Thần Mộ Ii

Chương 192


Thần Nam kinh ngạc tới cực điểm, hắn làm cho lượng ma pháp năng lượng như biển kia nổ tung, vì là muốn phá linh căn chi hồn, nhưng làm sao lại làm cho Thiên Ma xuất thế được?
Lúc này, trời đất tối om, ma vân vô tận bao phủ dãy núi, cảnh tượng khủng bố giống như một cái thế Ma Vương sắp xuất thế.
Đại địa cuộn lên như sóng, đã có vài ngọn núi bị sụp xuống, còn linh sơn vốn chỉ còn sót lại nửa phần, trong phút chốc cũng bị vỡ vụn.
Nhiều điện thờ trên các đỉnh núi, đều trong phút chốc mà sụp đổ, vô số tượng phật vỡ tan.
Còn nguồn gốc của ma khí, ở trong hang động dưới linh sơn, vẫn không ngừng rung chuyển kịch liệt, sát khí cùng ma khí cuồn cuộn không ngừng lan tỏa lên trên, từng trận ma âm chấn động trời đất.
Tuyệt đối khủng khiếp!
Trong chốc lát, Phật thổ tường hòa đã biến thành Ma vực.
Thần Nam triển khai Thần vương dực, kim sắc quang mang lóe lên, đã bay lui hơn mười dặm.
Lúc này, linh sơn hoàn toàn sụp đổ, những ngọn núi cùng sơn mạch cũng sụp theo.

Các tòa điện trên các đỉnh núi bị phá hủy vô số, rất nhiều tăng nhân miệng niệm Phật hiệu bay lên trên không.
Phật điện hùng vĩ lơ lửng trên linh sơn, cuối cùng cũng dần rơi xuống, con rồng du côn phán đoán hoàn toàn chính xác, linh căn bị hủy, linh khí dưới đất khuếch tán rộng ra, nơi đây đã không còn đủ nguồn linh khí to lớn cung cấp cho Phật điện lơ lửng trên không trung nữa.
Phật hiệu vang lên không ngừng, gần trăm vị lão tăng bay tới, tưởng bằng đại pháp lực, có thể hợp lực đưa đại điện rộng mấy dặm vuông kia xuống một chỗ thông thoáng trên mặt đất.
Chỉ là bọn họ đã phải thất vọng.

Một tiếng ma âm, vang vọng trong không trung.
Một cổ hắc sắc ma khí như núi lửa phun trào, nghịch không bắn lên tận trời, lực lượng bàng bạc hung hãn tấn công vào tòa điện rộng lớn kia
Hai mấy vị lão tăng trong nháy mắt thịt nát xương tan, chết ngay tại chỗ.

Ngoài ra còn có ba mấy người trọng thương, nhanh chóng lùi lại.
Điện vũ hùng vĩ trên không trung phát ra một trận thần quang rực rỡ.

Tuy vẫn từ từ rơi xuống, nhưng ma khí ngập trời lập tức bị ngăn ở bên ngoài, gặp sự tấn công của ngoại địch, ngũ hành đại trận đã được khởi động.


Mặc dù thiếu đi lượng linh khí khổng lồ, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng cầm cự một thời gian.
Lại một tiếng ma gầm vang vọng trên không, đồng thời mang theo tiếng kêu tê tâm liệt phế.
Đại đệ tử Phật Tổ Hoài Nhân miệng trào máu tươi, bay ra khỏi hang động dưới đất.

Lúc này, sắc mặt y vàng ệch, không chút huyết sắc, trước ngực có một lỗ thủng xuyên thấu ra đằng sau, nhìn giống như bị người ta dùng chân đạp xuyên qua người.
Y vừa thổ huyết, vừa khó khăn nói: “Nhanh...!Nhanh đi...!mời Phật Tổ trở về....!Linh căn chi hồn bị phá, Thiên Ma....!Thiên Ma đã thoát ra rồi!”
Quang hoa chợt lóe.

