Thần Ma Thiên Tôn

Chương 795

Địa Ngô Yêu Hoàng, Thạch Cơ Yêu Hậu, Phạm Hống Yêu Hoàng đều là các vị chúa tể yêu tộc danh chấn thiên hạ. Cho dù chỉ xuất hiện một vị cũng đủ gây chấn động cực lớn, huống hồ còn là cả ba vị chúa tể cùng giá lâm.

Trên bầu trời lơ lửng hai toà Bạch Cốt Tế Đài, chất đầy xương người, trên mỗi chiếc xương còn khắc đầy yêu văn cổ xưa. Tế đài cao tới vạn trượng, toả ra ánh sáng đỏ rực chói mắt.

Vương giả của yêu tộc dùng sức mạnh của tế đài mở ra cánh cửa hư không, lần lượt truyền tống từng đợt từng đợt huyền thú, yêu thú tới Quang Minh Thánh Thổ.

Các Đại Yêu tộc đều tham chiến, có yêu thú có thân hình mãng xà, trên lưng mọc đôi cánh thịt dữ dằn, mồm thở ra độc khí khiến mặt đất đen sì lại.

Có yêu thú toàn thân phủ đầy vảy to cỡ bàn tay, cưỡi chiến xa, trên đầu mọc một cái sừng dài tới hơn mười mét, yêu khí toả ra tạo thành một tầng mây đen kịt.

Còn có những con yêu thú bay trên không trung, thân người dài vài chục mét, toàn thân bọc trong hoả diệm, giống hệt như kỳ lân trong truyền thuyết.

Mỗi một Đại Yêu thống lĩnh hàng trăm con yêu thú. Mỗi một con yêu thú gần như đều thống lĩnh hàng vạn con huyền thú. Mỗi con huyền thú lại thống lĩnh vô vàn hung thú, dã thú.

Mỗi vị Đại Yêu đều giống như thống lĩnh cả một quân đoàn yêu thú khổng lồ, tạo thành một biển yêu thú.

Trên Đại Yêu còn có Thú Vương, Yêu Vương.

Trên Thú Vương, Yêu Vương còn có Yêu Hoàng.

Thú Vương và Yêu Vương đều do Yêu Hoàng quản lý nhưng tu vi của Yêu Vương lại mạnh hơn Thú Vương.

Chỉ khi tu vi đạt tới cấp Chân Nhân mới được phong là Yêu Vương.

Tu vi của Thú Vương chưa chắc đạt tới Chân Nhân, nhưng Thú Vương lại thống lĩnh một chủng tộc yêu thú, nắm trong tay vô số đại quân yêu thú và huyền thú.

Ví dụ, Thanh Tước Vương thống lĩnh huyền thú và yêu thú trong bán kính vài chục dặm ở Trảm Thiên Hoang Lĩnh. Vì thế nàng ta là Thú Vương bên dưới Phạm Hống Yêu Hoàng.

Liêu, tuy không thống lĩnh và quản lý yêu thú, huyền thú, nhưng tu vi của nó đã đạt tới cấp Chân Nhân. Vì thế nó chính là Yêu Hoàng.

Đây chính là điểm khác biệt giữa Thú Vương và Yêu Vương.

Nếu tu vi của Thú Vương đạt tới Chân Nhân Cảnh thì cũng sẽ dẫn dắt một vị Thú Vương mới rồi dần từ bỏ quyền lực, tiềm tâm tu luyện.

Lúc này, Thú Vương đời trước cũng trở thành Yêu Vương.

Vì thế mới nói, trong Đại hoang gần như sẽ không xuất hiện Thú Vương cấp Chân Nhân Cảnh.

Giống như chín vị điện chủ Quang Minh Thánh Thổ, tất cả đều là Thiên Nhân cảnh tầng thứ chín. Không phải Quang Minh Thánh Thổ không có Chân Nhân mà là điện chủ sau khi tới Chân Nhân Cảnh thì từ bỏ quyền lực, về ẩn cư tiềm tâm tu luyện.

