Thần Ma Cửu Biến

Chương 272

Huyền Thiên liên minh, tên liên minh này chợt nổi tiếng tại Nam vực vì có đến hai vị Võ tôn hơn nữa còn có một con thất giai hoang thú nữa, xem ra thực lực mơ hồ còn hơn cả Kỳ Lân Phủ và Tinh Thần gia tộc, không cần phải nói nữa là vừa giết chết một vị Hỏa Tôn giả của Đại Tự Tại Cung.

Như vậy cục diện Nam vực hiện nay đã khá rõ ràng, Huyền Thiên liên minh, Kỳ Lân Phủ, Tinh Thần gia tộc, Đại Tự Tại Cung, Tán Tôn liên minh, tổng cộng năm thế lực lớn. Hiện nay Huyền Thiên liên minh cực mạnh thế nhưng xét về lâu dài thì Kỳ Lân Phủ và tam đại Thượng cổ môn phái vẫn cường đại hơn, cao thủ vẫn cuồn cuộn không ngừng bổ sung đến.

Sau khi đại chiến qua đi được ba ngày thì Thiên la quốc Hoàng Cực Phái gia nhập vào Huyền Thiên liên minh, Trương Hiểu Vũ, Dạ Trường Phong và Tiêu Linh, tam đại thiên tài lần đầu tiên hội tụ trong cùng một thế lực. Chuyện này mười năm trước đúng là không ai dám tin tưởng, thế nhưng do tình thế bức bách mà tất cả đều biến thành chuyện có thể.

Tuy nhiên sự tình còn chưa kết thúc, ngay sau khi Hoàng Cực Phái gia nhập vào Huyền Thiên liên minh thì Huyền Âm Môn lại có thêm hai vị thanh niên cao thủ nữa, tuổi chừng ba mươi ba tư gì đó, tướng mạo đường đường.

Đi vào phòng khách, Trương Hiểu Vũ mỉm cười nhìn hai vị thanh niên này nói: "Lý Dục, Tiêu Liệt, đã lâu không gặp".

Lý Dục vốn lạnh lùng nghiêm nghị nhưng lúc này trên mặt cũng xuất hiện dáng tươi cười khó có được nói : "Trương Môn chủ, ta và Tiêu Liệt muốn muốn gia nhập vào Huyền Âm Môn, không biết ý ngươi thế nào".

Trương Hiểu Vũ cười khổ nói: "Lý Dục, ngươi đừng làm như người xa lạ vậy, cứ gọi Hiểu Vũ là được rồi, ta nghe cái từ Trương Môn chủ này thấy không được tự nhiên".

"Nếu như ngươi đáp ứng cho chúng ta gia nhập vào thì chúng ta sau này sẽ là thủ hạ của ngươi, không gọi Môn chủ thì gọi là cái gì". Tiêu Liệt cười nhạt nói.

Trương Hiểu Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: "Các ngươi muốn gia nhập vào Huyền Âm Môn, đây là chuyện ta cầu còn không được nữa mà. Như vậy đi, sau này khi có người thì gọi ta là Môn chủ, lúc không có ai thì gọi là Hiểu Vũ, thế nào, nếu không đáp ứng thì ta sẽ không nhận các ngươi đâu". Kim Chung Tráo của Lý Dục đồng dạng là công pháp luyện thể, hiệu quả thì không thua Thượng cổ thập Đại Chân thân là mấy, hơn nữa bây giờ hắn đã là tứ cấp Võ hùng, so với Dạ Trường Phong và Tiêu Linh chỉ kém một chút. Tiêu Liệt tuy thua Lý Dục nhưng cũng đã là tam cấp Võ hùng, trong đám thanh niên ở Thiên la quốc tuyệt đối xếp trong Top 5.

Thực lực của hai người này xét trên toàn bộ đại lục thì không tính toán là cái gì nhưng bọn hắn tuổi còn trẻ, mới ba mươi bốn mươi gì đó, họ còn nhiều thời gian để đề thăng tu vi cảnh giới, cũng là lực lượng để đối kháng với các Thượng cổ môn phái sau này.

Lý Dục và Tiêu Liệt gật đầu nói: "Như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh, Hiểu Vũ".

"Được rồi, vì sao các ngươi không gia nhập vào Huyền Thiên liên minh mà lại lựa chọn Huyền Âm Môn". Trương Hiểu Vũ có chút nghi hoặc nói.

Lý Dục nói: "Chúng ta không có môn phái, gia nhập vào Huyền Thiên liên minh thì nên nghe ai chỉ huy đây? Như vậy không bằng gia nhập vào Huyền Âm Môn ngươi, nghe ngươi chỉ huy là được rồi".

"Không sai, ta và Lý Dục đều là nghĩ như vậy". Tiêu Liệt cũng nói.

Trương Hiểu Vũ nói: "Cũng được, ta đem ngươi an bài vào Chiến Long đường". Chiến Long đường là một Đường duy nhất ở Huyền Âm Môn không có phân chia đẳng cấp, bởi vì người bên trong đều có tu vi cao cường, không muốn bị câu thúc, chỉ cần chiến đấu là được, tất cả dường như đều là cửu thiên phi long vậy.

