Thần Ma Thiên Tôn

Chương 815

Yêu thú bốn phía nhìn thấy kiếp vân trên đỉnh đầu Ninh Tiểu Xuyên, đều vội vàng tránh lui, không dám tới gần, tản ra khắp bốn phương tám hướng.

Phệ Thần Lão Thử cắn răng, không ngờ lại xông về phía Ninh Tiểu Xuyên, muốn dùng tốc độ nhanh nhất giết chết Ninh Tiểu Xuyên.

Chỉ cần Ninh Tiểu Xuyên chết thì kiếp vân cũng sẽ tan đi.

Ầm ầm ầm...

Một cái điện trụ màu tím thô bằng chén cơm từ trong kiếp vân đánh xuống, đánh lên đỉnh đầu Phệ Thần Lão Thử, bổ cho Phệ Thần Lão Thử toàn thân cháy đen, tóc tai dựng ngược, trong miệng không ngừng bốc khói đen.

Sau khi điện trụ đầu tiên đánh xuống, lại có lôi điện dày đặc chằng chịt từ trên trời buông xuống, tựa như một trận mưa, đánh lên người Ninh Tiểu Xuyên và Phệ Thần Lão Thử.

- Xong rồi, xong rồi, bị tên tiểu bối này hại chết rồi!

Phệ Thần Lão Thử liên tiếp bị sét đánh hơn mười lần, ngay cả thân thể cấp bậc Yêu Vương cũng có chút không chống đỡ nổi, liền nhanh chân bỏ chạy, muốn thoát khỏi lĩnh vực lôi điện.

- Còn muốn trốn?

Trên lưng Ninh Tiểu Xuyên mọc ra một đôi long dực hư ảo, đuổi sát sau lưng hắn, bám chặt sau lưng Phệ Thần Lão Thử. Phệ Thần Lão Thử chạy đến đâu thì hắn cũng theo sát tới đó.

Ầm ầm ầm...

Lôi điện dày đặc buông xuống, không chỉ đánh cho Phệ Thần Lão Thử thổ huyết, mà ngay cả Ninh Tiểu Xuyên cũng có chút ăn không tiêu, bị thương còn nặng hơn cả Phệ Thần Lão Thử.

Bởi vì Phệ Thần Lão Thử bị cuốn vào kiếp vân cho nên lôi điện càng trở nên khủng bố hơn, vượt qua phạm vi mà Ninh Tiểu Xuyên có thể chịu đựng nổi.

Thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên vẫn muốn kéo theo Phệ Thần Lão Thử cùng chết chung.

- Tiểu bối, nhất định muốn đồng quy vu tận sao?

Phệ Thần Lão Thử bị lôi điện đánh cho da tróc thịt bong, đỉnh đầu gần như nứt ra, thân thể bị lôi điện bổ cho hòa tan.

- Ai muốn đồng quy vu tận với ngươi, cho dù ngươi chết thì ta cũng sẽ không chết!

Ninh Tiểu Xuyên nâng ngọc tỷ trên đỉnh đầu, lại nuốt một viên Tam Chuyển Hoàn Dương đan vào miệng, thân thể vốn đã trọng thương liền lập tức khôi phục lại như lúc đầu, thương thế đã khỏi hẳn.

Nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên mang theo bảo dược trị thương bên người, Phệ Thần Lão Thử liền tức giận đến thổ huyết, cắn răng một cái, không những không chạy trốn, ngược lại áp sát Ninh Tiểu Xuyên, quát:

- Tiểu bối, lão phu phải trấn sát ngươi!

Nhìn thấy Phệ Thần Lão Thử xông lại, Ninh Tiểu Xuyên lập tức thi triển Thần Long Tật Tốc, xoay người bỏ chạy.

Ninh Tiểu Xuyên đã tu luyện ra Đạo thai, lại thêm có Thần Long Tật Tốc, cho dù là với tốc độ của Phệ Thần Lão Thử thì cũng chỉ nhanh hơn hắn một chút, căn bản không có khả năng đuổi kịp hắn trong giây lát.

Ninh Tiểu Xuyên một đường chạy thục mạng, xông về phía Yêu thú dày đặc nhất, lôi điện trên bầu trời tựa như thác nước đổ xuống, trấn sát vô số Yêu thú dưới Lôi Kiếp, để lại tử thi đầy đất.

Ninh Tiểu Xuyên thấy Phệ Thần Lão Thử đào tẩu, liền lập tức đuổi theo.

