Thần Ma Thiên Tôn

Chương 766

Bốn người của Thiên Đế Sơn thập phần không quen nhìn khí diễm kiêu ngạo của hai tên nam tử kia, cho nên bọn họ nói chuyện cũng không có chút cố kỵ nào. Huống chi Nhạc Minh Tùng lại càng là một tên miệng lưỡi chưa bao giờ nhường ai.

Gã nam tử mang đao được gọi là Vương huynh kia dùng ánh mắt tựa như đang nhìn một kẻ ngu ngốc liếc mắt nhìn Nhạc Minh Tùng, nói:

- Sau khi ta đến Bắc Cương, cũng đã nghe nói qua Linh Tử cùng Thánh Tử của Thiên Đế Sơn! Thanh danh của hai người bọn họ tại Bắc Cương cũng xem như là danh tiếng không nhỏ. Thế nhưng trong mắt của ta, thực lực của bọn họ chỉ giống như tiểu hài tử chơi đùa mà thôi, không đáng để nhắc tới!

- Cách đây không lâu, một vị tộc huynh của ta đã một thân một mình giết vào Đại Hoang, tiêu diệt cả một chủng tộc Yêu thú! Thi cốt Yêu thú cùng Huyền thú chồng chất thành núi, máu tươi tụ tập thành sông! Vị tộc huynh này của ta mới thật sự là đại anh hùng, đại hào kiệt! Thế hệ trẻ Bắc Cương các ngươi, ai có thể so sánh được với hắn?

- Hắc hắc… Đám người các ngươi ở trước mặt đại quân Yêu thú chỉ giống như một đám dê con đợi làm thịt. Mà vị tộc huynh này của ta, tuổi còn trẻ đã có thể tàn sát cả một chủng tộc Yêu thú, giúp cho Nhân loại đoạt được mấy vạn dặm lãnh thổ! Đây chính là chênh lệch!

Nhạc Minh Tùng nhàn nhạt nói:

- Vị tộc huynh này của ngươi quả thật đáng kính phục! Thế nhưng, thành tích của hắn thì liên quan cọng lông gì tới ngươi chứ?

Lạc Vũ mở miệng nói:

- Trung Thổ các ngươi là cương vực do Nhân Tộc quản hạt, Yêu thú cường đại hầu như đều đã bị giết sạch rồi. Lực lượng các tộc Yêu thú vốn cũng không cường đại bao nhiêu! Thế nhưng Bắc Cương lại là địa phương Yêu thú cường đại tụ tập, không người nào biết rõ vũng nước Đại Hoang Bắc Cương đến cùng là sâu bao nhiêu? Ẩn tàng bao nhiêu Cự Thú Yêu Tộc cường đại? Vị tộc huynh này của ngươi có thể tiêu diệt một chủng tộc Yêu thú tại Trung Thổ. Thế nhưng hắn đi tới Bắc Cương, muốn dựa vào sức một mình đối kháng một chủng tộc Yêu thú, đó chính là lấy trứng chọi đá!

Gã Vương huynh kia lạnh giọng nói:

- Nếu như các ngươi đã không phục, như vậy chúng ta lãnh giáo lẫn nhau một hai chiêu xem sao?

Ánh mắt Tư Đồ Cảnh cùng Lạc Vũ thoáng co rụt lại, lộ rõ hàn quang. Nguyên khí trong cơ thể bọn họ bắt đầu khởi động, chuẩn bị xuất thủ.

Thế nhưng đã có người xuất thủ trước bọn họ một bước.

- Để ta đến lãnh giáo một chút, thần thông của Trung Thổ các ngươi mạnh như thế nào?

Một gã đại hán lưng hùm vai gấu ngồi tại một bàn gần đó đứng dậy, cánh tay đưa ra, làm thành thế mời. Xương cốt toàn thân hắn phát ra thanh âm lách cách.

Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm gã nam tử Vương huynh, nói:

- Đệ tử Hạch tâm Quang Minh Thánh Thổ, Hoắc Thiên Thạch!

Sau khi Hoắc Thiên Thạch báo ra tục danh, trong thụ ốc liền vang lên một mảnh thanh âm kinh hô.

Ở địa phương khác, có lẽ chỉ có rất ít người từng nghe qua danh tiếng của Hoắc Thiên Thạch. Thế nhưng trong phạm vi các quốc gia Văn minh do Quang Minh Thánh Thổ quản hạt, hầu như không người nào không biết danh tiếng của hắn.

Cường giả thứ tư thế hệ trẻ Quang Minh Thánh Thổ, mặc dù không tiến nhập ba hạng đầu, thế nhưng thiên phú và tu vi vẫn như cũ thập phần cường đại, có thực lực tiến nhập ba hạng đầu!

