Thần Ma Thiên Tôn

Chương 484

Cốt trảo bị đánh nát, hóa thành từng đám quỷ hỏa màu trắng, biến mất trong không khí.

Phụ nhân huyết phát và tiểu hài tử không đầu đều thoáng kinh ngạc một chút, không ngờ hai nhân loại này lại có Thần Thông như vậy. Thế nhưng cũng chỉ kinh ngạc một chút mà thôi, trong miệng phát ra tiếng cười càng thêm dữ tợn, hàn khí bức người, lạnh lẽo khủng bố.

Bọn họ tiếp tục đuổi sát sau lưng Ninh Tiểu Xuyên và Ngọc Ngưng Sanh.

Cảnh giới Võ Đạo của Ninh Tiểu Xuyên đã đạt tới Địa Tôn cảnh tầng thứ bảy, sau khi thi triển “Thất Thải Na Di”, tốc độ quả thật nhanh đến cực điểm, cho dù là so tốc độ với những Võ giả đã lĩnh ngộ đến Thiên Thê, cũng tuyệt không hề thua kém.

Vụt... Vụt...

Hắn chỉ thoáng dừng chân lại giây lát thì một khắc sau đã xuất hiện cách ngoài mười trượng.

Thế nhưng, tốc độ của phụ nhân huyết phát và tiểu hài tử không đầu lại càng nhanh hơn.

Thân thể bọn họ giống như trôi nổi trên mặt đất, tựa như hai đầu quỷ hồn truy đuổi sát sau lưng Ninh Tiểu Xuyên, khoảng cách càng lúc càng thu hẹp.

Ninh Tiểu Xuyên có thể cảm giác được hàn khí từ sau lưng truyền đến, hắn cắn chặt răng một cái, cố gắng vận chuyển huyết dịch trong cơ thể, khiến tốc độ huyết dịch lưu động đến cực điểm, mỗi một giọt huyết dịch đều biến thành hình kiếm, một luồng lực lượng Chí Tôn cũng theo đó mà sinh ra.

Võ Hồn Kiếm Ấn từ trong Huyết khiếu phát ra một tiếng vang trong trẻo, hóa thành từng tia Huyền Khí, dung nhập vào trong máu.

Ầm...

Bỗng nhiên, tốc độ của Ninh Tiểu Xuyên chợt tăng lên gấp ba lần, tựa như mũi tên rời cung, phóng thẳng về phía trước.

Chỉ trong nháy mắt, hai đầu quỷ vật đã mất đi bóng dáng, rất nhanh đã bị bỏ xa.

Ngay lúc Ninh Tiểu Xuyên vừa thở phào thì hàn khí sau lưng lại nổi lên, tiếng quỷ cười chói tai, phụ nhân huyết phát cõng tiểu hài tử không đầu trên lưng, không ngờ lại tiếp tục đuổi theo.

Tiếng cười trong miệng tiểu hài tử không đầu lại càng đáng sợ hơn, hàm răng va chạm vào nhau, phát ra thanh âm “kít kít”.

- Tiểu Xuyên, ngươi hãy để ta lại đi, vì chữa thương cho ta, ngươi đã làm rất nhiều chuyện rồi. Nếu như còn mang theo ta, hai người chúng ta đều sẽ không thể trốn thoát được.

Ngọc Ngưng Sanh nói.

- Đừng nói những lời mất tinh thần như vậy, chúng ta nhất định vẫn còn cơ hội.

Ninh Tiểu Xuyên cắn chặt răng, huyết dịch trong cơ thể vận chuyển càng nhanh hơn, tốc độ dưới chân lại nhanh thêm hai phần.

Cách ngoài trăm dặm, xuất hiện hai tòa núi cao đến ngàn mét, khiến người khác cảm thấy nguy nga không gì sánh nổi, quả thực tựa như hai đầu cự thú đang nằm tại nơi này.

Giữa hai ngọn núi, có một sơn cốc nhỏ hẹp có thể đi xuyên qua.

Lúc phụ nhân huyết phát và tiểu hài tử không đầu nhìn thấy hai ngọn núi này, tiếng cười trong miệng liền lập tức đình chỉ.

Bọn hắn cũng ngừng lại ngay lập tức, không đuổi theo nữa.

