Thần Ma Cửu Biến

Chương 269

Từ trưởng lão hai mắt sáng ngời nhìn Ngưu tôn giả nói: "Ngưu tôn giả, ngươi có thể nhìn ra cái gì không, có đúng là chỉ tu luyện Phượng Hoàng bất tử thân mới có Tiểu Vũ trụ lực lượng không".

Ngưu tôn giả lắc đầu nói: "Phượng Hoàng bất tử thân đã rất nhiều năm không xuất hiện, nếu chỉ từ biểu hiện thì khó có thể nhận ra được ".

"Mặc kệ hắn có tu luyện Phượng Hoàng bất tử thân hay không thế nhưng máu huyết trong cơ thể hắn đối với việc tu luyện của chúng ta cũng rất hữu dụng". Cung trưởng lão âm hiểm nói.

Ngưu tôn giả nói: "Tu luyện đến Bất phôi thân thì trong tinh huyết đã ẩn chứa tiểu vũ trụ năng lượng cực kỳ nồng đậm, tuy rằng so với cùng giai hoang thú thì thua kém một chút nhưng hiệu quả cũng coi như không tệ. Bất quá loại sự tình này không nên làm, cho dù muốn nhưng không nên vì nếu để người ta thấy được đối với Kỳ Lân Phủ ta sẽ có ảnh hưởng không tốt, sẽ khiến cho người tu luyện trong thiên hạ phẫn nộ".

Mấy người gật đầu tuy nhiên ánh mắt khi nhìn về phía Trương Hiểu Vũ đều dường như đang nhìn thấy miếng thịt ngon vậy.

"Tiểu Vũ trụ lực lượng!" Hỏa Tôn giả ánh mắt nhất ngưng, Bất phôi thân trung kỳ so sánh với Tự nhiên chi đạo đệ nhất trọng thì yếu hơn một chút thế nhưng nếu có Tiểu Vũ trụ lực lượng thì lại không giống vậy, lúc này song phương tuyệt đối là cùng đẳng cấp, muốn thắng đối phương là điều không phải dễ dàng.

Trương Hiểu Vũ giống như Ma thần đứng vững giữa không trung, trong hai mắt xích hồng sắc quang mang đại thịnh, nếu như không phải trên người đối phương nguyên lực thái thịnh thì hắn có thể sử dụng Thần ma thấu thị để thấy được nguyên lực lưu động trong cơ thể đối phương.

"Ngươi đã muốn cận chiến, ta sẽ chiều ngươi". Hỏa Tôn giả lấy từ nguyên giới ra một thứ binh khí kỳ quái có bốn lưỡi dao sắc bén, vật thể này toàn thân màu hỏa hồng, ở phía đuôi có một cái vòng tròn để bàn tay cầm chặt vào đó, mà ở phía trước còn có một cái mũi nhọn, phía trên có khảm một viên tinh thể màu đỏ thẫm.

Ngưu tôn giả có ý tứ nói: "Dĩ nhiên ngay cả thượng phẩm Nguyên khí Xích Hỏa Luân cũng đã lấy ra rồi, đây chính là cực phẩm trong thượng phẩm Nguyên khí, uy lực không kém gì cực phẩm Nguyên khí".

Phong tôn giả cũng chú ý tới Hỏa Tôn giả muốn thay đổi cách đánh, ngay cả Xích Hỏa Luân lâu nay không sử dụng đến cũng đã lấy ra, thứ binh khí kia đã từng nhiễm qua máu của bảy tám vị Võ tôn cao thủ nên gọi nó là vũ khí giết chóc kinh khủng cũng không quá đáng.

Ngoài thân thể hỏa quang chợt lóe lên rồi Hỏa Tôn giả đã xuất hiện bên trái Trương Hiểu Vũ, kiện binh khí kỳ quái kia hung hăng đâm về phía Trương Hiểu Vũ.

Cho rằng cầm Nguyên khí là có thể chiến thắng Thần Ma chân lực sao, Trương Hiểu Vũ không sợ chút nào, hắn nghiêng người vung quyền đánh về kiện binh khí kỳ quái kia.

Ô ô ô! Ô ô ô!

Trong nháy mắt hai người tiếp xúc, bốn lưỡi dao trên binh khí kỳ quái kia điên cuồng xoay tròn phát ra thanh âm ô ô, hỏa diễm cô đọng như thực chất ở mặt ngoài binh khí tạo ra một tầng hồng sắc quang màng hơi mỏng nhưng ở chỗ rìa mép sắc bén không thể tưởng tượng ra.

Tình huống quá mức đột ngột, Trương Hiểu Vũ muốn tách ra cũng không kịp nữa, Thần Ma chân lực không chút do dự dâng lên va chạm với thứ binh khí kỳ quái kia.