Một viên xá lợi to bằng nắm tay, không rõ từ đâu hiện ra, lơ lửng trước ngực Hoài Nhân, nhanh chóng tu bổ lại thân thể bị tàn phá của y.

Từ xa, Thần Nam phát ra hai luồng lãnh quang nhưng hắn chưa có ý động thủ.

Bây giờ chưa phải thời cơ tốt nhất.

Thiên Ma xuất thế vượt qua dự liệu của hắn.

Nhưng cũng mang lại cơ hội mới cho hắn.
"Oanh"
"Oanh"
Mặt đất rung động kịch liệt, lại thêm hơn mười ngọn núi sụp xuống
Cùng lúc đó, Phật điện hùng vĩ lơ lửng trên không trung, rốt cuộc cũng đã rơi xuống đất.

Dưới những tiếng ầm ầm vang dội, nó rơi rơi xuống tàn tích của một ngọn núi vừa sụp xuống.


Có ngũ hành đại trận bảo vệ, Phật điện này không bị tổn hủy như bọn Thần Nam dự tính.

Nó vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu.
Mặt đất rung động rốt cuộc cũng yên lặng trở lại, ma âm cũng đã dứt, chỉ có tiếng niệm Phật hiệu vang lên trong Phật thổ tràn đầy ma khí.
Đây thực là một trường tai nạn, Phật thổ tường hòa không ngờ lại bị tàn phá như thế.

Thiên Ma trong truyền thuyết đột nhiên xuất thế, hơn nữa lại còn từ bên dưới Phật thổ.

Trừ một ít tăng phật tiền bối, tất cả tu hành giả trẻ tuổi ở Phật thổ cảm giác vô cùng chấn kinh.
Hàng ngàn tăng phật miệng tụng Phật hiệu trên không trung, đều cảnh giác nhìn về phía hang động tối om bên dưới
“Hừ, thật quá ồn ào!”
Sau tiếng ma âm, một đám ma vân khủng bố hắn ám không bút nào tả xiết, từ từ bay ra khỏi hang động.

Một cỗ uy áp bàng bạc như biển cả, mạnh mẽ lan tỏa, điên cuồng bàn phái trong khoảng trời đất đó.

Đó là một cỗ sức mạnh có thể làm cho tất cả mọi người rét run, rất nhiều tăng phật tu vi yếu một chút đều nhanh chóng không chịu nổi mà chết, Thần Nam tuy đứng cách xa hơn mười dặm nhưng trong lòng cũng vô cùng kinh hãi.
Thiên Ma trong ma vân lạnh lùng quát: “Lũ tặc trọc, lão lừa trọc Thanh Thiện đang ở đâu?”
Một hòa thượng trẻ nóng tính run rẩy quát: “To….to gan! Cổ....!cổ phật há là để cho Ma Vương nhà ngươi báng bổ hay sao?” Đối diện Thiên Ma, dù y có dũng cảm, cố tâm bảo vệ Thanh Thiện cổ phật, nhưng dưới uy Thiên Ma vẫn không khỏi run lên.
Một tiếng hừ lạnh, một đạo hắc quang chợt lóe lên, hòa thượng trẻ tuổi kia trong nháy mắt nổ tung, xương thịt vương vãi khắp nơi.
Không nhìn rõ hình dáng Thiên Ma trong ma vân, chỉ có thể nghe thấy giọng nói lạnh lẽo: “Lão Thanh Thiện giặc trọc cũng không dám nói chuyện với ta như vậy, một tên đầu trọc nhỏ bé lại dám quở trách ta sao, ta muốn cho các ngươi biết cho dù tại Phật thổ, thì Thiên Ma ta cũng là nhất!”
Lúc này, khắp Phật thổ chìm trong ảm đảm, Thiên Ma uy chấn tam giới, từ Phật thổ phá ấn mà ra, hơn nữa vừa thoát ra đã muốn tìm Thanh Thiện cổ phật, như vậy là có ý gì?

