Thần Ma Chi Mộ

Chương 566


Lấy được Sát Lục Chiến Kỳ, Triệu Thụy lập tức trở về Thục Sơn, chuẩn bị đi Ma Tông Vân Trung Sơn.
Do lần này đi Ma Tông khó biết lành dữ, hắn phải đối mặt với Ma Đế thần bí mạc trắc, do vậy hắn dự định phải xử lý hết những việc cần làm, không để xảy ra chuyện gì đáng tiếc.
Tôn Tiểu Lan và Đôn Triệt đã bố trí ổn thỏa, bất quá Thượng Hải Thi gia hắn cần phải xem xét một lần, thuận tiện xem thử Vân Phương ra sao rồi.
Thế là, Triệu Thụy chào hỏi với Tôn Tiểu Lan và Đôn Triệt, chuẩn bị rời đi.
Đôn Triệt lúc này thương thế đã khỏi, vừa nghe Triệu Thụy muốn đi Ma Tông, hơn nữa còn có ý không mang mình cùng đi, lập tức không vui kêu um lên: “Triệu Thụy huynh đệ, ngươi đi Ma Tông, ta cũng đi, ngươi không thể quẳng ta lại.

Chúng ta là hảo huynh đệ, ngươi đi đâu cũng phải mang ta theo.”
Triệu Thụy vỗ vỗ vai hắn: “Theo ta đi Thượng Hải thì không sao, nhưng đi Vân Trung Sơn thì không được.

Một là vì quá nguy hiểm, ngoài ra Ma Tông cũng không yêu cầu ngươi đi.”
“Triệu Thụy huynh đệ, Đôn Triệt trước giờ chưa từng sợ nguy hiểm, ngươi coi nhẹ ta quá rồi.” Đôn Triệt hết sức nghiêm túc nói “Sư phụ bảo ta đi theo ngươi, ngươi đi đâu ta theo đó, cho dù là núi đao biển lửa, Đôn Triệt cũng không sợ chút nào.”
Triệu Thụy cười cười, trong lòng không khỏi hơi cảm động.

Đôn Triệt này tuy là yêu linh, nhưng tình huynh đệ đối với hắn thật sự không cần phải nói.
Hắn biết tính cách bướng bỉnh của Đôn Triệt, một khi đã quyết định, có thuyết phục cũng vô dụng, thế là cũng không phản đối, để Đôn Triệt cùng mình đi Vân Trung Sơn gặp Ma Đế.
Chia tay với Tôn Tiểu Lan và các môn nhân Thục Sơn Kiếm Phái, Triệu Thụy và Đôn Triệt đầu tiên là đi Thượng Hải, sau đó mới đi Ma Tông.
Đến Thượng Hải, Triệu Thụy đi thẳng vào tổng bộ Thi gia, gặp Thi Thận và Vân Phương.
Hai người thấy Triệu Thụy đến hết sức ngạc nhiên mừng rỡ, vội vàng mời Triệu Thụy và Đôn Triệt vào phòng khách uống trà.
Chờ Triệu Thụy và Đôn Triệt ngồi xong, Thi Thận cười nói: “Sự tích các ngươi dũng cảm đánh nhau với Trương Tụng Li ở Long Hổ Sơn ta đã nghe rồi.

Chậc chậc, các ngươi giỏi thật! Không ngờ lại dám đánh nhau chính diện với chưởng giáo Thiên Sư đạo Trương Tụng Li.

Đặc biệt là Triệu Thụy, không ngờ còn đánh Trương Tụng Li bị thương! Lúc trước khi ta mới nghe tin này, cơ hồ không dám tin vào tai mình! Trương Tụng Li đó chính là chưởng giáo của Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo, một trong tứ đại đỉnh phong cường giả.

Đối với những tu chân giả hạng trung chúng ta mà nói, đó đúng là tồn tại cao không thể với tới.

Thế nhưng, Triệu Thụy ngươi không ngờ lại đánh hắn bị thương! Không ngờ a! Thật không ngờ!”
Nói tới sau cùng, Thi Thận đã không nhịn được than thở.
Vân Phương mỉm cười nói tiếp: “Đúng vậy, Triệu Thụy ngươi ở Long Hổ Sơn đại phát thần uy, Thi gia và Vân gia chúng ta đều cảm thấy được vẻ vang lây đấy!
Bây giờ chỉ cần nhắc tới quan hệ giữa ngươi và hai nhà chúng ta, những tu chân giả của tu chân giới đều xem trọng bọn ta hơn.
Bây giờ, hai nhà chúng ta có được sự tôn trọng cực cao trong tu chân giới, địa vị cũng được nâng cao nhiều, tất cả đều nhờ ngươi ban cho.
Người xưa nói đúng, một người đắc đạo, gà chó lên trời, ta cảm thấy câu này không sai.

