Thần Ma Thiên Tôn

Chương 762

Đám Tu sĩ Lâm Tộc kia bị ép đến tuyệt lộ, trong lòng mỗi người đều thấp thỏm lo âu, hối hận không thôi.

Nếu như sớm biết sau lưng Ninh Tiểu Xuyên có một chỗ dựa cường đại như vậy, bọn họ đánh chết cũng sẽ không chạy vào Đại Huyết Mạc.

- Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng! Các hạ có thần thông cái thế, đương đại khó tìm được địch thủ, cần gì phải chấp nhặt chuyện nhỏ nhen cùng một đám tiểu bối chứ?

Từ trên thiên ngoại đột nhiên vang xuống một đạo thanh âm đại khí huy hoàng, chấn cho thiên địa rung chuyển, khiến cho tất cả Tu sĩ ở đây đều có cảm giác thần hồn bất định.

Thời điểm khi đạo thanh âm kia bắt đầu vang lên, vẫn còn cách nơi này hơn ngàn dặm, thế nhưng khi một chữ cuối cùng hạ xuống, đã tới sát biên giới Đại Huyết Mạc rồi.

- Lão tổ tông Lâm Tộc đã tới!

Cặp mắt xinh đẹp của Đường Thư Dao nhìn chăm chú về phía xa xa. Từ đằng xa, nàng đã cảm thụ được cỗ khí tức cường đại kia đang nhanh chóng đến gần.

Tại Đại Đế quốc Hỏa Vân, cường giả có thể có được khí tức kinh khủng như vậy, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Dưới tình huống Phong Nguyệt Hề cường thế như vậy, còn dám đứng ra cầu tình cho Tu sĩ Lâm Tộc, cũng chỉ có mỗi mình Lão tổ tông Lâm Tộc mà thôi.

Bởi vì, Lão tổ tông Lâm Tộc cũng là một vị Chân Nhân!

Trên bầu trời đột nhiên tản ra một mảnh âm vân hắc sắc, từ trong đó bay ra một người toàn thân đều bọc vải trắng, chỉ lộ ra một đôi mắt âm lãnh trong khe vải, con ngươi thuần một màu u lục sắc.

- Lão tổ tông đã tới!

Tộc Vương Lâm Tộc rốt cuộc cũng thở dài một hơi. Nếu như Lão tổ tông đã tới, căn bản không cần phải lo lắng nữa. Với tu vi cường đại của Lão tổ tông, đủ để che chở cho tất cả Tu sĩ của Lâm Tộc.

Ánh mắt Lão tổ tông Lâm Tộc nhìn chằm chằm Phong Nguyệt Hề. Hắn cũng không nhìn ra được tu vi của Phong Nguyệt Hề cường đại đến đâu, chỉ cảm thấy nàng cùng một nữ tử tử tuổi bình thường cũng không có bất cứ gì khác nhau!

Thế nhưng, chính vì như vậy trái lại càng khiến cho Lão tổ tông Lâm Tộc càng thêm kiêng kỵ đối với nàng.

Vốn dĩ lúc đầu hắn còn muốn giao thủ với Phong Nguyệt Hề, cướp đoạt Thần Long ấu thú cùng Chí Tôn Hoàng Khí, thế nhưng sau khi phát hiện chính mình nhìn không thấu tu vi của Phong Nguyệt Hề, hắn liền quả đoán áp chế cái ý niệm này xuống, dự định lập tức rời khỏi.

Lão tổ tông Lâm Tộc nhìn chăm chú Phong Nguyệt Hề, nói:

- Hôm nay là Lâm Tộc chúng ta có lỗi trước, lão phu thay mặt đám hậu bối chính thức xin lỗi các hạ, ngày khác Lâm Tộc nhất định sẽ đưa lên một phần hậu lễ, lão phu tự mình đưa đến Đại Huyết Mạc! Chúng ta đi!

Lão tổ tông Lâm Tộc đánh ra một tấm Cổ đồ, thu toàn bộ đám Tu sĩ Lâm Tộc bên dưới vào bên trong Cổ đồ, chuẩn bị rời đi.

- Ta cho phép các ngươi rời đi sao?