Đương nhiên, Thiên Ma bị phong ấn và Thanh Thiện có liên quan rất lớn, hôm nay xuất thế tất nhiên muốn trả thù Phật giáo.

Thanh Thiện viên tịch từ lâu, Phật Tổ chưa kịp quay lại, Đệ nhất Phật tử trọng thương, có ai có thể ngăn được Thiên Ma uy danh lừng lẫy này đây?
Một lão tăng gạt mọi người tiến lên nói: “Thiên Ma, ngươi muốn làm gì?”
“Hừ, bằng vào lũ trọc các ngươi không xứng để ta ra tay.” Thiên Ma lạnh lùng cười: “Thanh Thiện ở đâu? Chỉ có hắn là xứng đáng để ta xuất thủ”
Trong lúc nói, toàn bộ ma vân gần Thiên Ma tản đi, lộ rõ hình dáng của y.
Tất cả tăng phật chấn động, trong ma vân nào có một nhân thể hoàn chỉnh? Chỉ là nửa thân thể mà thôi.

Thân hình bị cắt ngang bụng, không còn phần thân trên, chỉ có đôi chân rắn chắc và phần hông mà thôi, thế mà lại có ý thức, lại có thể tự suy nghĩ.
Hiển nhiên, Thiên Ma dùng tinh thần ba động truyền vào trong lòng mọi người, nhưng khiến người ta cảm giác y thật sự đang phát âm.
Thần Nam tỉnh ngộ, hắn biết đầu Thiên Ma hiện ở Đỗ gia huyền giới, tay trái Thiên Ma vừa mới ly khai không lâu, không có khả năng trở thành Thiên Ma thân đầy đủ nhanh như vậy, mọi chuyện trước mặt làm hắn nhất thời sáng tỏ.
“Hừ, ta sinh ra có tấm thân bất tử, trời cũng khó diệt! Đất không thể chôn! Vết thương của ta với Thanh Thiện tặc ngốc không có quan hệ, bất quá ta thức tỉnh ở địa bàn của hắn, muốn cùng hắn giao hữu một phen.”
Vết thương trên ngực đệ nhất Phật tử đã khép miệng, y tiến lên phía trước, lạnh lùng nói: “Thanh Thiện tổ sư đã sớm tọa hóa rồi”
Thiên Ma quát: “Nói láo.

Ta rõ ràng cảm nhận được nơi này có khí tức của lão.”
Nửa thân người chợt nhoáng lên, liền xuất hiện trước người Hoài Nhân, hai chân lưu lại vài đạo tàn ảnh trên không, làm Hoài Nhân phải không ngừng né tránh, đồng thời nhanh chóng thôi động phật lự, chống cự lại cái thân tàn của Thiên Ma.
Đồng thời, Hoài Nhân hét lớn: “Mau kết Thập thiên phục ma trận.

Hắn bất quá chỉ là tàn thân của Thiên Ma mà thôi, chỉ là một lũ tàn hồn của Thiên Ma, ta vừa đấu với hắn ở trong hang động phía dưới.

Hắn cũng không có gì quá đáng sợ như tưởng tượng, chỉ cần đợi Phật Tổ quay lại, hắn khó mà ra oai được nữa.”
Trong mười đại Phật tử thì chỉ có Hoài Nhân tu luyện trong Phật thổ.

Những người còn lại đều tu luyện trong các động phủ của mình.

Bởi vậy Thập thiên phục ma trận bây giờ chỉ có thể do Tam đại đệ tử thi triển.

