Thần Ma Cửu Biến

Chương 283

Trung niên nam tử không chút nhân nhượng nào, trong hai mắt hiện lên một vòng hung quang bức người, mở miệng nói: "Tám vạn" .

Liếc đối phương một chút, Trương Hiểu Vũ thầm nghĩ trong lòng: Xem ra người này cũng giống như mình, mang quyết tâm nhất định phải có được, một khi đã như vậy, cũng không cần phải tốn thời gian với hắn, thản nhiên nói: "Mười lăm vạn!"

Oanh, tiếng nghị luận trong phòng đấu giá ong ong nổi lên bốn phía, tuyệt đại bộ phận mọi người bị giá Trương Hiểu Vũ báo ra làm cho hoảng sợ, mười lăm vạn khối trung phẩm nguyên thạch phỏng chừng phải khai thác mười cái nguyên thạch mạch khoáng to lớn mới có thể tìm được, người bình thường sao có thể có được nhiều như vậy

Trung niên nhân sắc mặt âm trầm, hiển nhiên cũng bị giá của Trương Hiểu Vũ chấn trụ, dù sao hắn chỉ là một cái tán tôn, không thể nào có quá nhiều nguyên thạch, hơn nữa cũng không muốn dùng quá nhiều thượng phẩm nguyên thạch đi thay thế trung phẩm nguyên thạch, cái này phi thường không có lời, huống chi thượng phẩm nguyên thạch phải để dùng để ở đấu giá phía sau.

"Mười lăm vạn, còn ai ra giá cao hơn không?" Bạch lão nhân cười tủm tỉm nhìn qua mọi người trong phòng đấu giá, hỏi.

"Ba, hai, một, thành giao! Chúc mừng môn chủ Huyền Âm Môn!" Bạch lão nhân làm đấu giá sư của Tinh Thần Gia Tộc, nhân vật cấp bậc đại lão tất nhiên phải nhớ kỹ, nếu không cũng không xức làm một đấu giá sư.

Trương Hiểu Vũ hơi gật đầu, xem như đáp lễ.

Có thể nói, đến hậu kỳ đấu giá hội, đã hoàn toàn là thế lực cao cấp nhất đấu giá với nhau, những thế lực môn phái nhỏ cũng chỉ có thể giương mắt nhìn, nhìn xem rất nhiều bảo vật tha thiết ước mơ mà chảy nước miếng, bất đắc dĩ sờ túi ngượng ngùng.

"Khục khục!" Trên đài đấu giá, Bạch lão nhân hắng giọng một cái, từ trong mâm gỗ của thị nữ bên cạnh lấy ra một hộp ngọc dài một thước, trong hộp là một gốc cây hình dáng tương tự trẻ con.

"Sinh Mệnh Nguyên Thảo, bài danh thứ mười trên linh thảo bảng, mặc kệ là trọng thương như thế nào, chỉ cần dùng xuống lập tức khởi tử hồi sinh, là tài liệu căn bản luyện chế thất giai đan dược Bất Tử Đan và Tiềm Long Đan." .

Bạch lão nhân vừa mới dứt lời, trong phòng đấu giá một mảnh xôn xao, trực tiếp dùng vào có thể khởi tử hồi sinh, luyện chế thất giai đan dược Bất Tử Đan và Tiềm Long Đan, tùy tiện một trong ba tác dụng đã là vật báu vô giá, huống chi là ba hợp một.

Trương Hiểu Vũ hỏi: "Mặc Tôn Giả, Bất Tử Đan và Tiềm Long Đan là cái gì?" Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Hắc Nguyệt Tôn Giả hiển nhiên bị Sinh Mệnh Nguyên Thảo trên tay Bạch lão nhân cả kinh một chút, phục hồi tinh thần lại sợ hãi than nói: " Tinh Thần Gia Tộc này quả nhiên là có đại thủ bút, cả Sinh Mệnh Nguyên Thảo cũng lấy đến đây, bất quá ta xem Sinh Mệnh Nguyên Thảo này tựa như chỉ là một nhánh, cũng không phải phần thân, bất quá vẫn trân quý vạn phần. Về phần Bất Tử Đan đương nhiên không phải ăn vào có thể không chết, mà là lúc dược hiệu không chưa tán đi, thân thể có thể hồi phục cực nhanh, chỉ cần trái tim và đại não không nát bấy, là có thể nhanh chóng khôi phục. Tiềm Long Đan thì càng khó lường, nghe nói nó có thể tăng lên thiên phú của Võ giả, làm cho một Võ giả bình thường trở thành thiên tài đỉnh cấp, một trong bốn Đại Thiên Tôn là Tiềm Long Thiên Tôn khi còn trẻ đã từng dùng một khỏa Tiềm Long Đan, mới có thành tựu như hôm nay vậy, đương nhiên, ta nghĩ không phải người nào dùng Tiềm Long Đan cũng có thành tự cao, còn phải xem sự cố gắng của cá nhân."

Trên đời thậm chí có loại đan dược thần kỳ như vậy, trong nội tâm Trương Hiểu Vũ là một mảnh sợ hãi thán phục.