Lôi Kiếp trên bầu trời oanh kích suốt nửa canh giờ, cuối cùng cũng dần dần tán đi.

Những Yêu thú khác nhìn thấy kiếp vân tán đi, cuối cùng cũng thở phào một hơi, nếu như tiếp tục giằng co với Ninh Tiểu Xuyên, không chừng sẽ càng có nhiều Yêu thú và Huyền thú phải chết dưới lực lượng Lôi Kiếp này.

Trên mặt đất, tử thi Yêu thú nằm như rạ. Người không biết chuyện còn tưởng rằng mới bạo phát một trận chiến tranh vĩ mô, để lại thi hài đầy chiến trường.

Bất luận là Ninh Tiểu Xuyên hay là Phệ Thần Lão Thử, đều bị Lôi Kiếp đánh cho trọng thương, bọn hắn thiếu chút nữa đã chết trong Lôi Kiếp này rồi.

Phệ Thần Lão Thử quả thực lợi hại, thân thể cường đại, không ngờ vẫn sống sót trong Lôi Kiếp.

Ninh Tiểu Xuyên liên tục nuốt vào ba viên Tam Chuyển Hoàn Dương đan, cho nên mới bảo trụ được một mạng dưới trận Lôi Kiếp vừa rồi. Mặc dù đã bảo trụ được tính mạng, thế nhưng nguyên khí của hắn cũng bị đại thương.

- Tiểu tử, ngươi nhất định phải chết!

Phệ Thần Lão Thử chưa bao giờ nếm trải thiệt thòi lớn như vậy, vừa thổ huyết vừa tiến về phía Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên lại phóng thích Long dực hư ảo, lập tức đào tẩu, bay tới trước mặt Nhiếp Lan Chi, ôm lấy nàng đào tẩu về phía Đông.

- Tiểu Hầu gia, ngươi bị thương rồi, để ta giúp ngươi một tay!

Nhiếp Lan Chi nắm chặt tay Ninh Tiểu Xuyên, mượn lực lượng ngôi sao, quán chú vào trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên.

Mượn nhờ lực lượng ngôi sao, tốc độ của Ninh Tiểu Xuyên lập tức tăng lên gấp đôi, tựa như một vì sao băng, xẹt qua bầu trời, biến mất trong màn đêm u ám.

Trên đường đi, Ninh Tiểu Xuyên lại chém giết từng đợt Yêu thú, cuối cùng cũng giết ra khỏi lớp lớp vòng vây, không biết đã trốn ra khỏi Quang Minh Thánh Thổ được bao xa?

Toàn thân Ninh Tiểu Xuyên đầy thương tích, còn may là thể chất hắn cường đại, bằng không thì đã sớm gục ngã rồi.

- Lan Chi, ngươi làm sao vậy?

Lúc này, Ninh Tiểu Xuyên mới phát hiện sắc mặt của Nhiếp Lan Chi tái nhợt tới cực điểm, thập phần tiều tụy, giống như đang bị bệnh nguy kịch.

- Không có… không có gì…

Nhiếp Lan Chi lắc đầu đáp.

- Sao lại không có gì, tóc ngươi bạc rồi.

Ninh Tiểu Xuyên nâng mái tóc của nàng lên nhìn.

Ngọn tóc đã biến thành màu trắng, dài tới ba thốn.

- Thật sự là không sao, không cần phải lo lắng cho ta.

Nhiếp Lan Chi cố chấp nói.

Ninh Tiểu Xuyên lập tức nắm lấy cổ tay của nàng, rót tâm thần vào trong cơ thể nàng, sắc mặt chợt biến, thốt lên:

- Nguyên khí sinh mệnh của ngươi tại sao lại trở nên yếu như vậy? Ngươi mượn lực lượng ngôi sao sẽ tiêu hao thọ nguyên đúng không? Tại sao ngươi không nói sớm? Ngươi điên rồi ư? Ngươi có bao nhiêu thọ nguyên để tiêu hao chứ?

Ninh Tiểu Xuyên cũng có chút tự trách bản thân, không ngờ lại phát hiện muốn như vậy, nếu sớm biết nàng mượn lực lượng ngôi sao sẽ tiêu hao thọ nguyên của mình, hắn tuyệt đối sẽ không mượn lực lượng của nàng.