Phong Nguyệt Hề đột nhiên lạnh giọng nói.

Trong lòng Lão tổ tông Lâm Tộc khẽ trầm xuống, có chút tức giận. Chính mình dù sao cũng là một vị Chân Nhân, đã hạ thấp tư thái trước mặt nàng, xem như đã cấp cho nàng đủ thể diện rồi.

Thế nhưng không ngờ nàng lại không hề có ý muốn buông tha cho Lâm Tộc, điều này cũng quá không nể mặt hắn rồi.

Thanh âm của Lão tổ tông Lâm Tộc có chút phát lạnh, nói:

- Các hạ, nếu như làm cho quá tuyệt, sợ rằng chưa chắc đã là chuyện tốt! Tốt nhất là suy nghĩ kỹ lại sau đó hãy quyết định, miễn cho sau này mọi người không dễ nhìn mặt nhau!

- Phải không? Ta ngược lại nghĩ rằng, sau này chưa chắc ngươi đã có thể nhìn lại mặt ta!

Nói xong, Phong Nguyệt Hề chợt đánh ra cánh tay ngọc thon dài, trực tiếp xuyên qua hư không, vỗ một chưởng lên tấm Cổ đồ trên lưng Lão tổ tông Lâm Tộc.

Phừng phừng!

Tấm Cổ đồ nhất thời liền bốc cháy lên.

Đám Tu sĩ Lâm Tộc vốn dĩ được Lão tổ tông Lâm Tộc thu vào trong tấm Cổ đồ, lúc này đột nhiên từ trong tấm Cổ đồ chạy ra. Trên người mỗi người đều đang bị lửa thiêu phừng phừng, giống như là từng cái từng cái lồng đèn lớn sáng ngời, trong miệng phát ra tiếng kêu rên thống khổ, bỏ chạy về phía bốn phương tám hướng.

Thế nhưng, bọn họ cũng không chạy được bao xa, tiếng kêu rên thảm thiết đã dừng lại, thân thể đều bị thiêu đốt thành tro bụi, hóa thành từng đốm lửa nhỏ từ trên bầu trời rơi xuống.

Ngay cả Tộc Vương Lâm Tộc cũng không thoát khỏi vận rủi, tựa hồ chỉ chống đỡ thêm được một lát so với các Tu sĩ khác, cuối cùng cũng bị Phượng Hoàng Chi Hỏa đốt chết, ngay cả một khúc xương, một sợi tóc đều không lưu lại.

Lão tổ tông Lâm Tộc triệt để phẫn nộ rồi!

- Ngươi khinh người quá đáng!

Trong cơ thể hắn nhất thời bắn ra ngân quang vạn trượng, cả một phiến thiên địa đều bị rọi sáng thành ngân sắc.

Một tôn cự ảnh ngân sắc cao vài trăm thước hiện ra sau lưng hắn, giống như là một vị Cự Nhân Chiến Thần, một quyền công kích thẳng về phía Phong Nguyệt Hề.

Cánh tay Phong Nguyệt Hề khẽ nhấc lên, đánh ra một cái thủ ấn khổng lồ, trực tiếp đồng thời đánh cho Lão tổ tông Lâm Tộc cùng tôn cự ảnh ngân sắc kia rơi thẳng xuống đất, gắt gao trấn áp dưới thủ chưởng.

Thình thịch!

Tôn cự ảnh ngân sắc kia đầu tiên vỡ vụn, hóa thành từng tia từng tia yên vụ ngân sắc, biến mất trong không khí.

Ngay sau đó, Lão tổ tông Lâm Tộc cũng bị đại thủ ấn khổng lồ kia trấn sát, xương cốt Chân Nhân cả người đều bị đập nát vụn, thân thể biến thành huyết vụ, máu tươi thấm xuống mặt đất, nhuộm cho một mảnh đại mạc này càng thêm đỏ thẫm quỷ dị!

Chỉ một đạo chưởng ấn, một vị Chân Nhân đã bị đập chết!

- Còn tiếp tục ẩn nấp nữa sao?

Cặp mắt xinh đẹp của Phong Nguyệt Hề chợt liếc nhìn về một phía trên không trung, một ngón tay khẽ điểm nhẹ ra.