Sau khi an bài xong cho hai người, Trương Hiểu Vũ ra khỏi đại trận bay đi phía đông Đồ Vân Sơn. Sau khi bay chừng qua bảy tám trăm dặm thì Trương Hiểu Vũ đi tới một ngọn núi, trước một cái sơn cốc có đại lượng võ giả đang gác.

Sau khi thấy rõ Trương Hiểu Vũ, mọi người cùng kêu lên nói: "Môn chủ hảo".

Trương Hiểu Vũ hạ xuống mặt đất, khoát tay áo hỏi: "Cao đường chủ có ở bên trong không?" Cao đường chủ là người phụ trách thăm dò và khai thác tài nguyên ở đây.

"Có ạ, Môn chủ".

"Các ngươi khổ cực rồi, chờ sau khi khai thác mạch khoáng xong thì đi đi tiền thưởng đi". Trương Hiểu Vũ nói.

Mọi người vui vẻ nói: "Tạ ơn Môn chủ". Sau mỗi lần khai thác mạch khoáng xong, đám võ giả canh gác đều có một khoản tiền thưởng.

Sơn cốc này cũng không quá lớn, đại khái bốn năm trăm mét vuông gì đó, bên trong ngoại trừ một cái trướng bồng ra thì không có gì khác. Trướng bồng này là nơi dành cho các thợ mỏ nghỉ ngơi, bọn họ đêm qua thức trắng đêm khai thác nên sáng nay được nghỉ.

Phía cuối sơn cốc có một cái quáng động thật lớn nối thẳng xuống dưới lòng đất, Trương Hiểu Vũ theo lối cầu thang đi xuống phía dưới.

"Mọi người khi khai thác nên cẩn thận một chút, không nên làm hư hao nguyên thạch".

"Lão Ngô, ngươi làm cả ngày rồi, nên đi uống trà nghỉ ngơi một chút đi".

Quáng động có rất nhiều nhánh, mỗi nhánh kéo dài ra rất xa, trong đó vô số thợ mỏ đang nỗ lực khai thác nguyên thạch, âm thanh đục đẽo đinh đinh đang đang vang lên liên miên không dứt, cảnh tượng khí thế ngất trời.

Tại chủ động, phía sâu trong, một nam tử mặc trường bào màu đen đang đứng cạnh một đám thợ mỏ nhắc nhở một ít vấn đề, người này nhìn khoảng năm mươi tuổi, bộ dáng đĩnh đạc ôn hòa.

"Cao Lai". Trương Hiểu Vũ đi qua gọi.

"Môn chủ!", nam tử kia vội vã cung kính nói. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Tên lão nhân đang nghỉ ngơi kia nhìn thấy Trương Hiểu Vũ thì dù trà mới uống được phân nửa đã đưa tay xoa xoa cái đầu đầy mồ hôi mà muốn đứng dậy đi làm. Thấy vậy Trương Hiểu Vũ nói: "Không có việc gì! Nên nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi đi, ngươi cứ uống trà đi, đừng để quá mệt mỏi".

"Tạ ơn Môn chủ". Lão nhân xác thực có chút mệt mỏi, lão cảm kích nhìn Trương Hiểu Vũ rồi lại ngồi xuống tiếp tục uống trà, từng ngụm từng ngụm thở phì phò.

Trương Hiểu Vũ nhìn qua đám thợ mỏ bốn phía một chút rồi rất là hài lòng hỏi Cao đường chủ : "Cao Lai, chỗ nguyên thạch mạch khoáng này số lượng khai thác thế nào".

Cao Lai nói: "Đã xác định rồi, đây là một tòa đại hình nguyên thạch quáng mạch dưới lòng đất, là loại nguyên thạch phẩm chất cao, so với đại hình nguyên thạch mạch khoáng trên mặt đất thì hơn rất nhiều, từ mấy mẻ gần đây mà xem thì ít nhất là cao hơn đến bảy tám phần mười".

Cao hơn bảy tám phần mười, kết quả này Trương Hiểu Vũ coi như thoả mãn, bất quá điều tối trọng yếu vẫn là liệu có thể khai thác được Cực phẩm nguyên thạch hay không.

"Có đào xuống nữa không?", mạch khoáng này đã khai thác được hơn một tháng, đến bây giờ vẫn chưa khai thác được Cực phẩm nguyên thạch, điều này khiến cho Trương Hiểu Vũ phải quan tâm thêm một chút.

Cao Lai nói: "Đào xuống nữa thì cần thêm thời gian, tuy nhiên lại phải để ý đến khả năng chống lún sụt, ta không nghĩ là sẽ bị lún, mấy ngày nay cũng đã có chút tiến triển rồi".