Ngươi đắc đạo, chúng ta đều theo ngươi hưởng chút ánh sáng.”
Triệu Thụy cười: “Vậy thì tốt, vốn ta còn hơi lo lắng các ngươi vì ta mà chịu liên lụy.


Đúng rồi, ta có mấy viên đan dược trị thương đây, các ngươi cầm lấy, sau này có lẽ có chút tác dụng.”
Hắn vừa nói, vừa lấy mấy viên Long Hổ tục mệnh đan từ trong Càn Khôn giới chỉ ra đưa qua.
Triệu Thụy tuy nói đơn giản vắn tắt, nhưng Vân Phương hết sức rõ ràng, những thứ Triệu Thụy lấy ra, tuyệt đối là cực phẩm, thế là cũng không khách khí, đưa tay nhận lấy.
Tiếp đó, Triệu Thụy bảo Đôn Triệt lấy những linh khí kiếm được trong di tích Long Cung giao một kiện cho Thi Thận.
Bởi vì Đôn Triệt đã là cường giả Độ Kiếp kì, loại pháp bảo đẳng cấp này đã không còn tác dụng gì với hắn.
Bất quá, đối với Thi Thận mà nói, hẳn có đôi chỗ dùng được.
Thi Thận hai tay tiếp lấy, khuôn mặt già nua cười như nở hoa.

Đối với ông ta, linh khí từ Long Cung mà Đôn Triệt đưa thật quá quý giá, có kiện pháp bảo này, thực lực của ông có thể nói là được tăng mạnh.
Ông quyết định thờ phụng kiện linh khí kiếm được từ Long Cung này, không tới thời khắc nguy hiểm, tuyệt đối không dùng, đồng thời coi nó là bảo vật gia truyền của Thi gia, đời đời nối nhau truyền xuống.
Triệu Thụy thấy Thi Thận xem trọng như vậy, đột nhiên hơi hối hận, sớm biết Thi Thận yêu thích như vậy, khi đó ở di tích Long Cung, hắn dọn luôn cả Linh Khí điện đi được rồi.
Thu cất lễ vật xong, Thi Thận dường như nghĩ ra điều gì, nói: “Đúng rồi, Triệu Thụy, hai ngày trước, khi ta đi dạo ở Thiên Phúc ảo cảnh, trong lúc vô ý nhận được một tin tức, nói rằng Trương Tụng Li hiện đang tìm ngươi khắp nơi.”
Triệu Thụy cau mày lại nói: “Trương Tụng Li không phải đã tẩu hỏa nhập ma, thần trí không rõ sao? Sao còn tìm ta làm phiền?”
Thi Thận lo lắng thấp thỏm nói: “Trương Tụng Li tuy thần trí không tỉnh táo lắm, nhưng dẫu sao cũng là đỉnh phong cường giả trên tu chân giới, hơn nữa còn là chưởng môn của Long Hổ Sơn, môn nhân đệ tử đông đảo, muốn tra rõ nơi ở của ngươi hẳn không phải chuyện khó.

Ngoài ra, ngươi thuyền to sóng lớn, đầu sóng ngọn gió, có thêm không ít địch nhân trên tu chân giới, bọn họ dẫu sao cũng muốn nhờ tay Trương Tụng Li để trừ ngươi đi.

Triệu Thụy, ta cảm thấy ngươi tốt nhất nên rời khỏi Đông An(1), tạm thời tránh né, để khỏi phải gặp mặt Trương Tụng Li.

Trương Tụng Li tuy tẩu hỏa nhập ma, thần trí không rõ, nhưng thực lực tịnh không vì vậy mà tổn hại gì nhiều.

Một tu chân giả điên điên khùng khùng mà lại cường đại tuyệt luân như vậy, thậm chí còn đáng sợ hơn, sức phá hoại còn lớn hơn so với Trương Tụng Li lúc tỉnh táo!”
Chỗ này tác giả nhầm, Triệu Thụy đang ở Thượng Hải Thi gia.

Tác giả hay có những sai lầm như thế này lắm.