Từ đầu ngón tay của nàng bay ra một đạo quang trụ, đem tầng mây trên bầu trời đánh cho liên tục tung bay cuồn cuộn.

Một bóng người đang ẩn nấp bên trong tầng mây liền bị đạo quang trụ này ép ra!

Đạo nhân ảnh kia mặc trường bào màu đen, trên đầu đội một cái mũ cao một thước, trên cổ quấn lấy một sợi xích sắc màu đen, sắc mặt thập phần tái nhợt. Không phải là loại trắng bệch trời sinh, cũng không phải là trắng một cách bệnh hoạn, mà là do quanh năm sinh hoạt ở trong bóng tối, làn da không được ánh dương quang chiếu rọi, khiến cho cả người đều thập phần trắng bệch, giống như là một cỗ thi thể từ trong phần mộ bò ra vậy.

Thế nhưng hắn cũng không phải một cỗ thi thể, mà là một người, một người còn sống!

- Tại hạ là Diêm Thế Hải của Dưỡng Quỷ Thế gia! Tại hạ từng du lịch qua các đại Văn minh cùng Thánh Thổ của Bắc Cương, từng đi qua Trung Thổ cùng Nam Man, cũng coi như là kiến thức uyên bác. Thế nhưng lại chưa từng nghe nói qua có một vị cường giả giống như các hạ vậy! Các hạ rốt cuộc là ai?

Gã nam tử mặc trường bào màu đen kia trầm giọng nói.

Sau khi gã nam tử áo đen kia báo ra tên họ của mình, rất nhiều Tu sĩ Nhân loại đều nhất thời thất kinh. Bởi vì danh khí của Diêm Thế Hải tại Bắc Cương thật sự là quá lớn!

- Diêm Thế Hải? Ta không nghe lầm chứ? Hắn chính là thúc phụ của đương đại Tộc Vương của Dưỡng Quỷ Thế gia! Từ hơn một ngàn năm trước cũng đã bước vào Chân Nhân Cảnh, lại là một vị lão cổ đổng thân mang đại thần thông a!

- Hiện tại có trò hay để nhìn rồi! Nhiều cường giả Dưỡng Quỷ Thế gia như vậy bị giết chết trong tay nàng, Diêm Thế Hải trước giờ luôn là nhân vật bá đạo cường thế, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua! Ninh Tiểu Xuyên cùng nữ tử thân phận thần bí kia sợ rằng sắp gặp phải đại nạn rồi!

- Như vậy cũng chưa chắc! Tuy rằng uy danh của Diêm Thế Hải lan truyền khắp Bắc Cương, thế nhưng tu vi của nữ tử kia cũng thập phần khủng bố, một cái tát đã đánh chết Lão tổ tông Lâm Tộc!

- Chúng ta tốt nhất vẫn nên lui xa một chút đi! Đấu pháp cấp bậc Chân Nhân tuyệt đối sẽ tạo thành lực phá hoại cực kỳ khủng bố! Với tu vi của chúng ta, dù cho chỉ bị một đạo khí lưu do Chân Nhân đánh ra bắn trúng, phỏng chừng cũng sẽ chết rất thảm!

Một vị Tu sĩ Thiên Nhân Ngũ trọng có chút lo lắng nói.

Chỉ vì một kiện Chí Tôn Hoàng Khí, không ngờ lại dẫn tới một vị Chân Nhân Thế gia Viễn Cổ, khiến cho các Tu sĩ mơ ước Chí Tôn Hoàng Khí còn lại đều lập tức bỏ đi ý niệm trong lòng mình.

Trong đó có một số người thấy rõ tình thế, không dám tiếp tục ở chỗ này đợi thêm nữa, lập tức rời khỏi Đại Huyết Mạc.

Phong Nguyệt Hề khẽ liếc nhìn Diêm Thế Hải một cái, ngữ khí không mang theo bất cứ tâm tình gì, nói:

- Ngươi còn không xứng biết thân phận của ta!

