Thần Ma Cửu Biến

Chương 238

Trong Nhị cấp Cổ chiến trường, Trương Hiểu Vũ đem tất cả Thâm uyên tà ma thanh lý hết, chỉ còn lại Ngân vương.

"Ngân vương, tuy rằng ngươi đã bị ma hóa, bất quá nói không chừng vẫn còn cứu được, kế tiếp xem ra phải ủy khuất ngươi rồi". Trương Hiểu Vũ lấy từ nguyên giới ra một khối huyền thiết lớn sau đó chẻ ra như làm mì sợi vậy, sau đó lại thoáng một cái đã xuất hiện trước mặt Ngân vương bắt hắn nằm ẹp trên mặt đất. Ngân vương lập tức ngã lăn ra, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có.

Sợi huyền thiết quấn lấy chân Ngân vương mấy vòng, một đầu sợi huyền thiết thì nằm trong tay Trương Hiểu Vũ.

Rống, Ngân vương giãy dụa muốn đứt dây trói hai chân hắn bất quá làm thế nào cũng không được, dù sao người một khi bị trói chặt thì có hữu lực cũng không sử dụng được đầy đủ.

"Chúng ta ra ngoài đi dạo đi". Trương Hiểu Vũ nhìn hai nàng nói.

Ba người ra khỏi cổ điện sắp sụp xuống rồi tùy tiện theo một cái phương hướng mà đi tới, trên đường đi ma thú nào xui xẻo đụng tới hắn đều bị một quyền đánh nát, ngay cả cặn bã cũng không còn lại.

Năm ngày trôi qua, ba người đã thu hoạch được ba kiện trung phẩm Nguyên khí, hai kiện trung phẩm Nguyên giáp, nếu như ở bên ngoài thì có thể giúp cho các cao thủ trong môn phái gia tăng thực lực rất nhiều.

"Hiểu Vũ, ngươi xem nơi đó là cái gì, sao lại cao như vậy". Trong nhị cấp Cổ chiến trường không có mây cản trở tầm nhìn nên Lạc Thi Thi liếc mắt một cái đã nhìn thấy ở rất xa có một tòa kiến trúc thẳng tắp, độ cao... ít nhất... cũng phải đến ba vạn thước, thoạt nhìn giống như một cái cây nhỏ cực kỳ dài đứng sừng sững ở nơi đó.

"Quá đó xem đi". Sau khi luyện đến đệ nhất biến, Trương Hiểu Vũ không chỉ có thân thể mạnh mẽ gấp mười mà thị lực cũng tăng cường gấp mười lần, nếu từ trong mắt phóng xuất ra chùm tia sáng đỏ thì thậm chí còn có thể nhìn xuyên qua đêm tối.

Sau khi đi thêm mấy trăm dặm ba người lúc này mới đi tới chỗ tòa kiến trúc kia mà tòa kiến trúc này cũng không giống như mọi người tưởng tượng lúc trước, đây là một cái tháp sắt, rộng chừng ba mươi thước, không có cửa, không có người sinh sống, cũng không có mái hiên, chỉ có một ít phù điêu khắc phía trên mà thôi, hơn nữa rất cao.

"Cổ tháp này làm bằng huyền thiết, cao hai vạn bảy ngàn mét, trên đỉnh tháp có Truyền tống trận, có thể truyền tống tới Truyền tống trận tại lối vào, nếu như muốn truyền tống thì cần có bảy viên Hồn tinh để kích hoạt!".

Phía trước Cổ tháp có một tấm bia đá, trên bia đá có viết mấy dòng chữ khiến ba người nhìn thấy mà há to mồm nói: "Hiểu Vũ, chúng ta có thể trở về rồi!", Lạc Thi Thi kích động nói.

Lý Tú nghi hoặc nói: "Chúng ta làm thế nào đi lên được ". Nhị cấp Cổ chiến trường cấm phi hành, Cổ tháp này cao hơn hai vạn mét nên muốn đi lên không phải là đơn giản.

Trương Hiểu Vũ nói: "Chạy lên thôi, chỉ cần tốc độ đủ nhanh thì cho dù là tháp thẳng tắp cũng có thể chạy được, ta chạy phía dưới rồi, không cần sợ đâu". Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Lạc Thi Thi khẩn trương nói: "Chạy bộ mà lên hả!".

Trương Hiểu Vũ gật đầu: "Yên tâm đi, có ta ở đây rồi, ngã cũng không chết được đâu".

Lý Tú và Lạc Thi Thi hít sâu một hơi thở rồi nhảy vọt lên, bàn chân đạp vào thân tháp trơn tuột và bằng phẳng sau đó hai chân nương theo lực phản chấn và ma sát mà chạy lên, lập tức đã tới độ cao hơn mười thước rồi.

