Thần Ma Cửu Biến

Chương 172

"Đúng rồi, công pháp tu luyện nhục thuộc tính căn bản không thích với hợp nhân loại, nó cần tiềm lực của cơ thể rất cường đại, tiềm lực càng cao, thì thành tựu càng cao, tiềm lực càng thấp, thực lực thì càng thấp, trừ phi ngộ đạo, nếu không không có cách nào giải quyết vấn đề này, ngươi tìm kiếm nó làm gì vậy!" Cổ Quản gia nói.

Trương Hiểu Vũ nói: "Cổ tiền bối ngươi cũng biết ta khí lực trời sinh mạnh hơn người thường gấp mười lần, từ một quyển Đại Lục du ký ta mới biết nhục nguyên lực có thể tăng cường lực lượng cơ thể, liền muốn đi xem có thể tu luyện hay không."

Cổ quản gia nói: "Ngươi có thể chất đặc thù, nói không chừng có thể tu luyện, nhưng mà ngươi xác định ngươi có thể tu luyện loại nguyên lực thứ tư ư?" Hắn hiện tại càng ngày càng không rõ chiều sâu của Trương Hiểu Vũ, nhưng mà nghĩ đến phản ứng đo đạc thuộc tính từ vân tinh, thoáng thoải mái hơn, cái này tuyệt thế thiên tài trước mắt này không thể dùng lẽ thường để giải thích, huống chi trong lịch sử bất kỳ một tuyệt thế thiên tài nào cũng đều có được rất nhiều bí mật không muốn người khác biết, những thứ đó mới là tiền vốn để bọn hắn khinh thường quần hùng.

"Hẳn là có thể!" Trương Hiểu Vũ mơ hồ nói.

Cổ Quản gia đề nghị: "Man Tộc có bốn đại công pháp, theo thứ tự là Long Tượng Thánh Công, Hổ Phách Vương Kính, Man Ngưu Đại Lực Quyết, Viên Ma Công, trong đó Long Tượng Thánh Công bài danh thứ nhất, tu luyện tới cảnh giới cực cao liền có lực lượng một giống như một con rồng, ba công pháp còn lại tương đương nhau, nhưng cũng có sở trường đặc biệt riêng. Ta đề nghị ngươi chính thức muốn tu luyện, thì tốt nhất tu luyện một loại trong đó, nếu không quá lãng phí thời gian." Cổ Quản gia đối với thiên phú và ngộ tính của Trương Hiểu Vũ mười phần thán phục, không muốn hắn lãng phí quá nhiều thời gian.

Trương Hiểu Vũ gật gật đầu, đối với nhiệt tâm của Cổ tiền bối hắn rất cảm kích.

"Hiểu Vũ, ngươi chuẩn bị đi đến chỗ nào trước, Đông Vực có một con sông lớn, có thể đi tới rất nhiều chỗ, nếu như tiện đường, thì chúng ta có thể đưa ngươi đến chỗ gần nhất." Vân Linh Nhi nói.

Trương Hiểu Vũ nói: "Ta sẽ đi Vạn Đà Lĩnh!"

Vân Linh Nhi suy tư địa hình Đông Vực một chút, "Cũng tốt, chúng ta sẽ đưa ngươi tới bến tàu Lương Thành. Nơi này cách Vạn Đà Lĩnh gần nhất, chỉ có không tới một nghìn dặm lộ trình."

"Cám ơn."

"Không có việc gì, chúng ta là bằng hữu mà!" Trải qua một tháng ở chung, mọi người thành lập hữu nghị thâm hậu, đặc biệt ở trên Hoàng Kim Đảo, hành động của Trương Hiểu Vũ làm cho tất cả mọi người đều xem hắn là bạn tốt.

Dực Hổ Hào một ngày đi hai nghìn dặm, một tháng lẻ ba ngày rốt cục đi tới bến tàu Hoàng Giang của Đông Vực.

"Toàn bộ Hoành Giang dài ba vạn tám ngàn chín trăm dặm, đi qua hơn ba nghìn núi lớn, hơn tám mươi thành thị, là sông lớn đệ nhất Đông Vực, Vân gia chúng ta ở Phù Vân Sơn Mạch khoảng hai vạn dặm Hoàng Giang." Vân Linh Nhi giới thiệu.

Vũ Đại nói: "Đáng tiếc ngươi không có cách nào đi cùng chúng ta, bằng không bảo đảm ngươi sẽ vui đến quên cả trời đất."

"Vốn muốn mang ngươi đi xem sơn trang của ta, ài!" Vũ Nhị thở dài một hơi nói.

Trương Hiểu Vũ cười nói: "Không cần phải dụ dỗ ta, lần sau nhất định sẽ đến chỗ các ngươi chơi."

Vũ Nhị hoài nghi nói: "Loại lời này ta nghe rất nhiều rồi, kết quả của chữ lần sau đều là vài năm thậm chí vài chục năm sau."

Trương Hiểu Vũ bất đắc dĩ nói: "Trong ba năm, ta khẳng định sẽ đi Phù Vân Sơn Mạch, như thế nào, không tin ta sao?"

Cổ Quản gia nói: "Được rồi, hai người các ngươi cũng không nên làm khó Hiểu Vũ, nam nhân phải lấy tu vi làm trọng, sao có thể vì du ngoạn mà lãng phí thời gian."