:))
Triệu Thụy gật gật đầu, cảm thấy Thi Thận nói không sai chút nào, Trương Tụng Li đã tiến vào Đại Thừa kì, mà hắn mới là Độ Kiếp kì, thực lực hai người chênh lệch không phải chỉ chút ít.
Nếu xung đột chính diện, hắn cơ hồ không có phần thắng!
Ngoài ra, nếu hắn không cẩn thận, gặp phải Trương Tụng Li ở một thành phố đông dân như Thượng Hải, một khi xảy ra đánh nhau, khẳng định sẽ là tai họa lớn cho dân chúng, đến lúc đó rất có thể xuất hiện cảnh thây chất đầy đồng, máu chảy thành sông.

Thi gia khẳng định cũng sẽ bị liên lụy, điều này Triệu Thụy tuyệt đối không muốn thấy.
“Vậy ta đi ngay.” Triệu Thụy không nói nhiều, đứng dậy ngay.
“Các ngươi đi đâu? Ta dùng chuyên cơ đưa ngươi đi.” Thi Thận cũng đứng dậy theo nói.
Với tu vi của Triệu Thụy và Đôn Triệt, bây giờ cần gì phải ngồi chuyên cơ?

Bất quá, cuối cùng Triệu Thụy vẫn quyết định để Thi Thận đưa mình đi một chuyến.
Bởi vì, Long Hổ Thiên Sư Trương Tụng Li đang tìm kiếm bọn hắn khắp nơi, nếu hắn và Đôn Triệt nghênh ngang bay trên không tới Ma Tông Vân Trung Sơn, rất có thể bị Trương Tụng Li và đệ tử của Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo phát hiện ra.
Nếu ngồi chuyên cơ, bọn hắn thu liễm khí tức lại, nói không chừng còn có thể tránh được tai mắt của Trương Tụng Li, bình an tới được mục đích.
Chia tay với Vân Phương, Triệu Thụy cùng Đôn Triệt ngồi chuyên cơ do Thi Thận cung cấp, bay thẳng tới thành phố Hoa Vân, đó là thành phố ở gần Vân Trung Sơn nhất.
Máy bay bay trong biển mây, như một con chim lớn màu đen, Triệu Thụy nhìn qua cửa kính máy bay, chỉ thấy xung quanh một màu trắng mênh mang, không thấy rõ bất cứ thứ gì.
Bên trong máy bay, Thi Thận bận giữ liên lạc với bên ngoài, để xác định vị trí của Trương Tụng Li, tránh gặp phải hắn.
Nhân viên công tác trên máy bay thỉnh thoảng gấp gáp đi ngang qua bên cạnh Triệu Thụy, tiến hành công việc của mình.
Đôn Triệt thì kéo lấy một tiếp viên hàng không, hỏi đông hỏi tây.
Cô tiếp viên xinh đẹp đó không chịu nổi phiền phức, nhưng không thể không mang nụ cười mỉm cứng ngắc, nén lòng chịu đựng, giải thích cho Đôn Triệt.
Sau khi máy bay bay về phía bắc đại khái khoảng hai tiếng đồng hồ, Thi Thận tạm thời ngắt liên lạc với bên ngoài, nói với Triệu Thụy: “Có thể chúng ta đã cắt đuôi được Trương Tụng Li rồi.

Bất quá, đối với vị trí của hắn, bọn ta tạm thời không cách nào xác định.”
“Hả? Hắn đuổi không kịp bọn ta? Vậy thì tốt quá!” Đôn Triệt thấy thế, ồn ào nói “Thằng cha đó hết sức lợi hại, ta không muốn gặp lại hắn.”
“Ta cũng không muốn…”
Thi Thận còn chưa nói hết câu, máy bay bỗng nhiên chấn động kịch liệt, các tiếp viên hàng không toàn bộ đều không đứng vững được, sợ hãi kêu thét lên, ngã trên ghế hoặc trên sàn.
“Chuyện gì vậy?”
“Xảy ra chuyện gì?”
Thi Thận và Đôn Triệt đồng thời la lên, trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.
“Ầm!”
Tiếng nổ to lớn đột nhiên vang lên ở giữa máy bay.