Lôi theo Ngân vương không ngừng giãy dụa, Trương Hiểu Vũ phảng phất như không có trọng lượng vậy, hai chân hắn đạp lên vách tháp mà đuổi theo hai người.

Trên thân tháp cao, ba bóng người đang hai trước một sau chạy lên, thân thể bọn họ và thành Cổ tháp tạo thành góc vuông chín mươi độ, người đi sau trên tay còn ôm theo một vật cao chừng sáu bảy thước.

Sau khi lên tới độ cao hai nghìn thước thì Lý Tú không lên được nữa, nàng kinh khủng kêu to nói: "Sư phụ, con không chạy nổi nữa rồi".

Sưu, rất nhanh đi tới phía sau Lý Tú, Trương Hiểu Vũ đưa tay phải ra túm lấy nàng nói: "Quên đi, không cần chạy nữa, ngươi cứ ngồi lên cánh tay ta là được!". Đối với Trương Hiểu Vũ mà nói, Lý Tú nặng hơn trăm cân ngồi lên tay thì cảm giác chỉ như một con kiến bám lên thôi, căn bản là không có cảm giác gì.

Khi lên đến độ cao ba nghìn thước thì Lạc Thi Thi cũng bắt đầu không chạy được nữa, nàng và Lý Tú sóng vai ngồi ở trên cánh tay phải Trương Hiểu Vũ mà cảm giác như ngồi hỏa tiễn bay lên vậy.

Cánh tay phải đỡ Lạc Thi Thi và Lý Tú, Trương Hiểu Vũ bắt đầu tăng tốc, mỗi một cái chớp mắt hắn đều bay lên hơn trăm thước, rất nhanh đã có thể nhìn thấy sân thượng trên đỉnh tháp rồi.

Hưu, khi còn cách đỉnh tháp ba trăm thước thì Trương Hiểu Vũ sử dụng chân phải phát lực mạnh, trong nháy mắt đã lên tới đỉnh tháp, nơi đó có một cái sân thượng thật lớn.

Sân thượng này có hình lục giác, bốn phía đều có lan can bảo hộ, bề mặt được lát một khối đá nguyên khối hình lục giác còn ở giữa sân thượng thì có một cái Truyền tống trận rộng khoảng chừng ba thước, đủ để dung nạp ba người và một Ngân vương cao bảy thước.

"Thoáng cái phải tiêu hao bảy viên Hồn tinh, thật đúng là có chút tiếc nuối". Lạc Thi Thi tiếc hận nói.

Trương Hiểu Vũ cười nói: "Còn lại lai sáu viên Hồn tinh cũng cũng đủ cho chúng ta dùng rất lâu rồi, tính toán thì chúng ta đã kiếm lời lớn rồi". Vất vả hơn mười tháng trời kiếm được sáu viên Hồn tinh, coi như là Võ tôn cao thủ cũng nguyện ý nữa là.

Đem bảy viên Hồn tinh lần lượt đặt ở sáu góc Truyền tống trận và ở trung tâm, nhất thời, một đạo lam sắc quang mang từ trên Truyền tống trận lóe ra, thoạt nhìn như mộng như ảo.

"Rốt cục có thể trở về rồi".

Ba người và Ngân vương đi vào Truyền tống trận rồi chợt bị lam sắc quang mang bao vây lấy, sau đó biến mất.

Trên đám mây, sáu nam tử mặc vân văn trường bào đang phi hành, gã đi đầu mặt trắng không râu, trên trán có đeo một viên tinh thể màu xanh nhạt trông như có con mắt thứ ba vậy, cả người lộ ra một cổ khí tức cường đại và lạnh lùng.

"Trưởng lão, vì sao chúng ta không lấy Hắc Thiên Tông ở Đại La Sơn, tại Nam vực nơi đó có vẻ có khí phái nhất". bên trái bạch diện nam tử có một người lên tiếng nói.

Bạch diện nam tử nói: "Nơi đó có trận pháp thủ hộ, hơn nữa đó là ám giới thiên mạc, trừ phi tứ đại tôn giả cùng đến đây, nếu không trong khoảng thời gian ngắn vô pháp phá vỡ được nó".

Gã bên phải người nọ chợt nói: "Đã như vậy sao không lấy hoàng thành, ta nghĩ không ai dám cản trở chúng ta".

Bạch diện nam tử lạnh lùng nói: "Ngu xuẩn, cho ngươi quản lý một quốc gia ngươi có năng lực không? Chúng ta lấy một quốc gia thì có chỗ tốt gì, trái lại chỉ lãng phí tinh lực mà thôi".

"Dạ, thuộc hạ biết sai rồi!".