"Sinh Mệnh Nguyên Thảo giá khởi điểm năm ngàn thượng phẩm nguyên thạch, mỗi lần tăng giá không được ít hơn một ngàn khối." Bạch lão nhân đem hộp ngọc chứa Sinh Mệnh Nguyên Thảo đặt ở trên đài đấu giá, thanh âm có chút hưng phấn nói.

"Tám ngàn khối thượng phẩm nguyên thạch!" Báo giá là mũi ưng lão giả ở phòng khách quý, hắn không nháy mắt một cái nhìn chằm chằm vào Sinh Mệnh Nguyên Thảo.

"Một vạn!" Ngưu Tôn Giả cũng gia nhập vào hàng ngũ đấu giá.

Bạch Ma tăng giá: "Một vạn năm."

Mũi ưng lão giả tăng đến hai vạn.

Chậm rãi nâng tay lên, Trương Hiểu Vũ báo giá ba vạn, Sinh Mệnh Nguyên Thảo này dù là không luyện thành đan dược, vẻn vẹn là tác dụng khởi tử hồi sinh cũng đủ làm cho Trương Hiểu Vũ vật lộn đọ sức.

Ngưu tôn giả bất đắc dĩ lui ra ngoài, bọn họ từ Kỳ Lân phủ mang đến nguyên thạch quá ít, sợ là mình cũng không đủ dùng, ba vạn đối với bọn họ mà nói đã là cực hạn, nhiều hơn nữa cũng không cách nào thừa nhận rồi.

Bạch Ma hỏi Hồng Ma, "Chỗ ngươi còn bao nhiêu khối cực phẩm nguyên thạch, ủng hộ ta mua xuống."

"Còn có bảy khối, tương đương với bảy ngàn thượng phẩm nguyên thạch, bất quá chúng ta cũng không cần đấu giá, đến khi đấu giá hội chấm dứt không phải sẽ rơi trong tay sao?" Hồng ma âm hiểm nói.

Bạch Ma lắc đầu:" Nắm giữ ở trong tay mình mới là đạo lý chắc chắn, thế giới này chuyện không thể dự đoán có nhiều lắm." Nói xong đem giá cả nâng lên ba vạn năm.

Ngay sau đó mũi ưng lão giả báo giá bốn vạn, hắn quyết tâm giành được thứ này.

"Sáu vạn!" Trương Hiểu Vũ mặt không biểu tình, thản nhiên nói.

Lời vừa nói ra, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đấu giá đều đặt lên người Trương Hiểu Vũ, tất cả đều là sợ hãi thán phục Trương Hiểu Vũ không thôi, báo ra sáu vạn thượng phẩm nguyên thạch con ngươi cũng không nháy một cái.

Ánh mắt Bạch Ma ẩn chứa sát khí nhìn chằm chằm vào Trương Hiểu Vũ và mũi ưng lão giả, không định đấu giá nữa.

Sắc mặt Mũi ưng lão giả biến đổi mấy lần, dường như hạ quyết tâm, có chút rung giọng nói: "Bảy vạn!" Thầm nghĩ trong lòng: Lần này đúng là cả tiền vốn cũng quăng vào, hi vọng đối phương không cạnh tranh nữa.

Chân mày hơi nhíu lại, Trương Hiểu Vũ nhổ ra một ngụm trọc khí, thầm nghĩ: Hiện tại ta có tổng cộng chín vạn thượng phẩm nguyên thạch, bảy vạn đã vượt qua bảy thành,, dù sao sau này chỗ cần dùng đến thượng phẩm nguyên thạch cũng không ít, để cho hắn vậy!

Nghĩ xong điểm này, Trương Hiểu Vũ thoải mái nằm tựa ở trên mặt ghế, không hề báo giá nữa.

Nhìn cử động của Trương Hiểu Vũ, trên mặt mũi ưng lão giả hiện lên vẻ mừng như điên, biết trên cơ bản Sinh Mệnh Nguyên Thảo đã thuộc về hắn, lập tức tâm tình thư sướng nằm xuống mặt ghế mềm mại.

Trương Hiểu Vũ rời khỏi đấu giá khiến cho sự chú ý của Bạch Ma tạm thời dời khỏi người hắn, hung dữ nhìn chằm chằm vào mũi ưng lão giả, trong nội tâm đã động sát tâm.

"Còn có ai ra giá cao hơn không? Nếu như không có ta sẽ đếm ngược, bảy vạn lần một, bảy vạn lần hai, bảy vạn lần ba, chúc mừng Hôi Ưng Tôn Giả!" Thanh âm Bạch lão nhân cao vút.

Con mắt liếc về phía Hồng Bạch Nhị Ma, Trương Hiểu Vũ đáng thương nhìn thoáng qua Hôi Ưng tôn giả, trong lòng biết bảy vạn thượng phẩm nguyên thạch này của đối phương chỉ sợ sẽ mất trắng, đương nhiên, giữ được tánh mạng trước rồi nói sau.