Trong mắt bọn hắn lộ ra thần sắc sợ hãi, tựa như kiêng kỵ thứ gì đó.

Ninh Tiểu Xuyên dừng lại bên ngoài hạp cốc giữa hai ngọn núi, nhìn thoáng về sau lưng, trong mắt lộ ra thần sắc nghi hoặc, nói:

- Thật kỳ quái, tại sao bọn chúng không đuổi theo nữa? Chẳng lẽ phía trước là cấm địa, ngay cả bọn chúng cũng không dám xông vào?

- Cũng không phải là không có khả năng này, thế nhưng, bây giờ chúng ta đã không còn lựa chọn nữa, một khi lui trở về, nhất định sẽ bị bọn hắn công kích, nếu tiếp tục tiến về phía trước, có lẽ vẫn còn một tia sinh lộ.

Ngọc Ngưng Sanh nói.

Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy rất quỷ dị, cho nên cũng không tùy tiện xông vào hạp cốc, nói:

- Nếu như bọn chúng đã không dám tới gần hai ngọn núi lớn này, vậy thì chúng ta tạm thời không tiến vào hạp cốc, cứ điều dưỡng tốt thương thế ở ngoài hạp cốc đã.

- Thêm một phần thực lực là thêm một phần cơ hội sinh tồn.

Ngọc Ngưng Sanh liền bắt đầu trị thương.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn thoáng qua phụ nhân huyết phát và tiểu hài tử không đầu đứng ở phía xa, thấy bọn chúng đứng cách ngoài mười dặm, dường như cũng không có ý định tiến lại gần.

Bọn chúng không tới gần thì đối với hai người Ninh Tiểu Xuyên mà nói, cũng xem như tạm thời an toàn.

Ninh Tiểu Xuyên gọi ra Bạch Đầu Thất Trảo Ưng, để nó tiến vào trong hạp cốc dò đường.

Còn Ninh Tiểu Xuyên thì tiếp tục quan sát hai đầu quỷ vật đằng xa, giằng co hơn nửa ngày mà bọn hắn vẫn không tới gần.

Ninh Tiểu Xuyên cũng không để ý tới bọn hắn nữa, liền lấy ra một viên Thiết Cốt Đan, cho vào trong miệng, bắt đầu luyện hóa dược lực của đan dược.

Một viên Thiết Cốt Đan có thể gia tăng 9 vạn cân lực lượng, không những có thể gia tăng cường độ thân thể mà còn có thể khiến thân thể nhanh chóng khôi phục.

Sau khi Ninh Tiểu Xuyên đại chiến với Thiền Thừ, hắn đã ý thức được tầm quan trọng của lực lượng thân thể, nếu như lực lượng của một cánh tay của hắn có thể tăng lên 40 vạn cân, liền có thể ngạnh kháng với Thiền Thừ mà không rơi xuống hạ phong.

Cường độ thân thể của Ninh Tiểu Xuyên bây giờ so với Võ giả nhân loại cùng cảnh giới thì cường đại hơn rất nhiều, nhưng so với Huyền thú cửu phẩm thì lại không đáng là gì.

Hai ngày trôi qua, Ninh Tiểu Xuyên đã hoàn toàn hấp thu luyện hóa Thiết Cốt Đan, bên trong xương cốt lại tăng thêm một ít sợi kim ti, lực lượng của một cánh tay lại tăng thêm 9 vạn cân.

Ninh Tiểu Xuyên lấy ra ba viên Thiết Cốt Đan, tiếp tục luyện hóa.

Lại sáu ngày trôi qua.

Ninh Tiểu Xuyên đã liên tiếp luyện hóa được năm viên Thiết cốt Đan, lực lượng thân thể tăng lên 45 vạn cân, cốt cách trong cơ thể trở nên cứng rắn không gì sánh được.

Mỗi một khúc xương đều sinh ra một sợi kim ti mỏng manh, cho dù xương cốt bị cắt rời thì kim ti mỏng manh bên trong xương vẫn nối liền với nhau.

- Võ thể của người bình thường chỉ có thể dung luyện một, hai viên Thiết Cốt Đan mà thôi, ta liên tiếp dung luyện năm viên, không ngờ lực lượng có thể tăng lên 45 vạn cân.

