Thần Ma Cửu Biến

Chương 483

Ầm ầm!

Hơn mười đạo phòng ngự hầu như là đồng thời bị phá đi, hắc sắc không gian liệt phùng dữ tợn trong nháy mắt đã đánh lên trên người hắn rồi hung mãnh bạo phát.

Hai chân chà xát lên mặt đất, Nguyên Đế thân bất do kỷ bị hất ra ngoài hơn mười dặm xa, hắn đi đến đâu, sườn núi, cao phong, loạn thạch đều bạo liệt ra, nhìn rất hoành tráng.

Mỉm cười nhìn đối phương, Trương Hiểu Vũ chắp tay mà đứng, một đạo không gian tê liệt lực kia so với không gian lực ngoài thánh vực còn cường đại hơn mấy chục lần, coi như là chính hắn cũng không dám coi thường không gian tê liệt lực này huống chi trong đó còn ẩn chứa cả Thần Ma chân lực nữa.

Một quyền đem Nguyên Đế đẩy lùi hơn mười dặm, hơn nữa là dưới tình huống Nguyên Đế xuống tay trước, tuyệt đại bộ phận khán giả đều hít sâu một ngụm lương khí mà khiếp sợ thực lực cường đại của Ma đế.

"Thảo nào dám hạ phiên định luận kia, nguyên lai Ma đế đã sớm tính kỹ càng rồi".

"Nguyên Đế này lúc đấu với Bằng Đế thì lợi hại như vậy, sao ngay cả một chiêu của Ma đế cũng không chịu nổi, lẽ nào chênh lệch thật sự lớn như vậy". Text được lấy tại http://truyenfull.vn

"Ma đế là thiên tài mới quật khởi trăm năm gần đây".

"Tuy nhiên Nguyên Đế vẫn còn chưa có thua mà?".

Tuy rằng dáng dấp có chút chật vật bất quá Nguyên Đế cũng không bị quá nhiều thương tổn, bằng không cũng không xứng là một trong tam đại đế Nguyên Đế.

"Không hổ là Ma đế, cường đại xuất hồ ý liêu, xem ra không sử dụng tuyệt chiêu áp đáy hòm thì vô pháp chống lại ngươi rồi". Nguyên Đế tuy rằng khiếp sợ nhưng điều này cũng đã khơi dậy chiến ý của hắn, bàn tay vừa lộn, trên lòng bàn tay lập tức xuất hiện một viên nhũ bạch sắc bảo châu.

"Chấn Thiên Châu, toái cho ta !".

Viên bảo châu to cỡ miệng chén liền bay vọt lên rồi biến to thành cỡ một tòa phòng ở mang theo nhũ bạch sắc quang hoa đập về hướng Trương Hiểu Vũ.

Tạp sát!

Không gian tựa như gương vỡ vụn ra rồi ép vào hướng Trương Hiểu Vũ. Một quyền lại hướng lên trời đánh ra, Trương Hiểu Vũ khẽ quát một tiếng: "Trở lại!".

Nhũ bạch sắc Chấn Thiên Châu hơi run lên rồi đã bị đánh bay lên trên vài trăm thước nhưng nó lại kêu lên một tiếng nhỏ rồi lần thứ hai lao xuống, thế trọng như núi lớn.

Uy lực thật lớn, lực đạo ẩn chứa trong đó ít nhất cũng tương đương với hơn mười ngọn núi rơi xuống, hơn nữa là loại kim chúc quáng sơn, vừa va chạm Trương Hiểu Vũ đã bị Chấn Thiên Châu làm cho chấn động mà khí huyết sôi trào, xương cốt kêu lên ken két.

Nguyên Đế cũng như Trương Hiểu Vũ đều giật mình, Chấn Thiên Châu này bản thân nó là cao giai Thánh khí, lại kinh qua mấy trăm năm tới hấp thu ngũ kim tinh khí nên đã nặng tới hàng tỉ cân, hắn vốn cho rằng nếu không thể đánh trọng thương đối phương thì ít nhất cũng đánh cho Trương Hiểu Vũ chết điếng mà tạo cơ hội cho mình.