Sáu người này là cao thủ của Đại Tự Tại Cung, trong đó bạch diện nam tử kia là thập nhất trưởng lão Đại Tự Tại Cung tên là Tô Mạc, hai bên trái phải Tô Mạc là phụ tá đắc lực của hắn, phân biệt tên là Lãnh Ngôn và Cuồng Ưng, là nhóm tiên phong của Đại Tự Tại Cung.

"Đồ Vân Sơn này tuy không phải là danh sơn nhưng đủ cho chúng ta xây dựng căn cứ, vậy là đủ rồi".

Ba, trên tầng mây chợt có lôi điện điên cuồng đánh xuống, tiếng sét đánh liên miên kịch liệt khiến cả không gian tựa hồ như bị đánh nứt ra nhưng khi đến gần Tô Mạc thì bị kình khí của hắn nghiền nát mà tiêu tán vô hình.

"Phó môn chủ, trên bầu trời Đồ Vân Sơn có sau người mặc vân văn trường bào nói muốn chúng ta quy thuận bọn họ, bằng không sẽ giết không tha". Một tên đệ tử Huyền Âm Môn chạy vội vào phòng khách nói.

Lạc Hành Không day day huyệt Thái Dương thầm nghĩ : Môn chủ, lẽ nào ngươi thật sự bị nhốt ở trong đó ba mươi năm, nếu vậy, ba mươi năm sau ngươi trở về, Huyền Âm Môn cũng đã không còn tồn tại nữa rồi.

Một năm qua, trong phạm vi khống chế của Huyền Âm Môn cũng có ba cái Ma huyệt bạo phát, phân biệt là hai cái nhị cấp Ma huyệt và một cái nhất cấp Ma huyệt, tuy nhiên nhờ cuộc chiến đấu kịch liệt với ma thú mà sinh ra được một nhóm đệ tử thiên tài, thậm chí có vài người còn được bài danh trên Thiên la quốc Sát Ma Bảng. Thế nhưng một môn phái không chỉ cần đệ tử có tiềm lực mà điều tối trọng yếu là phải có cao thủ trấn áp được tràng diện, khả dĩ nói như vậy vì vai trò của Trương Hiểu Vũ tại Huyền Âm Môn quá lớn. Nếu không có hắn thì Huyền Âm Môn không thể xếp vào hàng nhất lưu được mà nếu có thì cũng chỉ là miễn miễn mà thôi.

Khinh miệt nhìn đám cao thủ Huyền Âm môn phía dưới, Cuồng Ưng cười nhạo nói: "Dĩ nhiên một Võ tông cao thủ cũng không có, lẽ nào danh tiếng của thế lực đứng đầu Nam vực lại không bằng chó má hay sao".

Lãnh Ngôn nói: "Nghe nói Môn chủ của bọn họ là Trương Hiểu Vũ, người này chỉ còn kém một bước nữa là tu thành bất phôi thân, hơn nữa Lôi thuộc tính và Băng thuộc tính của hắn đều đã đạt tới Khuy Đạo cảnh giới, coi như là thiên tài hiếm có".

Cuồng Ưng xem thường nói: "Cũng không biết có phải hắn gặp được chút kỳ ngộ hay không, chờ hắn trở về ta sẽ tự tay giết chết hắn".

Phía dưới đám trưởng lão và Đường chủ Huyền Âm Môn sắc mặt rất khó coi, những người này dĩ nhiên làm trò trước mặt bọn họ, coi Trương Hiểu Vũ không đáng một đồng, cái này như hung hăng tát vào mặt Huyền Âm Môn vậy.

Đại trưởng lão Mộc Không lạnh nhạt nói: "Các ngươi là ai, thừa dịp Môn chủ chúng ta không ở nhà mà cố ý gây sự hả, nếu có đảm lược thì hãy chờ Môn chủ ta trở về".

Tô Mạc cười nhạt nói: "Phép khích tướng đối với ta vô dụng thôi, nếu vị thiên tài Môn chủ kia có trở về thì kết cục ngày hôm nay cũng sẽ không có gì thay đổi bởi vì hắn không đủ thực lực đánh với ta một trận ".

"Ai nói vậy, huống chi Môn chủ chúng ta trong khoảng thời gian này khẳng định đã có đột phá, sao phải sợ các ngươi chứ". Người nói là Thi Đại Nguyên.

Trong tay xuất hiện một thanh loan đao màu xanh nhạt, Tô Mạc tiện tay chém xuống một ngọn núi lớn phía bên phải Huyền Âm Môn, soạt một tiếng, cả ngọn núi lớn bị chẻ đôi, đồng thời hai tòa sơn phong phía sau cũng bị chẻ ra...

Một trảm trong vòng vạn thước khiến cho ba ngọn núi lớn bị đứt thành hai nửa, đây là dạng thực lực gì chứ. Mọi người trong Huyền Âm Môn đều hít sâu một ngụm lãnh khí.

Bình Luận (0)
Comment