Dạ Trường Phong kịch liệt chiến đấu với Phong Vô Cực, con mắt liếc về trung niên gầy gò bên kia: "Trung phẩm nguyên khí Sí Diễm Hổ Đao giải phong?"
Đinh, một thanh tiểu kiếm màu đen xuất sau lưng Phong Vô Cực, bị cánh năng lượng màu xanh bên phải ngăn trở, nhưng mà uy lực tiểu kiếm không phải ám khí bình thường có thể bằng được, hầu như phá hủy toàn bộ cánh của Phong Vô Cực.
"Thất thần thì sẽ chết." Dạ Trường Phong giấu ở trong thế giới màu đen, thanh âm nhàn nhạt truyền tới bên tai Phong Vô Cực.
Chờ cánh năng lượng khôi phục một lần nữa, Phong Vô Cực vỗ cánh bay đi, khóe miệng hiện lên vẻ mỉm cười, "Hắn cũng sắp phải chết ở dưới đao Hỏa Kiêu, như thế nào, ngươi không đi cứu hắn sao?"
"Người khác ta không biết, bất quá hắn nhất định sẽ không chết."
"Hừ hừ, đừng nói là hắn, coi như là ta và ngươi đụng phải trung phẩm nguyên khí cũng vô pháp may mắn thoát khỏi." Phong Vô Cực một cái cổ tay bổ ra khí kình màu đen, nói.
Chết sống có số phú quý tại thiên, nếu như hắn dễ dàng chết như vậy, thì không xứng làm đối thủ của ta, Dạ Trường Phong tâm thần kiên định, khí kình màu đen nồng đậm như nước phô thiên cái địa bao phủ xuống, tựa như Hắc Dạ Hàng Lâm.
"Hừ, đối phó một Võ Vương cấp hai cũng phải giải phong nguyên khí trung phẩm, quả nhiên là không dùng được, nếu như không phải có muội muội như hoa như ngọc cho làm tiểu thiếp cho Đầu Đà Lão Tổ, lần này tiến vào cổ chiến trường sao có thể có phần hắn." Mộ Dung Tuyết vẻ mặt khinh thường nhìn liếc qua Hỏa Kiêu, lập tức tăng lớn lực độ công kích, chuẩn bị giải quyết Tiêu Linh trong thời gian ngắn nhất.
Tiêu Linh nhìn thấy Trương Hiểu Vũ bị đánh bay ra ngoài, tâm thần có chút loạn, nếu như Trương Hiểu Vũ cũng ngăn cản không nổi, Đấu Chiến Quốc thực lực toàn diện áp đảo bọn họ, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Nguồn truyện: TruyenGG
Oanh, điện mang màu xanh da trời đan vào bắn ra, một đạo lam sắc thân ảnh từ trong loạn thạch bay ra.
"Vậy mà vẫn không chết! Xem ra là tác dụng của nguyên giáp." Hỏa Kiêu thoáng kinh ngạc, chợt một đao hướng về Trương Hiểu Vũ bay bổng chém xuống lần nữa.
Hỏa Kiêu nói đúng, Trương Hiểu Vũ có thể sống sót, hoàn toàn dựa vào Thiểm Lôi Chiến Giáp, hạ phẩm nguyên giáp đối mặt trung phẩm nguyên khí oanh kích, mặt ngoài Thiểm Lôi Chiến Giáp lập tức mỏng manh rất nhiều, tùy thời có khả năng bị phá hủy.
"Không được, không thể liều mạng với hắn, trung phẩm nguyên khí thật là đáng sợ." Thân hình Trương Hiểu Vũ đảo ngược một vòng tròn, chợt hướng phía phương xa bay đi.
Hỏa Kiêu chợt quát lên: "Chạy đâu!" Rồi lập tức đuổi theo.
Hai người một trước một sau, rất nhanh bay ra ngoài hơn mười dặm, Trương Hiểu Vũ đem tốc độ bảo trì năm sáu mươi thước một lần chớp thân, không muốn kéo khoảng cách với Hỏa Kiêu ra quá xa.