- Không ngờ Hoắc Thiên Thạch cũng ở trong thụ ốc! Hắn chính là thiên tài đỉnh cao của thế hệ trẻ Bắc Cương, thường xuyên tiến nhập Đại Hoang, Đại Yêu chết trong tay hắn cũng không dưới mười đầu!

Có người thấp giọng nói.

Ninh Tiểu Xuyên cũng thoáng đánh giá Hoắc Thiên Thạch một chút, khẽ gật đầu. Quả thật là một vị cao thủ trẻ tuổi! Lực lượng thân thể vô cùng cường đại, huyết khí trong cơ thể tràn đầy, toàn thân giống như một đầu Bạo Long vậy!

Hoắc Thiên Thạch quát lạnh một tiếng, thanh âm như sấm, nói:

- Chúng ta đi Dị Không gian đấu một trận!

Gã nam tử Vương huynh vẫn như cũ nhẹ nhàng thoải mái ngồi trên ghế, cất giọng mỉa mai nói:

- Chỉ là một tên nhà quê tu vi thấp bé, có tư cách gì cùng bản công tử đi Dị Không gian đấu một trận? Trong vòng ba chiêu, bản công tử liền có thể trấn áp được ngươi!

Trong lòng Hoắc Thiên Thạch càng thêm phẫn nộ. Đám Tu sĩ đến từ Trung Thổ này cũng quá không coi ai ra gì, nhất định phải giáo huấn bọn chúng một trận, bằng không bọn chúng thật cho rằng Tu sĩ Bắc Cương đều là man di chưa được khai hóa.

Hoắc Thiên Thạch hét lớn một tiếng, trong cơ thể bộc phát ra thanh âm bách thú rít gào.

Hắn một cước đá cái ghế bên cạnh mình bay lên. Ngoài mặt cái ghế hiện ra một tầng quang hoa nguyên khí, ngưng tụ thành hư ảnh một đầu Tam Dực Điện Báo, bay thẳng về phía gã nam tử họ Vương kia.

Cùng lúc đó, bàn chân Hoắc Thiên Thạch đạp mạnh một cái, thân thể khôi ngô linh hoạt giống như một đầu Tinh Vương, đánh một quyền về phía gã nam tử họ Vương.

Vụt...

Gã nam tử họ Vương vẫn như cũ ngồi trên ghế, cũng không hề quay đầu lại. Cánh tay hắn khẽ run lên, điểm ra một chỉ, nhất thời đánh nát cái ghế cùng hư ảnh Tam Dực Điện Báo kia.

Cũng trong thời khắc điện quang hỏa thạch này, nắm đấm của Hoắc Thiên Thạch đã đánh tới sau ót gã nam tử họ Vương.

Nếu như bị đánh trúng một quyền này, cho dù cái đầu của gã nam tử họ Vương kia đúc bằng huyền thiết, cũng sẽ bị đánh nát bấy.

Soạt!

Đột nhiên, trên lưng gã nam tử họ Vương kia chợt toát ra một mảnh quang hoa tử sắc, ngưng tụ thành một vòng viên hoàn bảo quang.

Một quyền của Hoắc Thiên Thạch đánh lên trên vòng quang hoàn tử sắc kia, giống như là đánh lên một vách sắt vậy, chấn cho cánh tay của hắn nhất thời tê dại, đau đớn muốn chết.

- Không tốt!

Trong lòng Hoắc Thiên Thạch hô to một tiếng không tốt, lập tức thu quyền lui về phía sau.

Thế nhưng đã muộn!

Ánh mắt hắn hoa lên một cái. Chỉ thấy thân ảnh của gã nam tử họ Vương kia lóe lên, trước ngực hắn đã truyền đến một cỗ lực lượng khổng lồ!

Răng rắc!

Ba cây xương sườn trước ngực phát ra thanh âm gãy nát, ngũ tạng lục phủ đau đớn giống như bị đánh cho tan nát vậy!

Thình thịch!

Hoắc Thiên Thạch phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bay thẳng ra ngoài, quỳ một chân trên mặt đất. Ánh mắt hắn thập phần khiếp sợ nhìn chằm chằm gã nam tử họ Vương vẫn như cũ ngồi ở vị trí ban đầu.

- Hắn làm sao lại mạnh như vậy?

Gã nam tử họ Vương bưng ly rượu lên, trên mặt mang theo ý cười, nói:

- Kỷ huynh, đám thiên tài trẻ tuổi của Bắc Cương tu vi nhỏ yếu thì cũng thôi, lại còn đánh lén sau lưng người khác nữa! Tố chất thật sự quá thấp rồi! Đáng đời bị người khác đánh cho quỳ rạp trên mặt đất giống như con chó vậy!

- Tiểu tử, ngươi nói ai là chó?