Cũng không biết có thể dung luyện viên Thiết Cốt Đan thứ sáu hay không?

Ninh Tiểu Xuyên nuốt viên Thiết Cốt Đan thứ sáu vào trong miệng, từng tia đan khí bắt đầu chậm rãi tan ra, hóa thành tơ mỏng, dung nhập vào trong máu, chảy xuôi trong cốt cách.

Sau khi cốt cách hấp thu năm viên Thiết Cốt Đan, đã hoàn toàn bão hòa.

Đan khí của viên Thiết Cốt Đan thứ sáu bị bài xích ra khỏi cốt cách.

Nếu cứ tiếp tục để mặc như vậy, căn bản không có khả năng luyện hóa được viên Thiết Cốt Đan thứ sáu.

Ninh Tiểu Xuyên lập tức điều động nguyên khí Võ Đạo, huyết mạch trong cơ thể cường hành đưa đan khí vào bên trong cốt cách.

Mới đầu, cốt cách còn bài xích đan khí, thế nhưng, dưới sự phát lực không ngừng của Ninh Tiểu Xuyên, cốt cách đã bắt đầu chậm rãi hấp thu đan khí của Thiết Cốt Đan.

Cứ hấp thu một tia đan khí thì bên trong cốt cách lại sinh ra một sợi kim ti.

Hao tổn mất mười ngày, cuối cùng Ninh Tiểu Xuyên cũng luyện hóa xong viên Thiết Cốt Đan thứ sáu, lực lượng tăng thêm 9 vạn cân.

Thời gian hao tốn để luyện hóa một viên Thiết Cốt Đan cũng tương đương với luyện hóa năm viên Thiết Cốt Đan trước, bởi vậy có thể thấy, muốn tiếp tục cường hóa thân thể của bản thân thì càng lúc lại càng khó hơn.

Luyện hóa sáu viên Thiết Cốt Đan, lực lượng cánh tay của Ninh Tiểu Xuyên đã tăng thêm 54 vạn cân, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều sẽ tạo thành hiệu quả sơn băng địa liệt.

Nếu như bây giờ Ninh Tiểu Xuyên đọ sức thân thể với Thiền Thừ, hắn có lòng tin tuyệt đối sẽ không rơi vào hạ phong.

Bây giờ hắn cũng giống như một đầu Huyền thú cửu phẩm hình người, thể chất cường đại vô cùng.

Đương nhiên, Thiền Thừ chỉ là Huyền thú cửu phẩm mới tấn thăng mà thôi, không gian phát triển tương lai vẫn rất lớn, cũng không tính là cường giả trong hàng ngũ Huyền thú cửu phẩm.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn về phía xa, thấy phụ nhân huyết phát và tiểu hài tử không đầu vẫn đứng tại sườn núi, lộ ra nụ cười quỷ dị nhìn bọn hắn chằm chằm, không ngờ canh chừng hai người suốt nửa tháng mà vẫn không chịu rời đi.

- Tu vi của ngươi lại trở nên mạnh mẽ hơn không ít.

Ngọc Ngưng Sanh có thể cảm nhận được lực lượng cường đại ẩn chứa trên người Ninh Tiểu Xuyên.

Mỗi một lỗ chân lông trên người của hắn đều phun ra nuốt vào khí lưu, lực lượng tăng lên không nhỏ.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Nhưng vẫn còn lâu mới là đối thủ của phụ nhân huyết phát, nếu như bà ta toàn lực ra tay, chỉ cần một kích cũng có thể giết được chúng ta.

- Bọn chúng dường như căn bản không phải là sinh vật còn sống.

Ngọc Ngưng Sanh cũng biết rõ sự khủng bố của phụ nhân huyết phát, muốn trốn thoát khỏi đối phương thì cơ hội quả thật quá xa vời.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn thoáng qua hạp cốc sau lưng Ninh Tiểu Xuyên, trong lòng khẽ động, trên mặt lộ ra nụ cười, nói:

- Bạch Đầu Thất Trảo Ưng trở về rồi.