Nếu như cầm trung phẩm nguyên khí cũng không thể giết chết Trương Hiểu Vũ, Hỏa Kiêu cả ý niệm tự sát cũng có, giờ phút này đã hoàn toàn quên mất cái khác, chỉ một lòng muốn chém chết Trương Hiểu Vũ.
Một ngọn núi rất lớn đột nhiên vô thanh vô tức biến mất, không có ai biết là nó biến mất như thế nào, làm cho người ta cảm giác như là một tảng đá lớn ẩn vào trong hồ nước, nhàn nhạt rung động liên tiếp cả chân trời.
Hai đạo nhân ảnh chạy như bay ở giữa không trung, không hề biết bọn họ cách ngọn núi biến mất càng ngày càng gần.
"Ngươi chạy không được, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi." Hỏa Kiêu có tự tin giết chết Trương Hiểu Vũ, Võ Vương cấp bốn dù nói thế nào, nguyên lực cũng thâm hậu hơn Võ Vương cấp hai rất nhiều, chỉ cần nguyên lực của Trương Hiểu Vũ hao hết, đến lúc đó còn không phải mặc hắn giết sao.
Tốc độ đột nhiên tăng lên, Trương Hiểu Vũ tránh thoát hỏa diễm đao khí của đối phương, nghe hắn nói trong lòng hắc hắc cười lạnh, sau khi mặc Thiểm Lôi Chiến Giáp, tốc độ của hắn so với Hỏa Kiêu nhanh hơn rất nhiều, cho dù tiêu hao quá nhiều nguyên lực hắn cũng không sợ, Hóa Nguyên Thủ mặc dù đã không thể làm cho hắn tấn cấp, nhưng mà bổ sung nguyên lực vẫn dư dả, so với Nguyên Đan tốt hơn rất nhiều.
"Hiện tại thúc thủ chịu trói cho ngươi một được chết tử tế pháp, bằng không..." Kế tiếp Hỏa Kiêu không có tiếp tục nữa, bởi vì hắn phát hiện Trương Hiểu Vũ giống như tiến nhập vào một thế giới khác, đầu tiên là biến mất nửa người, sau đó cả người cũng không trông thấy nữa, rung động nhàn nhạt trong suốt hiển hiện ở cách đó không xa.
"Cho rằng dùng một cái thủ thuật che mắt là có thể trốn được sao, nằm mơ!" Hỏa Kiêu chần chờ một chút, tăng tốc vọt tới.
Có điều, Trương Hiểu Vũ quay đầu lại nhìn một chút, lại nhìn không thấy Hỏa Kiêu, hoàn cảnh chung quanh đều là từng tòa vách núi vách đá, ngẩng đầu lên chỉ có thể nhìn thấy đường chân trời.
Kẽo kẹt kẽo kẹt!
Xa xa đi tới một nhân ảnh bạch sắc, mỗi một bước đi đều phát ra âm thanh xương cốt ma sát.
"Đây là vật gì, khô lâu ư?" Trương Hiểu Vũ hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn xem nhân ảnh bạch sắc.
Chỉ thấy nhân ảnh bạch sắc càng chạy càng gần, cuối cùng hiện ra ở trước mặt Trương Hiểu Vũ là một khô lâu hình người, ước chừng cao hơn ba thước, xương trắng trên người từng khối phảng phất như được điêu khắc bằng ngọc thạch màu trắng, chỉ có một chút khe hở ở các đốt ngón tay.
Bạch sắc khô lâu cảm ứng được Trương Hiểu Vũ tồn tại, sải bước vọt lên, hơn nữa từ bàn tay kéo dài ra một cây gai xương.
Phanh!
Trấn định tâm thần, Trương Hiểu Vũ hai mắt tinh quang bắn ra, một quyền đem đối phương lăng không đánh bay đi ra ngoài.
Hung hăng đâm vào trên vách đá, bạch sắc khô lâu phảng phất như không có việc gì tiếp tục đứng lên, phóng tới Trương Hiểu Vũ lần nữa.