Một lực lượng to lớn nặng nề va vào giữa máy bay, chớp mắt đã cắt máy bay thành hai nửa!
Ba người Triệu Thụy, Đôn Triệt và Thi Thận đều là cường giả trên tu chân giới, trong chớp mắt khi máy bay vỡ nát đã kịp bay ra ngoài.
Thế nhưng, những người khác trên máy bay thì không được may mắn như vậy, bọn họ phát ra tiếng gào tuyệt vọng, cùng chiếc máy bay bị đứt rơi từ trên cao vạn mét xuống.
Ba người vội vàng thi triển thuật phi hành, ngừng lại trên tầng mây, cuồng phong gào rít thổi tóc trên đầu ba người bay tung trong gió.
“Máy bay sao lại đột nhiên nổ tung? Rốt cuộc là tên khốn nào làm? Nếu ta bắt được hắn, ta nhất định phải xé nát hắn!” Đôn Triệt nhìn trái nhìn phải, tức giận bất bình nói.
“Trương Tụng Li!” Thi Thận trầm giọng nói.
“A? Không phải chúng ta đã cắt đuôi được hắn hay sao?” Đôn Triệt giật nảy mình.
“Nếu như cắt đuôi được thì tốt, đáng tiếc đó chỉ là phán đoán một chiều của bọn ta.

Chiếc máy bay này bị hắn phá hủy đấy.” Sắc mặt Triệu Thụy cũng hơi khó coi.
Lúc trước trên Long Hổ Sơn, hắn cùng Thiên Âm đại sư và tám cường giả Độ Kiếp kì khác liên thủ đều không làm gì được Trương Tụng Li.

Bây giờ bên cạnh hắn chỉ có hai người Thi Thận và Đôn Triệt, tự nhiên càng không phải là đối thủ, bây giờ chỉ xem có cơ hội chạy thoát hay không thôi.

Triệu Thụy nói tới đây, trong lòng chợt có cảnh báo, hắn vội vàng quát nhỏ: “Tới rồi!”
Chỉ thấy một bóng người nhanh như chớp từ dưới tầng mây xông thẳng lên, chớp mắt đã bay tới gần ba người Triệu Thụy.
Người này chính là Long Hổ Sơn Trương Tụng Li!
Tuy chỉ mới mấy ngày, thương thế của Trương Tụng Li đã hoàn toàn bình phục.

Khí thế trên người hắn tán phát ra cũng hoàn toàn không giảm đi bao nhiêu, vẫn cường đại như vậy.

Tẩu hỏa nhập ma cũng không làm thực lực của vị cường giả này giảm đi bao nhiêu cả.
Triệu Thụy và Thi Thận nhìn nhau một cái, đều nhìn ra một tia lo lắng trong mắt đối phương.
Với lực lượng ba người bọn hắn, đối kháng với Trương Tụng Li cuồng bạo, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
Trương Tụng Li căn bản không đếm xỉa tới hai người Thi Thận và Đôn Triệt, ánh mắt chăm chăm nhìn thẳng vào Triệu Thụy, đầy phẫn nộ và cuồng bạo.

Đại khái một mũi tên của Triệu Thụy làm hắn bị thương đó khiến hắn mãi mãi ghi nhớ trong lòng.
“Triệu Thụy! Ngươi là Triệu Thụy! Ta cuối cùng cũng tìm được ngươi!” Trương Tụng Li trừng hai mắt, gào lên “Không ngờ ngươi dám bắn ta bị thương! Ta phải phanh thây ngươi vạn đoạn, mới tiết được nỗi hận trong lòng ta! Xem Thiết Lung Thủ của ta!”
Tiếng nói của hắn chưa dứt, sau lưng đã dâng lên một luồng chân khí màu xanh thẳng tắp, ảo hóa thành một bàn tay to lớn màu xanh che trời phủ đất chụp xuống Triệu Thụy.
Triệu Thụy không dám chính diện đối chọi, vội vàng tăng hết tốc độ lui lại.
Thi Thận thấy Triệu Thụy gặp nguy hiểm, vội vàng thi triển Nam Đẩu tử lôi chú, từ bên tránh đánh vào Trương Tụng Li.