Phốc phốc phốc, làm cho Trương Hiểu Vũ kinh hãi là Thần Ma chân lực bá đạo hùng hồn dĩ nhiên bị hồng sắc quang màng xoay tròn kia xé rách.

Trong nháy mắt, trên nắm tay đã đẫm máu, Trương Hiểu Vũ nhất thời né ra sau.

Hỏa Tôn giả dữ tợn cười nói: "Thượng phẩm Nguyên khí Xích Hỏa Luân này đã uống máu vô số, Võ tôn cao thủ chết ở dưới nó đã có bảy người, hôm nay ngươi là kẻ thứ tám, đi chịu chết đi!" Nói xong thân hình hắn bắn ra mang theo Xích Hỏa Luân điên cuồng nhằm về cổ Trương Hiểu Vũ cắt tới.

Trương Hiểu Vũ hiểm né tách ra khỏi Xích Hỏa Luân mà nhíu mày, dĩ nhiên là thượng phẩm Nguyên khí còn hơn nữa được tạo hình đặc biệt, lực sát thương thật lớn, hơn hẳn thượng phẩm Nguyên khí bình thường, thảo nào Thần Ma chân lực cũng không thể chịu được mà bị cắt ra.

Lấy từ nguyên giới ra Cuồng Lôi đại kiếm, Trương Hiểu Vũ hai tay giơ kiếm đón đỡ cùng Xích Hỏa Luân điên cuồng va chạm cùng một chỗ, hỏa tinh bắn ra bốn phía.

Lực đạo thật lớn khiến song phương đều chấn động lui ra ngoài, Hỏa Tôn giả trào phúng nói: "Chỉ là nhất kiện trung phẩm Nguyên khí, lẽ nào ngươi cho rằng có thể chống lại được Xích Hỏa Luân hay sao".

Ô ô ô!

Hỏa quang bắn ra, Hỏa Tôn giả mang theo Xích Hỏa Luân đánh vào đầu Trương Hiểu Vũ, tốc độ nhanh như thiểm điện.

Tốc độ của Xích Hỏa Luân quá nhanh nên Trương Hiểu Vũ chỉ có thể bị động phòng thủ, lợi dụng độ cứng của Cuồng Lôi đại kiếm mà đón đỡ Xích Hỏa Luân tập kích.

"Đứt cho ta". Hỏa Tôn giả liên tiếp bốn lần đánh vào một điểm trên Cuồng Lôi đại kiếm, đến lần thứ năm thì Cuồng Lôi đại kiếm kịch một tiếng rồi gẫy đoạn, lôi hỏa kinh khủng tuôn ra.

Cái gì, Cuồng Lôi đại kiếm bị chặt đứt, Trương Hiểu Vũ từ trong lôi hỏa bắn ra trên mặt khiếp sợ nói.

Hắc Nguyệt tôn giả nhìn thấy Trương Hiểu Vũ bị ngăn chặn hoàn toàn thì cao giọng nói: "Trương Môn chủ, không nên ngạnh kháng với Xích Hỏa Luân của hắn, nên giữ cự ly sử dụng thủ đoạn Hồn lực ngưng nguyên công kích".

Trương Hiểu Vũ biết ý của Hắc Nguyệt tôn giả nhưng lại không thể làm được. Chỉ có trong cận chiến thì Thần Ma chân lực mới có thể sát thương được đối phương, nếu là viễn chiến thì hắn cùng Hỏa Tôn giả cân sức ngang tài, song phương không ai làm gì được ai nhưng trận chiến đấu này càng kéo dài xuống đối bọn họ càng bất lợi. Nhất là hắn cảm giác được ánh mắt bất thiện của đám Kỳ Lân Phủ.

"Trong chiến đấu mà còn dám phân tâm, thật không sáng suốt". Vô thanh vô tức một con thanh sắc tiểu xà hoàn toàn từ Phong nguyên lực áp súc mà thành chui vào nách Hắc Nguyệt tôn giả hung hăng cắn một nhát.

"Hắc ám hộ giáp". Hắc Nguyệt tôn giả bản thân không có thượng phẩm Nguyên giáp, bị thanh sắc tiểu xà tiếp cận thì lập tức ở trên người ngưng tụ ra một bộ chiến giáp áp súc từ Ám nguyên lực.

Hắt xì!

Tuy nhiên lực cắn của thanh sắc tiểu xà thực sự quá mạnh mẽ, nó cắn rách hắc sắc chiến giáp khiến nách Hắc Nguyệt tôn giả đứt một vết sâu, tiên huyết phun ra.