Thú Vương và Yêu Vương bên dưới Địa Ngô Yêu Hoàng, Thạch Cơ Yêu Hậu, Phạm Hống Yêu Hoàng đều tới tề tựu ở Quang Minh Thánh Thổ, quần ma loạn vũ, giống như vạn yêu tụ hội vậy.

Nhưng cũng không biết vì sao đại quân yêu tộc không lập tức tấn công Quang Minh Thánh Thổ mà dường như đang chờ đợi điều gì đó.

Hoàng Thành Tử đứng trên đỉnh một toà Bạch Cốt Tế Đài, không giết chết Cổ Lực Phàm mà vẫn khiêu chiến các cao thủ khác của con người.

- Nghe nói thiên kiêu của các đại Thánh Thổ đều tụ tập ở Quang Minh Thánh Thổ, lẽ nào không một ai dám đấu với ta? Cho dù chỉ là đỡ được một chiêu của ta, ta cũng sẽ thả tên này.

- Để ta đấu với ngươi.

Hoa Thanh Liên đứng trong đoàn người, dùng dải lụa xanh màu lam buộc tóc lại, đôi mắt sáng trong giống như hai viên bảo ngọc khảm trong hốc mắt.

Quang Minh Linh Tử khuyên:

- Sư huynh, Hoàng Thành Tử có huyết mạch Thần Thú thuần chủng, có thể điều động Thần Thú chi lực, hơn nữa chắc chắn đã ngưng tụ được Yêu Thai, đạt tới Thiên Nhân cảnh tầng thứ tám, có thể nói là vô địch trong cùng cảnh giới. Nếu tu vi của sư huynh đạt tới Thiên Nhân cảnh tầng thứ tám có lẽ có thể phân cao thấp được với hắn. Nhưng giờ ngươi vẫn còn kém một chút.

Chuyển thế Thần Linh và huyết mạch Thần Thú thuần chủng, nếu cùng cảnh giới thì đúng là kình địch.

Nhưng Hoàng Thành Tử đã ngưng tụ ra Yêu Thai, bước vào Thiên Nhân cảnh tầng thứ tám, tuỳ tiện cũng có thể kích sát cường giả nhân tộc Thiên Nhân cảnh tầng thứ chín.

Hoa Thanh Liên tuy rằng thiên tư tuyệt đỉnh, nhưng dù sao cũng vẫn chưa ngưng tụ được Đạo Thai. Muốn đấu với Hoàng Thành Tử vẫn là không thể.

Một trưởng lão của Quang Minh Thánh Thổ nói:

- Thần Tử, tính mạng ngươi vô cùng quý gia, tuyệt đối không được mạo hiểm. Giờ Thứ Thần đại trận của Thánh Thổ đã khởi động, đại quân yêu tộc có cường đại hơn cũng chưa chắc đã xông được vào. Nhưng nếu ra khỏi Thứ Thần đại trận…

- Các ngươi không cần nói nhiều.

Hoa Thanh Liên khẽ phẩy tay, biến thạch bạch quang bay lên Bạch Cốt Tế Đài.

Bịch!

Hoa Thanh Liên đáp xuống Bạch Cốt Tế Đài, thần sắc bình tĩnh, trên người toả sáng, lớp da như ngọc lưu ly lấp lánh, đứng đối diện với Hoàng Thành Tử.

Hoàng Thành Tử là thiên kiêu hàng đầu của yêu tộc, linh giác nhạy bén hơn các yêu thú khác, đương nhiên cảm nhận được sức mạnh cường đại toả ra từ Hoa Thanh Liên, nói:

- Ngươi cũng có bản lĩnh đấy. Nếu ngươi đỡ được một chiêu của ta thật, ta sẽ thả hắn ra.

Đôi cánh đen sau lưng Hoàng Thành Tử dang rộng, giống như biến thành hai đám mây lớn, từ trong những sợi lông vũ bốc ra hoả diệm, biến thành một biển lửa bọc lấy toàn thân Hoa Thanh Liên.