Đôn Triệt thì thi triển Yêu Hồn thiểm, từ bên phải đánh vào Trương Tụng Li, hi vọng có thể giải vây cho Triệu Thụy.
Thế nhưng, Trương Tụng Li khinh thường cười một tiếng, bắt một cái chỉ quyết, bàn tay to lớn màu xanh đó vung quanh mình hắn một cái.
Chỉ nghe hai tiếng “ầm ầm” vang lên, công kích của Thi Thận và Đôn Triệt đã bị bàn tay to lớn màu xanh chận lại, không gây được chút thương tích nào cho Trương Tụng Li.
Liền đó, tay phải Trương Tụng Li vạch một vòng tròn trên không, bàn tay màu xanh to lớn đó “vù” một tiếng, mang theo một trận cuồng phong, với thế gió thu thổi lá rụng quét ngang qua ba người.
Thế công của Trương Tụng Li nhanh nhẹn mạnh mẽ dị thường, Triệu Thụy, Thi Thận và Đôn Triệt thậm chí không kịp phản ứng đã bị bàn tay màu xanh quét trúng.
Ba người đồng thời la lớn một tiếng, như bị sét đánh, bị lực lượng to lớn quét bay thật xa, lật nhào trên không rồi rơi cắm đầu xuống đất.
Triệu Thụy và Đôn Triệt hai người dùng hết toàn lực mới đáp xuống đất an toàn.

Còn như Thi Thận, do tu vi nông cạn, chỉ bị vạ lây cũng bay xa mấy km, va lên vách một đỉnh núi mới ngừng lại được, liên tiếp phun ra mấy ngụm máu tươi.
Bất quá, tuy ông ta bị đánh mạnh, nhưng chưa tổn thương đến kinh mạch, không có nguy hiểm tới tính mạng, chỉ là không còn sức để tiếp tục chiến đấu.
Đương nhiên, với thực lực của ông ta, cho dù tham gia chiến đấu, tác dụng có thể tạo ra cũng tương đối có hạn.
Triệu Thụy cố nén máu tươi trào lên cổ họng, sắc mặt hết sức ngưng trọng.

Thiết Lung Thủ tịnh không phải sát chiêu của Trương Tụng Li.

Pháp thuật mạnh nhất của hắn là Long Hổ Nghịch Thiên.
Một khi để Trương Tụng Li thi triển ra pháp thuật này, ba người bọn họ chỉ sợ sẽ chết không có đất chôn!
“Mấy con kiến các ngươi, không ngờ còn dám chống đối Trương Tụng Li ta! Đúng là không biết sống chết!” Trương Tụng Li lơ lửng trên cao vạn mét nhìn xuống ba người, điên cuồng cười lớn.

Tiếng cười to như tiếng sấm, xen lẫn uy thế cường đại từ trên cao cuồn cuộn tuôn xuống, chấn muốn điếc tai.
“Ta phải nghiền các ngươi thành mảnh vụn! Ta phải khiến các ngươi tan xương nát thịt! Long Hổ Nghịch Thiên!”
Từ trên người Trương Tụng Li bay lên từng luồng chân khí màu trắng đục, những chân khí này tụ tập lại trên đỉnh đầu hắn, hình thành một đóa hoa sen trắng to lớn, tán phát ánh sáng chói mắt ra xung quanh, uy thế bức người từ trong đóa hoa sen tỏa ra khiến người ta run rẩy trong lòng.
“Không hay! Trương Tụng Li thật sự thi triển ra Long Hổ Nghịch Thiên rồi!” Cho dù Thi Thận tu dưỡng rất tốt, lúc này cũng không khỏi biến sắc mặt.

“Ái chà! Chúng ta vẫn là tránh trước đi nha!” Đôn Triệt cũng biết sự lợi hại của pháp thuật này, vội vàng gào lên.
Lúc này, đóa hoa sen trắng đó càng lúc càng sáng, cả đóa hoa sen cũng dần dần nở ra.