Sinh Mệnh Nguyên Thảo là bảo vật cực kỳ trân quý, nhưng lại còn không bằng mấy món vật phẩm áp trục phía sau, nhất là vật phẩm áp trục thứ ba, một khi đưa lên sẽ làm tất cả Võ Tôn triệt để điên cuồng.

Chỉ vào một khỏa đan dược màu tím trong bình ngọc, Bạch lão nhân chậm rãi mở miệng nói: "TônVương Đan, thất giai đan dược, có thể cho Võ Tôn cường giả trực tiếp tấn chức một bậc, hồn lực cũng gia tăng hoặc ít hoặc nhiều, tránh được mấy trăm năm khổ công, giá trị không dưới Bất Tử Đan, các vị có hứng thú có thể dùng vật đổi vật." .

Áp trục vật phẩm trên cơ bản đều là lấy vật đổi vật, đương nhiên, nếu như nguyện ý dùng cực phẩm nguyên thạch đổi cũng được, chỉ là số lượng sợ không có mấy người có thể thừa nhận, dù là Trương Hiểu Vũ trong nguyên giới có hai mươi mấy khối cực phẩm nguyên thạch cũng căn bản không đủ.

Nhìn qua Tôn Vương Đan óng ánh màu tím, trong đôi mắt Hắc Nguyệt Tôn Giả tuôn ra tia sáng chói mắt, chợt rất nhanh lại tối xuống dưới, tự giễu nói: "Tôn Vương Đan là thứ tốt, đáng tiếc căn bản không có vật phẩm có thể láy ra trao đổi, quên đi, có một lọ Tôi Nguyên Đan ta đã cảm thấy mỹ mãn, cũng tương đương với hai mươi năm khổ công của ta."

Thân là tôn giả, tự nhiên rõ ràng đẳng cấp của Võ Tôn tăng lên gian nan đến cỡ nào, thường thường tăng lên một bậc ít nhất cần mấy trăm năm thậm chí mấy ngàn năm, đương nhiên không phải vì nguyên lực của Võ Tôn hùng hậu gấp mấy ngàn lần Võ Tông, mà là vì nguyên lực của Võ Tôn cường giả quá tinh thuần, tinh thuần đến mức không cách nào tưởng tượng được, có khả năng một vạn phần nguyên khí chỉ có thể luyện hóa ra một phần nguyên lực, có thể tưởng tượng sẽ gian nan đến cỡ nào.

Mà mấy trăm năm vất vả tu luyện, hôm nay chỉ cần một khỏa đan dược là có thể giải quyết, không thể nghi ngờ đây là nguyên nhân chủ yếu khiến bất cứ Võ Tôn nào cũng phải điên cuồng.

Đương nhiên, cùng loại với Hồn Tông Đan, Tôn Vương Đan này có thể làm cho Võ Tôn miễn đi thời gian dài tu luyện, có rất ít thế lực cam tâm lấy ra đấu giá, dù sao chỉ cần có đan dược này, là có thể làm cường giả trung tâm trong môn phái đề thăng thực lực, mà đối với một đại môn phái mà nói, tự nhiên là càng nhiều cao thủ càng tốt, có càng nhiều cao thủ, thì phát triển càng nhanh, càng mạnh.

"Các vị, giá trị của Tôn Vương Đan mọi người đều biết, nếu như bảo vật lấy ra không xứng đôi với Tôn Vương Đan, thì Tôn Vương Đan chỉ có giữ lại làm vật phẩm đấu giá áp trục đấu giá hội lần sau." Bạch lão nhân nhìn quét qua một vòng, mở miệng nói.

Tôn Vương Đan là do Tinh Thần Gia Tộc luyện chế, cũng không phải thay mặt người khác đấu giá, cho nên đổi hay không đổi còn phải xem có đáng giá hay không, nếu đáng giá, Tinh Thần Gia Tộc nhất định không chút do dự đi đổi. Đương nhiên, đây không phải nói Tinh Thần Gia Tộc là người ngu, cầm đan dược trọng yếu như vậy đi đấu giá, đối với Tinh Thần Gia Tộc mà nói, Tôn Vương Đan mặc dù giá trị vô lượng, nhưng bọn họ còn có thể luyện chế ra nữa, dù sao một số đồ vật với họ có thể có giá trị cao hơn Tôn Vương Đan, nếu như có thể thành công đổi đến, bọn họ vẫn buôn bán có lời.

Người thứ nhất mở miệng là Ngưu Tôn Giả, chỉ thấy môi hắn khẽ nhúc nhích, nhưng không ai có thể nghe được thanh âm, chỉ có Bạch lão nhân trên đài đấu giá khẽ gật đầu, tỏ vẻ nghe rõ ràng.

Có thể truyền âm bằng hồn lực là chỗ hơn người của Võ Tông, sau khi đạt tới cảnh giới Võ Tôn, ai lại không có vài món bảo vật giá trị vô lượng, bình thường đều che giấu đi, đạo lý mang ngọc có tội này ai cũng tinh tường.

Bình Luận (0)
Comment