Ồ, phòng ngự thật mạnh, Trương Hiểu Vũ không tin được, một cái Phách Không Quyền đập ra ngoài.
Vẫn giống như lúc trước, bạch sắc khô lâu căn bản không có bị bất luận tổn thương gì, luận phòng ngự so với hoang thú cấp năm còn phải mạnh hơn mấy lần, dù sao Phách Không Quyền của Trương Hiểu Vũ vẫn có thể lưu lại vết nứt trên người Hắc Ma Đại Xà.
Điều này làm cho Trương Hiểu Vũ không thể không cẩn thận, nguyên lực toàn thân tăng lên tới cực hạn, hai tay nhẹ nhàng thi triển ra công kích mạnh nhất - Thiên Lôi Ấn.
Lôi Hỏa ở trên người bạch sắc khô lâu mãnh liệt nổ mạnh, chỉ là làm cho Trương Hiểu Vũ kinh hãi, vẫn không cách nào làm đối phương tổn thương mảy may, xương cốt vẫn trắng như tuyết, một vết cháy đen cũng không có.
Trốn, bạch sắc khô lâu thật là quỷ dị, lòng tin của Trương Hiểu Vũ cuối cùng cũng bị vô tình đập vỡ vụn, chỉ có thể chật vật chạy thục mạng.
May mà, tốc độ của bạch sắc khô lâu cũng không nhanh, đợi khoảng cách của nó và Trương Hiểu Vũ qua một trăm mét liền buông tha truy kích.
Vài cái thời thần trôi qua, Trương Hiểu Vũ gặp không ít bạch sắc khô lâu, trong đó có lớn có nhỏ, lớn thì gần mười mét, nhỏ thì khoảng một mét, hơn nữa Trương Hiểu Vũ phát hiện, là khô lâu càng lớn, cảm ứng lực càng mạnh mẽ, mà khô lâu nhỏ nhất cách nó mười mét, nó cũng không phát hiện ra hắn.
Theo con đường duy nhất, Trương Hiểu Vũ lấy toàn lực phi hành.
Xì, trong huyệt động trên vách đá đột nhiên chui ra một con quái vật hình chim ra một, vẫy cánh hướng về Trương Hiểu Vũ công kích tới.
Đã trải qua rất nhiều lần tập kích, Trương Hiểu Vũ đã thấy nhưng không hề tránh, ngược lại vẫy tay một cái tung ra Ma Lang Sát đem đối phương đánh lui ra ngoài mấy chục thước, sau đó giống như Lôi Thiểm rời khỏi nơi đây.
Không biết bay thời gian bao nhiêu lâu, cũng không biết bay được bao xa, một cái cốc khẩu vô cùng lớn xuất hiện ở trước mắt, Trương Hiểu Vũ đang muốn bay vào trong, cả người tựa như nặng mấy chục lần, đùng một tiếng từ trên không trung nện xuống, dưới mặt đất lưu lại một hố to hình người.
Ta ***! Mẹ nó đây là chuyện gì? Day day cái đầu choáng váng, Trương Hiểu Vũ nhịn không được thấp giọng chửi bới, nếu như không phải Thiểm Lôi Chiến giáp có tác dụng bảo vệ, vừa rồi đã có thể làm cho hắn rơi đến ngũ tạng lệch vị trí.
Thử bay lên một lần nữa, một lúc sau, Trương Hiểu Vũ không thể không buông tha cho hành động này, cả khối không gian phảng phất như bị người ta hạ cấm chế, căn bản không cách nào rời khỏi mặt đất nửa tấc.
Quay đầu nhìn chung quanh một lần, đợi đến khi phát hiện một tấm bia đá hơi nghiêng trước cửa cốc, đồng tử Trương Hiểu Vũ lập tức co rút lại một chút.
Trên tấm bia đá mấy chục thước cao có khắc ba cái chữ màu đỏ kinh tâm động phách, Thần Ma Cốc!