Khi đóa hoa sen hoàn toàn nở hết, từng chùm sáng hình cánh hoa sen từ trong đóa hoa sen chi chít bắn ra, che trời phủ đất bắn về phía ba người Triệu Thụy.
Ba người Triệu Thụy biết uy lực của Long Hổ Khai Sơn cực lớn, không dám chính diện đối kháng, vội vàng tránh né một cách vất vả.
Từng cánh hoa sen bắn lên mặt đất, đánh ra trên mặt đất từng cái hố lớn, tiếng nổ ầm ầm liên miên bất tuyệt, mặt đất cũng không ngừng run rẩy dưới lực lượng cường đại này.
Triệu Thụy liên tục tránh né mấy lần công kích, nhưng do cánh hoa công kích thật sự quá dày đặc, lại thêm chân khí trong cơ thể hắn còn lại không bao nhiêu, tránh né một chặp, thân hình đã hơi chậm lại.
Cánh hoa sen trắng tán phát ánh sáng chết chóc lập tức bắn trúng sau lưng hắn!
“Ầm”
Triệu Thụy hai mắt tối đen, chỉ cảm thấy một luồng lực lượng to lớn đập lên người hắn, đánh hắn bay thẳng ra, bay tới mấy chục mét rồi mới rơi xuống đất.
Triệu Thụy phun ra một ngụm máu tươi, cảm thấy ngũ tạng lục phủ như đã rời khỏi vị trí, đến sức để đứng dậy cũng cơ hồ không có.
Thế nhưng, những cánh hoa sen trắng vẫn đập tới như mưa.
Triệu Thụy lấy ra Cửu Tiêu Lôi Đình thương, vung lên trước người, tầng tầng bóng thương hình thành một lớp phòng ngự phía trước thân hình hắn.
Đồng thời, hắn còn không ngừng khởi động Không Gian Thần Trạc, thi triển Thuấn gian di động, tiến hành tránh né.
Bất quá, những cánh hoa sen chết chóc che trời phủ đất thật sự quá dày, Triệu Thụy biết, theo tình hình này, hắn căn bản không tránh được bao lâu.
Càng huống chi, cho dù hắn có thể tránh được, Đôn Triệt và Thi Thận cũng vạn vạn lần không tránh được.
Hắn không thể bỏ qua hai người, chạy trốn một mình.
Nếu hắn muốn thay đổi tình thế nguy hiểm trước mắt, hắn phải tìm cách khác.
Hắn lấy tất cả pháp bảo từ trong Càn Khôn giới chỉ ra, hi vọng có thể tìm ra con đường chiến thắng kẻ địch.

Thế nhưng, tìm kiếm nửa ngày, cũng không tìm thấy pháp bảo gì có thể có tác dụng, hơn nữa còn đánh bại được Trương Tụng Li trước mắt.
La Hầu chi cung, hắn chỉ có thể bắn ra một lần, một khi bắn không trúng, hắn chỉ có thể bó tay chờ chết, không tới lúc vạn bất đắc dĩ, hắn không thể sử dụng.
Còn như A Tư Đạc Ma Cầu, tuy có thể quấy nhiễu Trương Tụng Li, nhưng vẫn không thể thay đổi tình thế.
Còn như kiện bảo vật hắn mới tìm được – Sát Lục Chiến Kỳ Tư Ba Đạt, càng giống như một thứ đồ bỏ không có tác dụng!
Triệu Thụy nắm Sát Lục Chiến Kỳ trong tay, trong lòng nóng nảy vô cùng, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi, thời gian của hắn đã không còn nhiều nữa.
“Ầm”
Theo một tiếng nổ lớn, một cánh hoa sen trắng nặng nề đập lên Cửu Tiêu Lôi Đình thương của Triệu Thụy, cánh tay Triệu Thụy run lên, cầm không vững, Cửu Tiêu Lôi Đình thương bị đánh văng ra ngoài trăm mét!
“Triệu Thụy! Cẩn thận!”
“Triệu Thụy huynh! Mau tránh!”
Thi Thận và Đôn Triệt thấy vậy đồng thời giật nảy mình, la lớn.

Bọn họ hết sức rõ ràng, nếu như Triệu Thụy lại bị cánh hoa sen đánh trúng, chỉ sợ thật sự sẽ chết chắc!
Triệu Thụy trong lòng trầm xuống, chỉ sợ lần này mình thật sự khó thoát khỏi kiếp nạn.
Mắt thấy từng cánh hoa sen mang theo ánh sáng màu trắng và khí tức chết chóc từ trên trời rơi xuống.
Đúng lúc này, Sát Lục Chiến Kỳ vẫn không chút động tĩnh đột nhiên giãy thoát khỏi bàn tay Triệu Thụy, lơ lửng bay lên.
Đồng thời, chỗ quả tim của quân chiến kỳ này sáng lên, khuếch tán ra toàn thân.

Liền đó, toàn thân Sát Lục Chiến Kỳ bắt đầu tán phát ra ánh sáng mờ mờ màu đồng thau.
Ánh sáng này càng lúc càng sáng, càng lúc càng chói mắt, nhuộm khắp xung quanh thành một màu, khiến mọi người không thể nhìn thẳng vào!
Trong quầng sáng màu đồng thau đó, quân Sát Lục Chiến Kỳ bắt đầu nhanh chóng lớn lên, sau cùng hình thành một người khổng lồ bằng đồng thau cao tới năm mét!

Bình Luận (0)
Comment