Hoài Nhân cùng tàn thân của Thiên Ma nhanh chóng giao chiến dữ dội, Thập thiên phục ma trận bao vây bọn họ vào giữa, đệ nhất Phật tử lúc này thầm kêu khổ, y căn bản vô pháp thoát khỏi Thiên Ma.
Ma khí điên cuồng lan tỏa, Thiên Ma cười lạnh nói: “Cho dù chỉ là tàn thân, cho dù chỉ là tàn hồn, cũng đủ để thu thập các ngươi rồi.”
Thiên Ma bát bộ, mỗi đòn đều tê liệt hư không, chỉ một lúc sau Hoài Nhân đã không thể chống đỡ được thêm.
Thao Thiên Ma khí, không ngừng ba động, khiến những ngọn núi trong Phật thổ không ngừng rung động.
"Phụt"
Một luồng ma khí ngưng hóa thành một thanh ma kiếm thật chất hóa, hung hãn đánh bay Hoài Nhân, một viên xá lợi nhỏ bằng nắm tay lơ lửng trước tàn thân của Thiên Ma.
Y cười lạnh nói: “Thanh Thiện giặc trọc thật sự đã tọa hóa, thật là chán!”
Lúc này, đệ nhất Phật tử, miệng trào máu tươi, bị chém gần như thành hai nửa, thét lên: "Thập thiên phục ma trận toàn lực phát động, đồng thời vòng ngoài bố trí thêm 1 Thập thiên phục ma trận nữa!"
Hai Thập thiên phục ma trận bao vây Thiên Ma vào bên trong, nhưng dường như căn bản không làm khó được y.
Một vị lão tăng tiến lên nói với Hoài Nhân: "Thập đại phật tử nếu như có 5 người ở đây, thì có lẽ có thể phong ấn được Thiên Ma tàn khu, nhưng trước mắt dường như khó mà vây khốn hắn."
Đệ nhất Phật tử thở dài, nói: "Thiên Ma trong truyền thuyết quả là đáng sợ! Để tất cả mọi người tránh vào trong đại điện của Phật Tổ đi, sau đó khởi động ngũ hành đại trận phòng ngự, đợi Phật Tổ quay lại hàng ma!"
"Ngũ hành đại trận tuy lợi hại, nhưng ...!nguồn linh khí đã bị cắt đứt, trước mắt linh khí thiếu thốn, e là sẽ không duy trì được lâu."
"Có lẽ đủ để duy trì tới khi Phật Tổ quay trở lại!"
Như thế, hàng ngàn tăng phật toàn bộ đều tránh vào trong tòa phật điện có bố trí ngũ hành đại trận.
Thập thiên phục ma trận căn bản không làm khó được Thiên Ma.

Kim quang lóe lên, hạt xá lợi lơ lửng trước mặt Thiên Ma hóa thành 1 đạo kim tuyến vang phá không bay đi, liên tiếp xuyên qua ngực 13 vị tăng phật, cuối cùng như 1 ngôi sao băng đâm thẳng vào một tòa núi đã sụp xuống.
Huyết hoa tóe ra, tử thi rơi xuống, mấy vị tăng phật còn lại, mặt mũi xám ngoét
Thiên Ma phát ra tiếng cười lạnh : "Phật thổ chẳng qua chỉ là như vậy, thực là không chịu nổi một đòn."
Đối với hạt xá lợi của Thanh Thiện cổ phật, cùng với mấy vị tăng phật may mắn sống sót, Thiên Ma không quan tâm, y lắc lư tấm thân tàn, xông vào trong phật điện hùng vĩ.
Thần Nam đứng ở xa vô cùng chấn kinh, Thiên Ma tàn khu xuất thế ngoài dự liệu, làm cho y vô cùng chấn động.
Hiện giờ, 1 hạt xá lợi của Thanh Thiện cổ phật đã bị Thiên Ma bắn vào trong một ngọn núi đổ, Thần Nam tuy đã nhìn thấy cơ hội nhưng lại - không lập tức hành động.
Cho tới khi Thiên Ma tàn khu mất hút trong vùng phật điện hùng vĩ, Thần Nam mới triển khai thần vương dực, hóa thành 1 đạo điện quang bay tới ngọn núi kia.
Khi Thần Nam tìm ra hạt xá lợi kim quang rực rỡ, y cảm thấy nặng nề như gánh một ngọn đại sơn trên vai.

Đây dù sao cũng là sinh mệnh của Vũ Hinh….

Bình Luận (0)
Comment