"Tốt, tiếp ta một kiếm". Sử dụng thân thể đối kháng với cao giai Thánh khí của đối phương đúng là không khôn ngoan, Trương Hiểu Vũ liền lấy ra Trảm Ma Kiếm một kiếm chém về phía Chấn Thiên Châu.

Lần này Chấn Thiên Châu trực tiếp bị đánh lên cao mấy ngàn thước và va chạm với vách khí tráo, trong nhũ bạch sắc quang hoa từ từ nổi lên đạm kim sắc.

Nếu như đối phương chỉ có một chút thủ đoạn như thế thì Trương Hiểu Vũ không cần phải thử dò xét nữa mà có thể kết thúc bỉ tái rồi.

"Không trảm!".

Trảm Ma Kiếm chém ra, kiếm khí màu xanh xé vỡ mặt đất và không gian, thẳng tắp đánh về phía Nguyên Đế cách đó hơn mười dặm.

Nguyên Đế không chút hoang mang, hai tay lấy ra thêm hai viên Chấn Thiên Châu nữa chặn kiếm khí sắc bén lại. Ba viên Chấn Thiên Châu, là thành bộ công kích Thánh khí? Trương Hiểu Vũ thoáng kinh ngạc nhưng trong tay Trảm Ma Kiếm vẫn liên tục chém ra tạo thành tam đạo kiếm khí bắn ra ngoài.

Lúc này, đệ nhất khỏa Chấn Thiên Châu đã được Nguyên Đế thu trở về mà phối hợp với hai khỏa Chấn Thiên Châu khác quay chung quanh thân thể hắn theo quỹ tích hình tròn mà đón đỡ kiếm khí.

Chiến đấu đến bây giờ rốt cục đã đến hồi gay cấn, Nguyên Đế ngoại trừ lúc vừa mới bắt đầu rơi xuống hạ phong thì hiện tại từ từ đã có công có thủ với Trương Hiểu Vũ rồi.

"Không biết ngươi có thể thủ tới khi nào". Trương Hiểu Vũ trong lòng biết việc trực tiếp phá vỡ Chấn Thiên Châu là không có khả năng, cao giai Thánh khí đừng nói là hắn mà coi như là Chiến thần cũng phá không được thế nhưng hắn có thể từ từ đánh cho Nguyên Đế cạn hết nguyên lực, làm cho hắn mất đi sự khống chế đối với Chấn Thiên Châu.

Tuy nhiên Nguyên Đế cũng đoán được chiến lược của Trương Hiểu Vũ, tam khỏa Chấn Thiên Châu đang không ngừng vận chuyển đột ngột bắn ra một đạo bạch kim sắc quang mang như tia laser vậy vọt đi ra ngoài.

Xích, mặt đất bị xé ra, đạo bạch kim sắc quang mang này sắc bén vô cùng mà tốc độ cũng rất nhanh, chỉ thấy quang mang chợt lóe lên thì công kích đã kết thúc.

Trương Hiểu Vũ vung Trảm Ma Kiếm chém vào bạch kim quang mang đồng thời thân thể nhảy lên không né tránh, trong vài cái chớp mắt hắn đã di chuyển tới phía sau Nguyên Đế và nhất đạo kiếm khí đánh ra ở cự ly gần.

Nguyên Đế tuy rằng né cũng mau nhưng phạm vi kiếm khí bao phủ quá rộng, hầu như là bao phủ cả trăm mét vuông quanh hắn nên vẫn bị kiếm khí đánh trúng.

Nhất thời trên Chấn Thiên Châu hoả tinh bắn ra bốn phía, tiếng kim loại ma sát chói tai hình thành nên âm ba đáng sợ khiến cho mặt đất bị đánh cho lỗ chỗ giống như các gò đồi đầm phá vậy.

Thân hình kịch chấn, Nguyên Đế muỗn bứt ra để giữ cự ly với Trương Hiểu Vũ. Tuy nhiên Trương Hiểu Vũ tay mắt lanh lẹ, vô số đạo kiếm khí liên tiếp bắn ra bao trùm lấy Nguyên Đế làm cho đối phương trốn không thể trốn, thối không thể thối.