Hoắc Thiên Thạch ôm ngực, cắn răng nghiến lợi nói.

- Kẻ nào bị đánh quỳ rạp trên mặt đất, kẻ đó chính là con chó! Ha ha… Kỷ huynh, uống một ly nào!

Trên mặt gã nam tử họ Vương mang theo ý cười khinh miệt, không chút nào để ý tới nhãn thần phẫn nộ của các Tu sĩ Bắc Cương ở đây.

- Rống!

Hoắc Thiên Thạch tức giận đến mức đỉnh đầu gần như bốc lên khói xanh. Hắn hét lớn một tiếng, một lần nữa công kích về phía Vương Hư.

Trong cơ thể hắn lao ra vô số hư ảnh chiến thú, lực lượng không ngừng dâng lên, đánh ra một chưởng.

Khóe miệng gã nam tử họ Vương khẽ nhếch lên, một bàn tay giơ ra, năm ngón tay trảo một cái về phía hư không. Nhất thời bàn tay hắn liền hóa thành một cái Long Ưng Cự Trảo, bóp nát hư ảnh bách thú do Hoắc Thiên Thạch đánh ra.

Soạt!

Sau đó, Long Ưng Cự Trảo còn đánh vào lồng ngực Hoắc Thiên Thạch, máu tươi tung bay, lưu lại bốn lỗ máu lớn cỡ một chén rượu trên đó.

Hoắc Thiên Thạch một lần nữa bay thẳng ra ngoài. Rầm một tiếng, thân thể hắn đã đánh vỡ vách tường thụ ốc, rơi thẳng xuống đường cái bên dưới, bộ dáng nửa chết nửa sống.

Gã nam tử họ Vương thu hồi cánh tay, hư ảnh Long Ưng Cự Trảo cũng theo đó biến mất.

Toàn bộ các Tu sĩ Bắc Cương trong thụ ốc đều phi thường kinh hãi.

Gã Tu sĩ trẻ tuổi Trung Thổ này làm sao lại cường đại như vậy?

Thiên tài đứng đầu của Quang Minh Thánh Thổ trước mặt hắn vậy mà không có một chút sức đánh trả nào!

Ngay cả đám người Lạc Vũ cùng Tư Đồ Cảnh cũng hơi chút động dung. Hai gã Tu sĩ Trung Thổ này tuy rằng cuồng vọng, thế nhưng bọn chúng quả thật có chân tài thực học.

Tu vi của gã nam tử họ Vương kia cường đại như thế, coi như là bốn người Thiên Đế Sơn liên thủ, phỏng chừng cũng không phải là đối thủ của hắn. Có lẽ chỉ có Thần Nữ Điện hạ xuất thủ, mới có khả năng đánh bại bọn họ!

Gã nam tử họ Kỷ còn lại kia thoáng nhìn một chút biểu tình kinh hãi của đám Tu sĩ trong thụ ốc, bộ dáng thập phần vui vẻ, cười nói:

- Cường giả thứ tư thế hệ trẻ Quang Minh Thánh Thổ cũng không hơn gì ai! Ở trong tay Vương huynh chỉ bất quá đỡ được ba chiêu! Vương huynh, vừa rồi ngươi thi triển có phải là tuyệt học Long Ưng Thất Trảo của Vương gia không? Không biết Vương huynh đã tu luyện tới trảo thứ mấy rồi?

Gã nam tử họ Vương thản nhiên nói:

- Ta hiện tại bất quá chỉ mới tu luyện tới Đệ tứ trảo mà thôi! Thế nhưng Vương gia chúng ta có thiên tài tuấn kiệt đã tu luyện Long Ưng Thất Trảo tới cảnh giới Đại thừa, tu vi cao gấp chục lần ta!

Bên ngoài thụ ốc chợt truyền đến một mảnh thanh âm huyên náo.

Dưới sự vây quanh của một đám Đệ tử Nội môn Quang Minh Thánh Thổ, Quang Minh Thánh Nữ từ bên ngoài đi vào. Dáng người nàng yểu điệu, đường cong ôn nhu, mái tóc dài đen nhánh nhu thuận buông xuống sau người. Trên người nàng bao phủ một tầng linh yên nhàn nhạt. Tuy rằng có một tấm lụa trắng che mặt, thế nhưng vẫn như cũ thể hiện ra cảm giác kinh diễm thiên tư quốc sắc!

Phía sau lưng nàng, hai gã Đệ tử Nội môn Quang Minh Thánh Thổ nâng đỡ Hoắc Thiên Thạch đã bị trọng thương, theo sau tiến vào.