Dưới chân Hoa Thanh Liên xuất hiện một đoá hoa sen màu xanh, chậm rãi bước trong biển lửa đen, tiến về phía Hoàng Thành Tử, bình tĩnh nói:

- Thần thông của ngươi không làm được gì ta đâu. Thả người đi.

- Ha ha, thú vị, thú vị! Trong lớp trẻ con người lại có cường giả như vậy!

Hoàng Thành Tử nhấc Cổ Lực Phàm lên ném về phía Hoa Thanh Liên, cười:

- Dù sao không lâu nữa toàn bộ tu sĩ Quang Minh Thánh Thổ cũng sẽ chết. Trả ngươi thì có sao?

Hoa Thanh Liên đỡ lấy Cổ Lực Phàm, lập tức bay về phía thánh môn.

- Ai cho ngươi đi? Khó khăn lắm mới gặp một cao thủ trẻ tuổi cũng ra chút gì đó của nhân tộc, lẽ nào lại thả ngươi đi?

Hoàng Thành Tử cười ha hả, giang rộng cánh bay lên trời, rất nhanh đã đuổi kịp Hoa Thanh Liên. Trong tay hắn là vô số tia điện, một chưởng nhằm lưng Hoa Thanh Liên đánh tới.

Hoa Thanh Liên liếc mắt, đẩy Cổ Lực Phàm vào trong Thứ Thần đại trận.

Những tu sĩ khác trong đại trận lập tức đón lấy Cổ Lực Phàm đưa về Thánh Thổ, toàn lực cứu chữa.

Còn Hoa Thanh Liên bị Hoàng Thành Tử chặn lại, một người một yêu đều là những cao thủ hàng đầu trong lớp trẻ, quần thảo khó phân định thắng bại.

- Thiên tài của nhân tộc đúng là không yếu như trong truyền thuyết mà. Còn thiên tài nào cũng tới đấu với ta không?

Kim hống Vương từ trong đại quân yêu tộc bay ra, biến thành hình người, vô cùng anh tuấn, mặc kim giáp chói loà, quét mắt nhìn vào trong Thứ Thần đại trận.

Kim Hống Vương là tử tự kiệt xuất nhất của Phạm Hống Yêu Hoàng, cũng là thiên kiêu hàng đầu trong lớp trẻ yêu tộc.

Kim Hống Vương cười nói:

- Lại không ai dám đấu sao? Lẽ nào cái gọi là thiên tài nhân tộc đều là rùa rụt cổ? Nếu các ngươi không ai ra tay thì bản vương và Hoàng Thành Tử liên thủ, giết tên Thần Tử của Quang Minh Thánh Thổ kia trước đã.

- Ai bảo không ai dám. Ta chiến với ngươi.

Cửu Hư Thánh Tử xông ra khỏi Thứ Thần đại trận tấn công Kim Hống Vương.

Nhưng tu vi của Kim Hống Vương mạnh hơn mọi người tưởng, đã tới Thiên Nhân cảnh tầng thứ chín.

Tuy nó không phải huyết mạch Thần Thú thuần chủng nhưng tu vi thực sự khủng bố tuyệt luân. Chỉ thi triển năm chiêu thần thông đã khiến Cửu Hư Thánh Tử trọng thương, suýt nữa thì chết thảm.

Chiến lực của Cửu Hư Thánh Tử thuộc hàng đầu Trung Thổ, hiếm gặp được đối thủ, nhưng trong tay Kim Hống Vương lại không qua được mười chiêu.

Cũng may Cửu Hư Thánh Tử có thần thông nhảy vọt không gian, nên mới thoát chết được khỏi tay Kim Hống Vương.

- Kim Hống Vương mạnh tới mức đó, chiến đấu lực của nó e là chỉ hơn chứ không kém Hoàng Thành Tử.