- Chúng ta không phải trốn thoát rồi sao, chỉ cần trốn thoát thì tiêu hao một ít thọ nguyên cũng có đáng gì?

Nhiếp Lan Chi cuộn mình ngồi co ro dưới đất, có chút ủy khuất mím miệng.

Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên trở nên nhu hòa, nói:

- Ngươi tiêu hao bao nhiêu thọ nguyên?

- Không nhiều…

Nhiếp Lan Chi né tránh ánh mắt của Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Tu luyện Cửu Cung Chiêm và Cửu Cung Toán có thể gia tăng thọ nguyên của ta, ngươi không cần lo lắng.

“Suy tính” và “xem bói” đều là những hành vi nghịch thiên tìm hiểu thiên cơ, cho nên đối với mỗi Đoán Mệnh Sư và Chiêm Tinh Sư mà nói, mỗi lần suy tính hay xem bói, đều sẽ tổn thất một phần thọ nguyên.

Nếu như tiết lộ thiên cơ ra ngoài, thì lại càng tổn thất nhiều thọ nguyên hơn.

Cho nên, muốn trở thành Đoán Mệnh Sư hoặc Chiêm Tinh Sư thì đầu tiên bản thân phải có đủ thọ nguyên.

Tu luyện “Cửu Cung Chiêm” và “Cửu Cung Toán” quả thực có thể gia tăng thọ nguyên, vượt xa tu sĩ cùng cảnh giới, thế nhưng, bởi vì bọn họ thường nghịch thiên tìm hiểu thiên cơ, tiết lộ thiên cơ, cho nên tuổi thọ thực sự của họ, cũng không dài lắm, thậm chí còn đoản mệnh hơn cả tu si cùng cảnh giới.

Ninh Tiểu Xuyên lập tức nổi nóng, quát:

- Rốt cuộc đã tiêu hao bao nhiêu thọ nguyên?

Nhìn thấy bộ dạng nổi giận của Ninh Tiểu Xuyên, Nhiếp Lan Chi liền sợ hãi, thấp giọng đáp:

- Chỉ tiêu hao 600 năm thọ nguyên mà thôi…

Ninh Tiểu Xuyên không khỏi cảm thấy nôn nao, nắm lấy tay Nhiếp Lan Chi, dò xét nguyên lực sinh mệnh của nàng, sắc mặt càng lúc càng khó coi, nói:

- Ngươi biết ngươi còn có thể sống được bao lâu nữa không? Mươi hai năm!

- Ta biết!

Nhiếp Lan Chi giằng tay ra khỏi tay Ninh Tiểu Xuyên, xoay người sang chỗ khác, nói:

- Đợi sau khi cảnh giới của ta đột phá, thọ nguyên sẽ gia tăng, không cần lo lắng cho ta. Tiểu Hầu gia, chỉ cần chúng ta trốn thoát là được rồi, lần sau sẽ không có chuyện như vậy nữa.

- Không có lần sau nữa.

Ninh Tiểu Xuyên lấy bình hồ lô chứa Cửu Hoa Quỳnh Tương mà lão ô quy cho hắn, đưa cho Nhiếp Lan Chi, nói:

- Đợi sau khi trở lại Thiên Đế Sơn, ngươi hãy bắt đầu phục dụng Cửu Hoa Quỳnh Tương trong hồ lô, như vậy có thể bù đắp thọ nguyên mà ngươi tổn hao. Nhớ kỹ, phải sử dụng quỳnh tương trong hồ lô thật cẩn thận, mỗi lần uống một ngụm sẽ khiếm ngươi ngủ say hơn ba tháng.

- Cảm ơn tiểu Hầu gia.

Nhiếp Lan Chi cầm bình hồ lô màu xanh trong tay, bộ dạng thập phần yêu thích, tựa như căn bản không quan tâm mình vừa tiêu hao bao nhiêu thọ nguyên.

Ninh Tiểu Xuyên lấy ra một viên Chân Huyết đan nuốt vào, cấp tốc bù đắp Huyền Khí tiêu hao, không lâu sau, tu vi của hắn đã khôi phục được bảy tám phần.

Hắn đứng dậy, nhìn yêu vân trên bầu trời, nói:

- Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây, mũi của đám Yêu thú kia rất thính, sẽ nhanh chóng đuổi đến đây.

Ninh Tiểu Xuyên dẫn Nhiếp Lan Chi tiếp tục lên đường, không biết bao lâu đã đến một đạo tràng tu luyện được xây dựng ở giữa núi.