Dực Hổ Hào thật sự quá lớn, mặc dù trên biển rộng mênh mông nhìn có vẻ rất nhỏ bé, nhưng mà ở trên bến tàu này dừng lại, lại làm cho người ta vô cùng rung động, đặc biệt có những con thuyền nhỏ bên cạnh phụ trợ, càng có vẻ mười phần khí phách.

"Con thuyền đó là của thế lực nào vậy?" Đám người trên bến tàu nghị luận ào ào.

"Ngươi cũng không biết à, xem tiêu chí trên buồm đã biết là Vân gia một trong hai thế lực lớn của Đông Vực, cũng chỉ có thế lực lớn bực này mới có phương pháp mời Thiên Công Tộc chế tạo kiểu chiến thuyền cấp hải thú kiểu mới.

"Nghe nói đệ tử Vân gia hơn trăm vạn, chỉ là cao thủ Võ Tông đã có hơn năm người, cao thủ Võ Hùng hơn mười người, cao thủ Võ Vương trên ngàn, Đại Võ Sư vô số kể."

"Khà khà, không hổ là một trong hai thế lực lớn của Đông Vực, Nam Vực Bạch Đà Sơn và Hắc Thiên Tông so với Vân gia phải kém không ít."

"Đó là đương nhiên, Đầu Đà Lão Tổ và Dạ Chi Hoàng đều tiến vào Lục Đại Võ Tông sau, thế lực mới phát triển đây, sao có thể hùng hậu bằng những người khác được."

"Có vẻ ngươi biết rất nhiều chuyện của Nam Vực"

"Ta chính là từ Nam Vực tới mà, nhưng mà đã sinh sống ở Đông Vực gần mười năm, không biết hiện tại Nam Vực đã như thế nào."

. . .

khu vực này thuộc về lãnh địa của Thiên Lam Quốc Đông Vực, tất cả những người quá cảnh đều bị thẩm tra, đương nhiên sau khi biết rõ thân phận của Vân Linh Nhi, quan quân hải quan lập tức cho đi, hơn nữa toàn bộ cúi chào, có thể thấy được quyền thế của Vân gia ở Đông Vực cường đại như thế nào, bất kỳ một cái quốc gia nào cũng không dám làm khó dễ.

Dực Hổ Hào thuận lợi tiến vào Hoành Giang, thuận theo dòng nước đi vào nội địa Đông Vực.

"Đông Vực có năm nước lớn, mười tám nước nhỏ, Thiên Lam Quốc ở trong mười tám nước nhỏ bài danh thứ chín, có năm trăm vạn quân đội, thực lực coi như không tệ." Vân Linh Nhi nói.

Trương Hiểu Vũ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một con phi hành hoang thú đầu heo thân ưng xoay quanh trên không Dực Hổ Hào, không chịu rời đi, liền hỏi nói: "Đây là hoang thú gì?"

Vân Linh Nhi ngẩng đầu nhìn, cười nói: "Đây là hoang thú cấp ba Trư Đầu Ưng của Thiên Lam Quốc, tính cách ôn hòa, nhưng cái miệng lại khá tham, hơn nữa khác với hoang thú bình thường, nó rất thích thức ăn của nhân loại, thường xuyên hướng nhân loại xin thức ăn, thường ở chỗ đông người." Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Còn có hoang thú như vậy, Đại Thiên Thế Giới thật sự là không gì không có, Trương Hiểu Vũ cảm khái nói.

Vũ Đại hướng Trư Đầu ưng ngoắc ngoắc ngón tay, nói: "Ngươi xuống đây, ta sẽ cho ngươi thức ăn ngon."

Trư Đầu Ưng mở trừng hai mắt, có chút chần chờ.

Vũ Nhị xuất ra một miếng gà nướng ánh vàng rực rỡ, hướng về Trư Đầu Ưng lắc lắc.

Chứng kiến gà nướng, Trư Đầu Ưng cả nước miếng cũng chảy xuống, đại não nóng lên lập tức đáp xuống boong thuyền, tội nghiệp nhìn qua gà nướng trên tay Vũ Nhị.

Vũ Nhị ha ha cười nói: "Nhảy múa một chút sẽ cho ngươi ăn."

Trư Đầu Ưng nhảy múa ở đây cũng không phải chuyện lạ, vì nịnh nọt nhân loại, hầu như thứ gì nó cũng đều biết một chút, ví dụ như nhăn mặt, uống rượu, khiêu vũ...

Nhìn Trư Đầu Ưng nhảy múa loạn xạ, những người trên boong thuyền đều cười ha ha, Trương Hiểu Vũ cũng rất buồn cười, thật sự quá khôi hài.

"Gà nướng cho ngươi." Vũ Nhị đem gà nướng ném cho nó.

Đa số đều không lừa gạt Trư Đầu Ưng, bởi vì đối phương rất đáng yêu, hơn nữa tính cách ôn hòa, có đôi khi sẽ dẫn đường cho người lạc đường, thậm chí chứng kiến tên ăn mày sắp chết đói sẽ cho tìm thức ăn cho đối phương, tất cả làm cho Trư Đầu Ưng thành biểu tượng hòa bình của Thiên Lam Quốc, được tất cả mọi người của Thiên Lam Quốc bảo vệ.

Bình Luận (0)
Comment