Hắc Nguyệt tôn giả sắc mặt bất biến vọt ra xa vài trăm thước rồi rắc lên vết thương một ít thuốc bột màu trắng.

Phong tôn giả cười khẩy nói: "Hồn lực ta là tầng ba, ngươi chỉ có hai tầng nên không đỡ được công kích của ta, hiện tại đầu hàng thì còn có thể lưu cho ngươi một mạng". Đối phương tuy rằng không phải là đối thủ của hắn thế nhưng muốn giải quyết được đối phương thì trong khoảng thời gian căn bản là không có khả năng, mà nếu là Hắc Nguyệt tôn giả đầu hàng nói thì Phong tôn giả không ngại vì Đại Tự Tại Cung thu thêm một con chó hữu dụng.

Hắc Nguyệt tôn giả căn bản là không có nghĩ đến việc đầu hàng, bảo hắn đi làm chó cho người khác thì còn không bằng giết hắn đi, thế nhưng tình huống hiện nay đã hỏng bét, mình vẫn coi thường thực lực của Phong tôn giả mà bên kia Trương Hiểu Vũ cũng rơi vào tuyệt cảnh, không có lực hoàn thủ.

Đột nhiên, Hắc Nguyệt tôn giả nở nụ cười, hắn thấy được mắt Trương Hiểu Vũ, trong đó căn bản là không có một tia uể oải hay sợ hãi mà chỉ có sự quyết tâm.

Đã như vậy liều mạng đi! Dù chết cũng không sao, đương nhiên cho dù chết cũng phải phế đi đối phương.

Phong tôn giả thấy Hắc Nguyệt tôn giả nở nụ cười thì trong lòng bốc lên lửa giận khó hiểu quát lạnh nói: "Muốn chết thì ta sẽ thanh toàn ngươi".

Vô số thanh sắc tiểu xà từ quanh thân Phong tôn giả lao ra, tuy nhiên trong đó chỉ có một con do Hồn lực áp súc khống chế, đám còn lại chỉ là để mê hoặc mà thôi, đương nhiên, cho dù là phổ thông thanh sắc tiểu xà thì cũng đủ làm cho Khuy đạo đỉnh kỳ cao thủ chết đi một trăm lần.

"Muốn mạng ta sao, ngươi phải trả giá thật nhiều đó". Trên mặt Hắc Nguyệt tôn giả hiện lên vẻ quyết tuyệt, trên tay phải ngưng tụ thành một cây hắc sắc trường thương quét ngang ra ngoài.

Hỏa Tôn giả trong lòng vui sướng không gì sánh được, hắn cầm theo Xích Hỏa Luân truy sát đối phương khiến tiên huyết văng khắp nơi, nếu như không phải Bất phôi thân có thể chữa trị vết thương thì Trương Hiểu Vũ đã sớm chết ở trên tay hắn. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Xích Hỏa Luân quá sắc bén, trên cơ bản là không có cái gì có thể ngăn trở được, được rồi, ta đem thành hắc sắc đại kiếm kỳ quái kia ra. Có lúc ta đã từng tưởng nó là Thánh khí nhưng về sau tình huống lại không quá giống, thế nhưng nó có thể hấp thu được máu huyết thì tất nhiên là bất phàm rồi, không biết là có thể ngăn trở được Xích Hỏa Luân hay không.

Trên tay phải Trương Hiểu Vũ đột nhiên xuất hiện một thanh đại kiếm đen nhánh, mặt trên có khắc hoa văn phong cách cổ xưa, nhìn qua không có gì bắt mắt, cứ như là một thanh đại kiếm bị lỗi vậy.

"Ha ha, nhìn ngươi có bao nhiêu vũ khí đem ra cho ta chặt đứt". Hỏa Tôn giả dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, Xích Hỏa Luân không lưu tình chút nào chém ngang ra ngoài, âm thanh rít lên ô ô khiến kẻ khác kinh sợ.

Cọ cọ cọ!

Hỏa tinh bắn ra tung tóe, không ngờ hắc sắc đại kiếm lại không tổn hại chút nào, trái lại bởi vì lực đạo trầm trọng mà thoáng cái đã đánh văng Hỏa Tôn giả ra.

"Đây là đại kiếm gì mà có thể ngăn được Xích Hỏa Luân". Hỏa Tôn giả không có lập tức công tới mà dừng lại nghi hoặc nhìn cổ phác đại kiếm trên tay Trương Hiểu Vũ.

Ngưu tôn giả có chút ngoài ý muốn: "Di, có thể ngăn trụ được Xích Hỏa Luân, nhìn qua cũng không giống như là Nguyên khí, ngược lại hình như nó được chế tạo từ một loại vật liệu cực kỳ cứng rắn".

Bình Luận (0)
Comment