Trên mặt hai gã Đệ tử Nội môn kia tràn đầy phẫn nộ, cặp mắt tựa hồ như có thể phun ra lửa vậy, chỉ thẳng mặt hai gã nam tử họ Vương cùng họ Kỷ kia, lớn tiếng nói:

- Thánh Nữ Điện hạ, chính là hai người bọn chúng! Bọn chúng quá không coi ai ra gì, không chỉ lớn tiếng hạ thấp Tu sĩ Bắc Cương chúng ta, lại còn đánh Hoắc sư huynh trọng thương nữa!

Quang Minh Thánh Nữ đến đã tạo thành rung động càng lớn hơn nữa, rất nhiều Tu sĩ Bắc Cương đều vô cùng hưng phấn.

Tựa hồ không chỉ bởi vì tu vi Quang Minh Thánh Nữ cường đại, có thể giúp cho Tu sĩ Bắc Cương hả giận một phen. Càng là bởi vì khuôn mặt xinh đẹp tuyệt lệ động nhân của Quang Minh Thánh Nữ, khiến cho rất nhiều Tu sĩ đều xem nàng như Lăng Ba tiên tử, vô cùng hâm mộ.

Bình thường, muốn gặp được Quang Minh Thánh Nữ một lần, quả thật chính là khó như lên trời!

Hai gã nam tử họ Vương cùng họ Kỷ tự nhiên cũng biết Quang Minh Thánh Nữ đã đến, hai người khẽ liếc mắt nhìn nhau một cái, trong mắt đồng thời lộ ra một tia ý cười đắc ý không ai nhìn thấy!

Bộ dáng Quang Minh Thánh Nữ ưu nhã động nhân, giống như một vầng trăng sáng mềm mại chiếu rọi trên mặt biển đêm. Nàng nhìn chằm chằm hai gã nam tử họ Vương cùng họ Kỷ kia, nhàn nhạt nói:

- Vương Hư, cao thủ thứ hai thế hệ trẻ Vương gia, Thế gia Viễn Cổ tại Trung Thổ! Kỷ Càn Khôn, Thánh Tử của Cửu Khư Thánh Thổ tại Trung Thổ! Hai vị đều là anh kiệt trẻ tuổi đại danh đỉnh đỉnh tại Trung Thổ, hiện tại không ngờ lại mở miệng miệt thị Tu sĩ Bắc Cương như vậy, sợ rằng sẽ làm tổn hại uy danh của Vương gia cùng Cửu Khư Thánh Thổ a!

Gã nam tử tên Kỷ Càn Khôn kia đứng dậy, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, khẽ cúi đầu với Quang Minh Thánh Nữ một cái, nói:

- Hóa ra là Thánh Nữ Điện hạ của Quang Minh Thánh Thổ giá lâm! Thật là hạnh ngộ! Tại hạ tại Trung Thổ đã nghe nói qua mỹ danh của Quang Minh Thánh Nữ, hôm nay vừa gặp, quả nhiên mỹ lệ tuyệt trần, giống như Tiên tử hạ phàm, khiến cho người ta vô cùng hâm mộ!

- Thế nhưng Thánh Nữ Điện hạ lại dùng lụa trắng che mặt, khiến cho bọn ta vô duyên nhìn thấy dung mạo như thiên tiên của Thánh Nữ Điện hạ! Thật sự là chuyện tiếc nuối lớn nhất thiên hạ a!

Gã nam tử Vương Hư kia cũng đứng dậy, mỉm cười nói:

- Nếu như Thánh Nữ Điện hạ nguyện ý tháo xuống khăn che mặt, để cho chúng ta chiêm ngưỡng tiên nhan, ta và Kỷ huynh nguyện ý xin lỗi toàn bộ các Tu sĩ Bắc Cương về những lời nói lúc trước của chúng ta!

- Làm càn! Các ngươi xem Thánh Nữ Điện hạ là người nào? Lại dám nói những lời như thế với Thánh Nữ Điện hạ, quả thật là quá to gan lớn mật rồi!

Một vị Đệ tử Nội môn Quang Minh Thánh Thổ trầm giọng nói.

Toàn bộ các đệ tử của Quang Minh Thánh Thổ đều bị chọc giận, đều cảm thấy Vương Hư cùng Kỷ Càn Khôn nói chuyện thật sự quá lỗ mãng, quả thật chính là đang đùa giỡn Thánh Nữ Điện hạ.

Bọn họ đều xem Quang Minh Thánh Nữ như Nữ Thần trong lòng mình, thần thánh không thể xâm phạm. Vì vậy bọn đều phi thường bất mãn đối với Vương Hư cùng Kỷ Càn Khôn.

Trong lòng rất nhiều người đều đã tràn ngập nộ hỏa, hận không thể lập tức xuất thủ, đánh nát miệng Vương Hư cùng Kỷ Càn Khôn.
Bình Luận (0)
Comment