Ánh mắt Diêm Thế Hải lạnh lẽo, nói:

- Tuy rằng các hạ có thể một chưởng vỗ chết một vị Chân Nhân, thế nhưng lão nhân Lâm Tộc kia vốn dĩ thọ nguyên đã tận, huyết khí sút giảm, một chưởng vỗ chết hắn cũng không tính là tài giỏi gì! Thế nhưng tổ tiên Dưỡng Quỷ Thế gia chúng ta lại từng là một vị Thứ Thần, nội tình thâm hậu, không phải một cái Lâm Tộc có thể so sánh được!

Phong Nguyệt Hề nhàn nhạt nói:

- Trực tiếp nói cho ta biết, mục đích ngươi còn đứng ở chỗ này, là dự định muốn báo thù cho Tu sĩ Dưỡng Quỷ Thế gia, hay là muốn cướp đoạt Chí Tôn Hoàng Khí trên người Ninh Tiểu Xuyên?

Ngón tay Diêm Thế Hải nhẹ nhàng sờ sờ sợi xích sắt trên cổ mình, khí thế trên người đột nhiên biến đổi, thanh âm vang dội tựa như sấm sét, nói:

- Nếu như cả hai cái ta đều muốn thì thế nào?

- Vậy thì ngày hôm nay ta cũng khiến cho ngươi chôn xác ở nơi này!

Phong Nguyệt Hề không tiếp tục nói lời vô ích nữa, từ trên đầu nhổ xuống một sợi tóc dài, hóa thành một cây Phượng Hoàng Vũ xích hồng sắc, mấy ngón tay ngọc mảnh khảnh nhẹ nhàng xoa xoa sợi lông chim.

Trên người nàng không hề có bất cứ một tia sát khí nào, thế nhưng lại tạo thành cho Diêm Thế Hải áp lực cực lớn.

Diêm Thế Hải hét lớn một tiếng, từ trong cơ thể hắn bay ra tám tôn Quỷ Vương, đứng ở tám phương vị xung quanh thân thể hắn.

Mỗi một tôn Quỷ Vương đều cường đại hơn không chỉ gấp trăm lần so với tôn Quỷ Vương ba đầu sáu tay kia của Diêm Hoan.

Đây mới thật sự là Quỷ Vương, quỷ trung chi vương!

Tám tôn Quỷ Vương hóa thành tám dòng sông quỷ khí, bên trong mỗi một đầu quỷ hà (*) đều lơ lửng ngàn vạn bóng dáng quỷ hồn. Mỗi một đầu quỷ hồn đều phát ra tiếng hét giận dữ, cuộn trào mãnh liệt phóng vọt về phía Phong Nguyệt Hề.

(*) quỷ khí tụ tập thành dòng sông

Phốc! Soạt!

Cánh tay Phong Nguyệt Hề khẽ vung lên, cây Phượng Hoàng Vũ xích hồng sắc kia liền chém mạnh ra một cái, dùng lực lượng sắc bén vô song, nháy mắt liền đánh tan tám đầu quỷ hà kia.

- Phốc!

Sau khi đánh tan tám đầu quỷ hà, cây Phượng Hoàng Vũ kia từ trên đỉnh đầu Diêm Thế Hải chém thẳng xuống, mạnh mẽ chém thân thể Diêm Thế Hải thành hai mảnh.

Diêm Thế Hải ngay cả cơ hội hét thảm một tiếng cũng không có, đã bị chém chết, thần hình câu diệt, chỉ còn lại một mảnh huyết vũ từ trên bầu trời rơi xuống!

Đám Tu sĩ đang đứng ở đằng xa đã không chỉ là khiếp sợ, tất cả mọi người đều cảm giác cả người như nhũn ra, đều cảm thấy hít thở không thông.

- Trời ạ! Lại chém chết một vị Chân Nhân! Tựa hồ chỉ nhổ xuống một sợi tóc… Không! Không! Không đúng! Là một sợi lông chim!

- Một sợi lông chim đã giết chết một vị nhân vật truyền kỳ của Dưỡng Quỷ Thế gia! Chuyện phát sinh ngày hôm nay nhất định sẽ oanh động toàn bộ Bắc Cương!

- Một sợi tóc biến thành lông chim… Lẽ nào… lẽ nào nàng là sinh linh Yêu Tộc?

