịp cầm máu, vội vã bay người tránh né.
Thế nhưng, tốc độ của hắn vẫn chậm một chút, dải sáng màu đó giống như lưỡi dao bén nhọn, lại cắt qua trên người hắn, cắt xuống mấy khối thịt lớn!
Đôn Triệt đau run cả người, hắn tức giận rống lên một cái, thi triển Yêu Hồn thiểm.
Chân khí toàn thân hóa thành một cột sáng màu trắng to lớn, đập thẳng về phía Hoa Dương Chân Quân.
Hoa Dương Chân Quân khinh miệt cười một tiếng, vung tay trái lên, chân khí mờ mịt trong tay lan ra, hình thành nên một bức màng năm màu chắn trước người hắn.
Yêu Hồn thiểm đánh lên bức màng năm màu trong suốt này lại giống như đánh lên một bức tường bằng sắt thép, không ngờ lại không rung động chút nào!
Sắc mặt Đôn Triệt không khỏi biến đổi, truy trong lòng hắn hết sức rõ ràng, Hoa Dương Chân Quân là Độ Kiếp kì tu chân giả, cực kì cường đại.
Nhưng bây giờ chính diện giao thủ, hắn mới phát hiện thực lực đối phương thật sự có thể xưng là sâu không dò nổi.
Cho dù đối phương không sử dụng pháp bảo, hắn cũng không có chút cơ hội thắng nào.
Ý niệm này vừa dâng lên trong đầu hắn, thải sắc quang nhận của Hoa Dương Chân Quân lại bắn về phía hắn.
Hắn không kịp né, vai phải bị quang nhận bắn trúng, bắn ra một cái lỗ máu!
Đánh với Hoa Dương Chân Quân một hơi mười mấy hiệp, trên người Đôn Triệt đã đầm đìa máu me, thương tích chồng chất.
Đến lông dài trên người hắn cũng thấm đầy máu tươi, bết lại với nhau.
Chân khí của hắn cơ hồ đã tiêu hao sạch sẽ trong chiến đấu vừa rồi, cảm giác đau đớn kịch liệt từ vết thương truyền tới khiến hắn cơ hồ không chịu nổi!
Hắn cuối cùng cũng hiểu ra rằng Hoa Dương Chân Quân đang chơi đùa mình, dày vò mình từng chút một, nếu không, hắn chỉ sợ đã bị Hoa Dương Chân Quân xử tử.
Bất quá, Đôn Triệt thà để đối phương làm vậy.
Bởi vì càng kéo dài thời gian, khả năng Triệu Thụy thuận lợi tu luyện thành công càng lớn.
Theo hắn thấy, chỉ cần Triệu Thụy tu luyện thành công, hắn hoàn thành lời hứa đối với huynh đệ, cho dù chịu đau đớn gấp trăm lần thế này cũng chẳng tính là gì.
Hoa Dương Chân Quân lơ lửng trên không nhìn xuống Đôn Triệt khắp người máu me, trên mặt mang nụ cười tàn khốc.
Thực ra hắn hoàn toàn có thể dùng tốc độ nhanh hơn để giải quyết Đôn Triệt.

Nhưng hắn hoàn toàn không định làm như vậy.
Bởi vì hắn ở trong di tích Long Cung gặp phải thất bại lớn nhất trong đời, không chỉ mất sạch mặt mũi, mất sạch địa vị, thậm chí xém chút mất luôn cả mạng!
Bây giờ hắn không chỉ bị quá nửa tu chân giới truy sát, đến cả hai bảo vật vốn thuộc về hắn cũng bị hai tên này cướp đi mất!
Hắn đã hận Triệu Thụy và Đôn Triệt tới xương!
Ngọn lửa thù hận cơ hồ khiến hắn phát điên.
Nếu như giải quyết gọn hai kẻ thù này, hắn cảm thấy không thỏa mãn, không hết hận.
Hắn phải từ từ dày vò hai người này, từ từ chia cắt, cắt bọn chúng ngàn vạn đao, sau khi nếm đủ đau khổ rồi, mới khiến bọn chúng hồn phi phách tán!
Đối với hắn mà nói, quan trọng nhất là quá trình báo thù, hắn phải từ từ hưởng thụ.
Bây giờ, thấy yêu linh trước mặt chịu khổ, hắn cảm thấy hết sức thoải mái, hết sức cao hứng, oán độc và cừu hận vẫn luôn ứ đọng trong nội tâm cũng coi như tiêu giải từng chút một.
Bất quá, khiến hắn hơi thất vòng là thực lực của yêu linh này thực chẳng mạnh mẽ gì, bị hắn dày vò một hồi như vậy đã sức cùng lực kiệt, hắn vốn định chơi đùa với yêu linh này một thời gian nữa cơ.
“Thôi, giải quyết yêu linh này thôi.