- Trong lớp trẻ yêu tộc lại có kẻ đã là Thiên Nhân cảnh tầng thứ chín. Trong số các thiên kiêu trẻ tuổi của nhân tộc, cực hiếm người đạt tới cảnh giới thứ bảy Thiên Nhân. Cao thủ Thiên Nhân cảnh tầng thứ tám thì có thể gọi là Chiến Thần thiếu niên của nhân tộc, vô địch trong số người cùng thời. Còn thiên kiêu nhân tộc Thiên Nhân cảnh tầng thứ chín, trong Trung Thổ cũng chưa từng nghe nói có xuất hiện bao giờ.

- Lẽ nào khoảng cách giữa nhân tộc và yêu tộc lại lớn đến vậy?

Mọi người kinh hãi, tu sĩ trẻ tuổi của yêu tộc mạnh đến vậy, kẻ này còn đáng sợ hơn kẻ khác, ai có thể đấu lại chúng?

...

Vì đại quân của yêu tộc tới mà tu sĩ cả Quang Minh Thánh Thổ đều xuất quan. Ngay những “tảng hoá thạch sống” ngủ vùi dưới lòng đất cũng xuất hiện.

Ninh Tiểu Xuyên đứng tên Thánh Bảo Nhai, hắn đã dừng tu luyện từ lâu.

- Hai vị Yêu Hoàng và một Yêu Hậu cùng giá lâm, cũng không biết Quang Minh Thánh Thổ có chống cự được không?

Ninh Tiểu Xuyên nghe được từ các tu sĩ qua lại một chút tin về đại quân yêu tộc, thấy lo cho Quang Minh Thánh Thổ lúc này.

- Lận Nguyệt Cơ sao vẫn chưa ra khỏi Thánh Bảo Tháp?

Ninh Tiểu Xuyên đứng bên dưới tán cây nhìn về phía bảo tháp nguy nga, nhíu mày lại.

Chỉ đi lấy Long Nguyên và thiên phẩm huyền thạch thôi, với thân phận của Lận Nguyệt Cơ có lẽ không phải chuyện khó.

Nhưng đã một giờ rồi mà nàng ta vẫn chưa ra khiến Ninh Tiểu Xuyên có chút lo lắng.

Đột nhiên hắn cảm nhận thứ gì đó trên người mình đang rung động.

Thứ gì?

Ninh Tiểu Xuyên lấy Trấn Yêu Tháp ra. Chỉ thấy Trấn Yêu Tháp phát ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt, không ngưng rung lên trong tay Ninh Tiểu Xuyên, giống như cảm ứng được điều gì đó.

- Chỉ khi có yêu tộc cường đại xuất hiện Trấn Yêu Tháp mới phát ra ánh sáng đỏ. Sao lại như vậy? Lẽ nào có tu sĩ yêu tộc lén thâm nhập Quang Minh Thánh Thổ? Hướng mà Trấn Yêu Yộc chỉ tới là... Thánh Bảo Tháp!

Ninh Tiểu Xuyên ngẩng lên nhìn về Thánh Bảo Tháp, trái tim bỗng trùng xuống.

Trấn Yêu Tháp chỉ tuyệt đối không sai.

Rốt cuộc yêu tộc nào lại có thể vào tới tàng bảo mật địa trọng yếu nhất Quang Minh Thánh Thổ mà thần không biết quỷ không hay?

Ninh Tiểu Xuyên theo chỉ dẫn của Trấn Yêu Tháp đi tới, quả nhiên tại một nơi kín đáo phát hiện được một khe hở trận pháp, giống như bị sinh vật nào đó cắn nát.

Trận pháp bên ngoài Thánh Bảo Tháp là do một vị chí tôn bố trí. Nếu không hiểu xu hướng của trận pháp thì cho dù là Chân Nhân cũng không xông vào được.

Yêu thú gì lại có thể thôn phệ trận pháp?

- Quả nhiên có cường giả yêu tộc lẻn vào Quang Minh Thánh Thổ.

Ninh Tiểu Xuyên lập tức vào trong khe hở trận pháp, thận trọng đi từng bước, muốn tìm hiểu ngọn ngành.
Bình Luận (0)
Comment