Gật đầu, Trương Hiểu Vũ nói: "Cẩn thận một chút là tốt, đường ngầm này tuy không nóng thế nhưng không khí cũng không lưu thông tốt lắm. Ta đưa tới đây một ít canh đậu xanh, ngươi cho mỗi người thử uống một chút". Giờ là mùa hạ nên làm việc lâu dưới hầm rất dễ té xỉu, nhất là trong điều kiện yếm khí, uống nhiều đậu xanh thang là có thể hóa giải mệt nhọc.

"Ta thay những thợ mỏ này đa tạ Môn chủ". Cao đường chủ bản thân cũng xuất thân từ thợ mỏ, sau này được Trương Hiểu Vũ đề bạt làm Khai thác đường chủ.

Đem một cái rương rương nguyên thạch bỏ vào trong nguyên giới Trương Hiểu Vũ âm thầm cảm thán. Công việc khai thác nguyên thạch mạch khoáng này đúng là đốt tiền, hầu hết hoạt động khai thác nguyên thạch đều không để bán mà sử dụng nội bộ thôi. Trong khi đó để khai thác một cái đại hình nguyên thạch mạch khoáng cần đến sáu ngàn tên thợ mỏ, tiền lương của mỗi người một ngày đêm là ba lượng bạc, hơn nữa còn có hai nghìn Huyền Âm Môn đệ tử thủ hộ đốc xúc ở đây, mỗi người một ngày đêm cũng lĩnh ba lạng, hai tháng trôi qua tiền lương sẽ là một trăm bốn mươi bốn vạn lượng bạc, hơn nữa còn có các chi phí khác phát sinh nên trên cơ bản tổng chi phí đã là hai trăm vạn lượng bạc rồi.

Đấy mới chỉ là chi phí để khai thác một cái đại hình nguyên thạch mạch khoáng thôi đó, trong khi đó Huyền Âm Môn hiện nay một năm khai thác ít nhất hơn mười cái đại hình nguyên thạch mạch khoáng, nguyên thạch mạch khoáng cỡ trung và loại nhỏ thì vô số kể, mà địa điểm khai thác cũng ở khắp Nam vực cùng với hải vực tiểu đảo nên bạc tốn hao đều là đơn vị hàng triệu.

May mà mấy năm nay Huyền Âm Môn khai thác được không ít mỏ vàng ngân quáng cùng với tử kim quý trọng nên tổng tài sản đã vượt qua hơn năm mươi ức lạng hoàng kim nên còn chịu được mức chi phí như vậy, nếu là một thế lực lớn khác thì đã phá sản rồi.

"Đường chủ, rốt cục đã khai thác được Cực phẩm nguyên thạch rồi! Môn chủ, ngươi ở đây ạ". Từ cách đó không xa, một vị Huyền Âm Môn đệ tử đi lên, là một trưởng lão, tay hắn đang cầm một tảng đá lớn, mặt trên có mấy nơi đã được đục ra.

Trương Hiểu Vũ cười nói: "Cầm cho ta xem nào".

Tiếp nhận tảng đá lớn, Trương Hiểu Vũ sử dụng ngón tay như đao đơn giản đem lớp đá bên ngoài gọt đi, đây không phải là Cực phẩm nguyên thạch thì là cái gì.

"Tổng cộng là bốn khối Cực phẩm nguyên thạch, tốt". Trương Hiểu Vũ nhìn bốn khối Cực phẩm nguyên thạch trên tay mà trong lòng rất thoả mãn, nghĩ không ra chỉ tại một tòa mạch khoáng đã đào ra được tứ khối, trong khi đó trên mặt đất một tòa đại hình mạch khoáng có thể đào ra được một khối đã là vận khí không tệ rồi. Huống chi mạch khoáng này còn chưa khai thác xong, nói không chừng càng về sau Cực phẩm nguyên thạch càng nhiều.

"Ngươi bảo thủ hạ nhìn chăm chú vào". Cực phẩm nguyên thạch quá quý trọng, khó bảo đảm là không có thợ mỏ nào không nổi lòng tham, dù sao một khối Cực phẩm nguyên thạch có thể để cho người thường hưởng thụ cả đời, Trương Hiểu Vũ phải nhắc nhở nói.

Tên này trưởng lão kia gật đầu nói: "Môn chủ yên tâm, chúng ta đều thay phiên giám thị đốc tra, không để có kẻ nào tư tàng được ".

"Tốt lắm, ta sẽ trở lại sau, các ngươi cố gắng làm việc, chờ khi đủ điểm cống hiến thì có thể đi đổi lấy vũ kỹ công pháp và vũ khí cao cấp hơn". Đây là một nét đặc sắc của Huyền Âm Môn, dùng điểm cống hiến để đổi lấy vũ kỹ công pháp cùng với vũ khí cao cấp, thậm chí là còn có thể đổi lấy các loại phù lục, đương nhiên là chỉ có thể đổi được nhị cấp phù lục thôi. Tam cấp phù lục cần điểm cống hiến nhiều đến mức không phải đệ tử phổ thông có thể chịu được, dù sao tam cấp phù lục có uy lực tương đương với một kích bình thường của Võ hùng cao thủ rồi.

Bình Luận (0)
Comment