Quả nhiên, một đạo bạch quang từ trong hạp cốc bay ra, hóa thành một lão giả tóc trắng, quỳ gối trước người Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Chủ nhân, trong hạp cốc không có nguy hiểm gì. Ta đi xuyên qua hạp cốc, đến tận đầu bên kia của hạp cốc, bên kia cũng là đồng cỏ màu đen mênh mông vô cùng, nhưng vẫn không gặp bất kỳ nguy hiểm nào.

- Không có gì?

Ninh Tiểu Xuyên khẽ nhíu mày.

- Không có gì.

Bạch Đầu Thất Trảo Ưng đáp.

- Thật cổ quái, nếu như trong hạp cốc và bên kia hạp cốc không có gì nguy hiểm thì tại sao bọn hắn lại không dám tới gần hạp cốc?

Ninh Tiểu Xuyên càng nhíu mày chặt hơn.

Chuyện càng khác thường thì lại càng khiến người ta cảm thấy bất an.

Ngọc Ngưng Sanh nói:

- Phải chăng, thứ mà bọn hắn kiêng kỵ… ở bên trong hai ngọn núi này?

Ninh Tiểu Xuyên không nhịn được mà nhìn thoáng qua hai ngọn núi trước mắt.

Thể tích hai ngọn núi này không chênh lệch nhiều, cả ngọn núi đều là màu đen, trên đó có không ít cây cối cổ xưa sinh trưởng.

Ngoài ra thì không còn bất kỳ thứ gì khác lạ.

Đúng lúc này, phụ nhân huyết phát và tiểu hài tử không đầu đứng cách ngoài mười dặm đột nhiên sắc mặt khẽ biến đổi, trở nên có chút lo lắng, không ngừng thối lui về phía sau.

Ầm ầm ầm...

Hai ngọn núi có chút lay động.

Hai ngọn núi lay động, khiến cho cả mặt đất đều lắc lư.

Phụ nhân huyết phát và tiểu hài tử không đầu cũng không dám ở lại nữa, trong miệng phát ra một tiếng thét dài, sau đó nhanh chóng bỏ chạy về phía xa, thật giống như bọn hắn đã nhìn thấy một khủng bố không gì sánh nổi.

Ầm ầm ầm...

Hai ngọn núi chấn động càng lúc càng dữ dội, trên núi có rất nhiều đất đá lăn xuống, lộ ra vách núi đỏ như máu, không, đây dường như không phải là “vách núi”, mà càng giống như làn da của một loại sinh linh nào đó, trên lớp da còn mọc ra lông mao màu đỏ.

Mặt đất không ngừng nhô lên, trong lòng đất có một luồng khí tức tử vong chấn động vô cùng đáng sợ tràn ra, hai chân Ninh Tiểu Xuyên cũng có chút đứng không vững, mặt đất không ngừng lay động.

Nếu như từ đằng xa nhìn lại, sẽ trông thấy hai tòa núi đen này đang chậm rãi nhô lên, đất đá và cây cối trên núi không ngừng lăn xuống, lộ ra một lớp da lông đỏ như máu, tản mát hào quang huyết sắc.

Nửa ngày sau, một đầu lạc đà huyết sắc khổng lồ không gì sánh nổi từ dưới đất chui ra.

Nó đứng trên đồng cỏ màu đen, đầu đội trời chân đạp đất, khiến cho người khác có cảm giác khủng bố không gì sánh nổi, cho dù là Thiên Nhân cảnh đứng dưới đất, cũng sẽ bị khí tức của nó chấn nhiếp mà sợ hãi đến phát run.

Hai ngọn núi cao đến ngàn mét, không ngờ chỉ là hai cái bướu lạc đà trên lưng lạc đà huyết sắc mà thôi.

Thân hình của nó khoảng chừng vạn mét, toàn thân đều là da lông huyết sắc, mỗi một sợi lông dài đều tản mát ra thần quang lấp lánh.

Cũng không biết nó đã chờ đợi dưới lòng đất bao lâu, khiến cho người khác có cảm giác cổ xưa mà tang thương, trên người có rất nhiều nơi bị thối rữa, lộ ra xương trắng cực lớn.

Nó giống như đã chết rất nhiều năm, nửa cái đầu bị mục nát, mắt và mũi đều thối rữa.
Bình Luận (0)
Comment