Tòa đạo tràng tu luyện này vốn dĩ là do một vị đệ tử hạch tâm của Quang Minh Thánh Thổ xây dựng thế lực ở bên ngoài, thế nhưng, bây giờ toàn bộ tu sĩ trong đạo tràng đều đã bị Yêu thú giết chết, ngoại trừ vách tường và cung điện đổ nát ra, còn có máu tươi đầy đất.

- Tiểu Hầu gia, tại sao lại không thấy cái thi thể nào cả?

Nhiếp Lan Chi khó hiểu hỏi.

Ninh Tiểu Xuyên tiến vào đạo tràng, nói:

- Nhân loại chết đều bị Yêu thú nuốt sống. Nhân loại còn sống thì đều bị bắt giam, đưa đi làm tế phẩm, tất nhiên không nhìn thấy thi thể nào rồi.

- Nếu như Yêu thú đã đi qua nơi này, vậy thì nơi này cũng trở nên tương đối an toàn rồi.

Ninh Tiểu Xuyên lấy từng khối Huyền thạch địa phẩm từ trong vòng càn khôn ra, chôn xuống đất, khắc họa đường vân trận pháp trên mảnh phế tích, không lâu sau đã bố trí ra hai cái trận pháp.

- Ta bố trí một cái trận pháp ẩn nấp và một cái trận pháp phòng ngự trong tòa đạo tràng này, ngươi hãy tạm thời ở lại đầy chờ ta, nếu như trưa mai ta vẫn chưa về, vậy thì có lẽ ta đã… không quay về được, ngươi hãy tự mình trở lại Thiên Đế Sơn đi!

Dứt lời, Ninh Tiểu Xuyên liền đi ra ngoài.

- Tiểu Hầu gia, ngươi muốn đi đâu?

Nhiếp Lan Chi ôn nhu nhìn Ninh Tiểu Xuyên, cảm thấy một khi Ninh Tiểu Xuyên bước ra khỏi cửa thì sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.

- Ta phải trở lại Quang Minh Thánh Thổ một chuyến!

Ninh Tiểu Xuyên đứng dưới bầu trời đêm, nhìn về phía Quang Minh Thánh Thổ, trong lòng thập phần lo lắng.

Cũng không rõ Vạn Âm Tiên Hậu và ba vị Yêu Hoàng cùng một vị Yêu Hậu đã đánh nhau tới mức độ nào rồi?

Không biết Thiên Mộng Yêu Hoàng có giá lâm Quang Minh Thánh Thổ hay không?

Đến khi trời sáng, Vạn Âm Tiên Hậu sẽ biến thành Nhiếp Lan Tâm, với tu vi của Nhiếp Lan Tâm, làm sao có thể chống lại ba vị Yêu Hoàng và một vị Yêu Hậu?

Ninh Tiểu Xuyên rất lo lắng, mặc dù biết bản thân đối diện với sinh linh cấp bậc Yêu Hậu thì cũng không thể giúp được gì, thế nhưng hắn vẫn phải quay trở về một chuyến.

Đột nhiên, Ninh Tiểu Xuyên tựa như phát giác được điều gì đó, liền quay đầu nhìn về phía màn đêm.

Một đạo hồng quang rực rỡ từ trong rừng cây bay ra, đáp xuống tại lối ra vào đạo tràng, ngưng tụ thành một tiểu nữ hài bảy, tám tuổi.

Tiểu nữ hài mặc váy đỏ, mái tóc dài trôi bồng bềnh, môi hồng răng trắng, đôi mắt trong sáng lanh lợi, nàng khẽ chớp mắt hai cái, cười nói:

- Ha ha, Ninh Tiểu Xuyên, cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi!

Nhìn thấy tiểu cô nương này, trên mặt Ninh Tiểu Xuyên lộ vẻ mừng rỡ, nói:

- Tiểu Hồng, không phải đã gọi ngươi tới tiếp ứng từ sớm ư? Tại sao bây giờ mới tới? Ngươi có biết ta thiếu chút nữa đã chết trong miệng một con chuột hay không?

Tiểu Hồng nói:

- Ta gặp một ni cô và một hòa thượng cho nên mới chậm trễ, bằng không thì ta đã sớm đi cứu ngươi rồi! Ai mà biết ngươi vô dụng như vậy, ngay cả một con chuột cũng không đánh lại.
Bình Luận (0)
Comment