- Thảo nào Ninh Tiểu Xuyên không chút nào sợ hãi như vậy! Vốn dĩ tất cả mọi người đều nghĩ rằng hắn đi ra chính là tự tìm cái chết, nhưng không thể nào ngờ tới, sau lưng hắn lại có một cường giả đáng sợ như vậy! Có vị cường giả này làm chỗ dựa, sau này tại Bắc Cương còn có ai dám chọc tới hắn nữa?

Phong Nguyệt Hề chợt liếc mắt nhìn về một phía khác trên không trung. Tại chỗ đó đang dâng trào lên một mảnh yêu vân cuồn cuộn. Vô số đạo khí tức cường đại từ bên trong yêu vân truyền ra.

Vèo!

Từ bên trong mảnh yêu vân kia chợt bay ra một đầu Hắc Viên khổng lồ, hóa thành hình người, biến thành một gã đại hán thân thể khôi ngô, đi tới trước mặt Phong Nguyệt Hề, khom người cúi đầu, cung kính nói:

- Vãn bối Hắc Viên Vương, dưới trướng Thiên Mộng Yêu Hoàng, bái kiến Phượng Hoàng tiền bối!

Hắc Viên Vương có thể nhận ra thân phận của Phong Nguyệt Hề. Đây chính là một đầu Phượng Hoàng, thân phận vô cùng cao quý!

Một đầu Phượng Hoàng không ngờ lại đi tới Bắc Cương, Hắc Viên Vương biết tin tự nhiên lập tức chạy ra bái kiến.

Phong Nguyệt Hề nhàn nhạt hỏi:

- Ngươi cũng muốn cướp đoạt Chí Tôn Hoàng Khí trên người Ninh Tiểu Xuyên sao?

Hắc Viên Vương bị dọa cho giật nẩy mình, nghĩ đến bộ dáng chết thảm của hai vị Chân Nhân vừa rồi, lập tức liên thanh nói:

- Không dám! Không dám! Nếu như Ninh Tiểu Xuyên đã là người của Phượng Hoàng tiền bối, cho dù cho chúng ta thêm một trăm lá gan, chúng ta cũng không dám đối địch với hắn!

Phong Nguyệt Hề gật đầu, nói:

- Ngươi trở lại nói cho Thiên Mộng Yêu Hoàng, Ninh Tiểu Xuyên là bằng hữu của Phong gia Chân Lý Thiên Quốc chúng ta, cũng là bằng hữu của ta! Nếu như nàng còn muốn nghịch thiên sống lại, tốt nhất cũng xem Ninh Tiểu Xuyên trở thành bằng hữu của mình. Hiểu rõ ý tứ những lời này của ta không?

- Không… không hiểu rõ cho lắm!

Thanh âm Hắc Viên Vương có chút run rẩy nói.

Đối phương không ngờ lại dám chuyển lời cảnh cáo Thiên Mộng Yêu Hoàng, khẩu khí cũng quá lớn rồi! Thế nhưng, nghĩ đến thân phận của nàng chính là Phượng Hoàng Tộc, trong lòng hắn nhất thời bình thường trở lại!

- Ngươi không hiểu cũng không sao! Ngươi trở lại chuyển lời cho Thiên Mộng Yêu Hoàng, nàng tự nhiên sẽ hiểu rõ!

Phong Nguyệt Hề nói.

- Minh bạch!

Hắc Viên Vương lại hóa thành một con Hắc Viên khổng lồ, bay trở vào bên trong yêu vân. Sau khi hắn trao đổi một phen cùng đám cường giả Yêu Tộc trong đó, đám cường giả Yêu Tộc kia liền toàn bộ điều khiển yêu vân, lập tức rời đi.

Nữ tử được Ninh Tiểu Xuyên mời ra kia, không ngờ lại là một đầu Phượng Hoàng! Hơn nữa nàng lại còn dám chuyển lời cảnh cáo Thiên Mộng Yêu Hoàng nữa!

Đám Tu sĩ Nhân Tộc kia lại một lần nữa cực kỳ khiếp sợ.
Bình Luận (0)
Comment