Dẫu sao cũng còn một tên nữa.” Ánh mắt Hoa Dương Chân Quân quét qua Triệu Thụy một cái, nghĩ bụng.
Đối với hắn mà nói, tu chân giả trẻ tuổi này mới là kẻ chủ mưu, là người hắn thù hận nhất.
Hoa Dương Chân Quân ngưng tụ hai đám chân khí năm màu mờ mịt, hai tay hơp lại, dung hợp hai đám chân khí đó làm một.
Quang mang năm màu từ kẽ ngón tay hắn thoát ra, một thanh ngũ thải quang kiếm thật dài từ từ thành hình!
“Ngươi phải chết rồi!”
Hoa Dương Chân Quân lạnh nhạt nói một câu, bắt chỉ quyết, chỉ thẳng vào Đôn Triệt(1).
Nguyên văn là Triệu Thụy, nhưng nhận thấy có lẽ tác giả bị nhầm, nên sửa lại là Đôn Triệt.
Phi kiếm đó bèn bắn về phía Đôn Triệt.
Đôn Triệt nhìn chăm chăm vào phi kiếm đang bắn tới, nghiến răng, dường như đang quyết định điều gì.
Hắn không tránh né, mà lại xông thẳng về phía quang kiếm!
Mắt thấy quang kiếm sắp bắn xuyên qua đầu Đôn Triệt, Đôn Triệt đột nhiên móc từ trong người ra một cái kính bạc khắc chi chít đầy phù chú, hướng thẳng vào ngũ thải quang kiếm.
Ngũ thải quang kiếm đó liền đánh thẳng lên mặt kính bạc.
Chính trong chớp mắt này, phù văn trên mặt kính bạc đột nhiên sáng lên, quang mang đại thịnh!

Ngũ thải quang kiếm đó, theo ngân quang rực rỡ này, không ngờ lại phản xạ trở về, bắn thẳng vào Hoa Dương Chân Quân, mà tốc độ còn nhanh gấp đôi lúc bắn ra!
Khoảng cách giữa Hoa Dương Chân Quân và Đôn Triệt vốn tương đối gần, lại thêm tốc độ của quang kiếm nhanh như chớp, Hoa Dương Chân Quân hoàn toàn không kịp phản ứng!
“Xì”
Theo một tiếng động vang lên, quang kiếm đó bắn trúng thân thể Hoa Dương Chân Quân, xuyên qua thân thể bắn ra sau, lưu lại trên ngực Hoa Dương Chân Quân một cái lỗ trống nhìn thấy bên kia!
Hoa Dương Chân Quân phát ra một tiếng kêu thảm ngắn ngủi, quang kiếm này do hắn ngưng tụ ra, uy lực cực lớn, cho dù bản thân hắn chịu đựng, cũng khó chịu nổi!
Tiếng kêu thảm của hắn còn chưa dứt, Đôn Triệt nắm bắt cơ hội, đã xông tới trước mặt hắn, lấy ra một cây pháp trượng màu đỏ lửa chĩa thẳng vào hắn.
Theo Đôn Triệt thi pháp, “vù” một tiếng, mấy con hùng ưng bốc lửa to lớn, kêu lên lanh lảnh, bổ thẳng vào Hoa Dương Chân Quân.
Uy lực của mấy con hỏa diễm hùng ưng này so với Yêu Hồn thiểm của Đôn Triệt chỉ cao hơn chứ không thấp, cùng đập lên người Hoa Dương Chân Quân.
Thân hình Hoa Dương Chân Quân chấn động mãnh liệt dưới sự oanh kích của hỏa diễm hùng ưng, bay lui lại trăm mét mới ngừng lại, khắp người đều bị ngọn lửa rừng rực bao phủ.
Hắn rối rít tay chân dập lửa trên người, nhưng đầu tóc và đạo bào vẫn bị lửa đốt quá nửa, râu càng gần như bị đốt sạch, khóe miệng chảy ra vài tia máu đỏ sẫm.
Hoa Dương Chân Quân vốn đạo mạo trang nghiêm, tiên phong đạo cốt, từ ngoài nhìn vào rất có vài phần giống bộ dạng của tiên nhân đắc đạo.
Nhưng bây giờ hắn lại giống một tên ăn mày rách rưới bên đường hơn, muốn thảm hại bao nhiêu thì thảm hại bấy nhiêu!
“Khà khà, bảo bối trong di tích Long Cung quả nhiên không tệ.

Đáng tiếc à, lần trước ta mới mang đi có hai kiện, nếu mang thêm vài kiện nữa, chỉ sợ có Hoa Dương lão tặc ngươi lãnh đủ rồi!” Đôn Triệt ngửa đầu ha ha cười lớn, chỉ cảm thấy tiết được ác khí trong ngực.
Cái kính bạc khắc đầy phù chú đó gọi là Đông Li Huyền Chú Kính, là pháp bảo của cường giả Đông Li thượng nhân trên tu chân giới trước kia, có thể phản xạ lại pháp thuật công kích của đối thủ ở một trình độ nhất định.
Còn như pháp trượng màu đỏ lửa là Bát Quái Hỏa Ưng Trượng lúc trước hắn lấy được từ trong di tích Long Cung.
Đôn Triệt trọng thương kiệt sức, đã khó lòng tiếp tục, lại thêm Hoa Dương Chân Quân chuẩn bị giết hắn.
Thế là, hắn dứt khoát lấy hai linh khí lúc trước kiếm được trong Linh Khí điện ở di tích Long Cung ra, xuất kì bất ý tập kích Hoa Dương Chân Quân.
Đúng như dự đoán, cuộc tập kích của hắn quả nhiên thành công, làm Hoa Dương Chân Quân đang đắc ý dương dương bị thương.
Chỉ là, hắn vốn hi vọng có thể làm Hoa Dương Chân Quân trọng thương, nhưng Hoa Dương Chân Quân quá cường hãn, mà thực lực của hắn so với Hoa Dương Chân Quân cách quá xa.
Kết quả oanh kích vẫn thua kém nhất định với dự liệu của hắn, làm hắn cảm thấy hơi tiếc nuối.
Bất quá, có thể thấy cường giả thứ năm của tu chân giới thảm hại như vậy, cũng tính là một chuyện vui vẻ lớn trong cuộc đời rồi.

Bình Luận (0)
Comment