Tốc độ kiếm khí vốn rất nhanh, hơn nữa phạm vi rất rộng, Nguyên Đế muốn trong khoảng thời gian ngắn tách ra tuyệt đối là không thể nên hắn dành đơn giản đứng tại chỗ bất động, tam khỏa Chấn Thiên Châu đồng thời tuôn ra bạch sắc quang mạc che ở trước người mà chống đỡ kiếm khí oanh kích.

Một lúc sau bạch kim quang mạc rốt cục bị vặn vẹo lồi lõm sau đó tan vỡ, kiếm khí sắc bén như vậy làm cho Nguyên Đế hiểu được công kích của Trương Hiểu Vũ đáng sợ thế nào.

Nguyên lực của hắn như nước chảy ầm àm lao vào Chấn Thiên Châu, Nguyên Đế vừa đánh vừa lui, quanh thân lúc này lại xuất hiện một tầng bạch kim đại chung tráo trong suốt.

Trương Hiểu Vũ minh bạch, với tu vi của đối phương thì tuyệt đối không có khả năng ngăn trở được lâu, điều duy nhất có thể giải thích là, lực lượng trong Chấn Thiên Châu không phải của đối phương đưa vào mà hẳn là hấp thu ngũ kim tinh khí từ trong thiên địa mà hình thành nên ngũ kim nguyên mang cứng rắn sắc bén như vậy.

Không biết một phen công kích kia đã tiêu hao bao nhiêu ngũ kim nguyên mang trong Chấn Thiên Châu, Trương Hiểu Vũ trong đầu vừa tự hỏi vừa đẩy nhanh tốc độ truy kích.

Nguyên Đế thở hổn hển, nếu như hắn không phải đã đạt được cảnh giới Nguyên hình hợp thể thì dưới một phen kích đấu này đã sớm không chịu nổi mà tan vỡ, bất quá đối phương nói không giả, cho dù đã đạt được cảnh giới nguyên hình hợp thể vẫn không được, chỉ có tiến thêm một bước nữa, đến diễn sinh tinh thần cảnh giới mới có thể cùng hắn đánh một trận.

"Ta chịu thua!" Nguyên Đế dừng lại, kỳ thực hắn còn thủ đoạn chưa sử dụng nhưng hắn biết Ma đế ẩn dấu cũng nhiều, cái này hắn đành sử dụng để đối phó với Sang Đế vậy.

Trương Hiểu Vũ cười nói: "Cái Thánh khí này của ngươi thật là mạnh! Luận về lực phòng ngự thì hầu như vượt qua hết thảy cao giai Thánh khí khác mà công kích cũng không nhược".

Nguyên Đế hơi cười khổ nói: "Một trận chiến này ít nhất đã tiêu hao năm mươi năm ngũ kim nguyên mang rồi, Ma đế công kích thật đúng là làm cho người ta sợ hãi ".

"Cũng vậy, vì chân lực ta tu luyện có chút đặc thù thôi". Thần Ma chân lực bá đạo là điều mà không phải ngoại nhân có khả năng hiểu được, điểm này chính là chỗ dựa lớn nhất của Trương Hiểu Vũ.

"Ma đế thắng, được năm điểm".

Theo sau là hàng nghìn vạn cổ động đoàn hò hét, Ma đế trở lại mình phòng. Qua một chén trà, trên ghế trọng tài lại truyền ra thanh âm.

"Số một Sang Đế đấu số 2 Nguyên Đế".

Lúc này Nguyên Đế đã khôi phục đến trạng thái đỉnh, khi nghe được mình và Sang Đế quyết đấu thì trong ánh mắt bình thản lần thứ hai lại tuôn ra chiến ý mịt mờ, so với Trương Hiểu Vũ thì Nguyên Đế kỳ thực càng muốn giao thủ với Sang Đế hơn vì dù sao hai người đều là võ giả, văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị mà.

Bình Luận (0)
Comment