Thần Mộ Ii

Chương 197


Mây trắng vụt qua, cảnh vật nhanh chóng lùi về phía sau.

Thần Nam phi hành nhanh như chớp.

Trước hừng đông đã về đến nơi ẩn cư của Đại bằng thần vương.
"Bái kiến thượng tiên!" Hận Thiên Đê đang bay lượn trên sơn cốc lên tiếng.
"Trời ạ, ta rất nhớ các ngươi.

Cuối cùng các ngươi cũng đã trở lại!" Tiểu phượng hoàng nghe thấy, nhanh chóng từ trong sơn cốc bay ra.

Đôi mắt ngấn nước, hiển nhiên Tiểu bất điểm đã quen với việc sống cùng bọn Thần Nam.

Thời gian vừa rồi sống một mình thật không dễ chịu gì.
Thần Nam khai mở nội thiên địa thả hai con rồng ra ngoài.
"Đại thần côn tại thượng.

Chúng ta đã quay lại căn cứ của thần vương rồi." Long bảo bảo cả kinh kêu lên.
Thần Nam chào hỏi mấy tên đó xong, liền lẳng lặng đi vào trong sơn cốc để liệu thương.

Hắn đang đợi Đại bằng thần vương trở về, giải quyết hàng loạt vấn đề còn đang mơ hồ đó.
"Đáng chết! Thật là làm cho người ta khó có thể tin được!" Thần Nam ngồi ở trong rừng đá, hung hăng đập nát một khối cự thạch bên cạnh.
Tất cả phảng phất giống như một giấc mộng, không ngờ thiên giới lại có một gia tộc họ Thần lâu đời.

Nghe khẩu khí của Đại bằng thần vương, gia tộc này tựa hồ cường đại tới mức làm cho các thần vương cũng phải rất kiêng dè.
Thần Nam là một nhân loại nhỏ bé, sống lại từ trong Thần Mộ tại nhân gian, phá toái hư không tiến vào thiên giới, trên đường đâm đâm chém chém, vẫn nghĩ một mình mình truy tìm tông tích mọi thứ.
Bây giờ một hậu viện cường đại xuất hiện trước mắt hắn, hắn không biết là nên kích động hay là thắc thỏm bất an đây.
Sau khi bình tĩnh lại, Thần Nam quyết định chuẩn bị sẵn sàng nếu gặp trường hợp xấu nhất.

Thần Chiến là đại phản đồ của Thần gia, hắn là con của phản đồ, thật không biết tương lai làm thế nào đối mặt với Thần gia trong truyền thuyết, không lẽ lại phải đối địch với gia tộc cổ lão cường đại này sao...
Ánh mặt trời rọi vào sơn cốc, xa xa những đóa hoa đẹp một cách quỷ dị tỏa ra mùi hương nồng nàn
Nửa ngày đã trôi đi, sắp đến giờ ngọ, Thần Nam có chút lo lắng.

Hắn sợ Đại bằng thần vương gặp chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng hắn đã quá lo lắng, vào đúng giữa trưa, một tiếng hú dài từ xa vọng lại, một kim sắc thân ảnh giống như một chiếc cầu vồng ngang trời, lưu lại trên không từng đạo tàn ảnh rất dài.
"A, thần vương lão tổ đã quay lại rồi." Hận Thiên Đê có chút kinh hoảng.

Tiểu phượng hoàng cũng phát ra một tiếng kêu kinh hãi: "Ai da.

Lão ma vương đã trở về rồi.

Bầu trời của ta từ nay sẽ mất đi sắc màu.

Thống khổ thật là thống khổ! Ta ghét lão ma vương!"
Tiểu bất điểm đáng thương bay đến núp sau lưng Thần Nam.

Len lén trộm nhìn kim ảnh càng ngày càng tiến gần lại.
"Vụt"
Bên trong sơn cốc, một trận cuồng phong nổi lên.

Kim sí Đại bằng thần vương từ trên trời hạ xuống, đồng thời kèm theo một tiếng hét lớn: “Hai đứa các ngươi lại lười biếng! Hận Thiên Đê, ngươi bây giờ lập tức bay năm mươi vạn dặm cho ta!"
Hận Thiên Đê thiếu chút nữa là ngất đi.

Năm mươi vạn dặm là khái niệm gì? Hắn đâu phải là Đại bằng thần điểu chân chính.

Khoảng cách xa như vậy hắn phải bay liên tục mất vài ngày
"Thần vương, tiểu nhân...tiểu nhân...."
"Cái gì mà tiểu nhân.

Bay sáu mươi vạn dặm cho ta!"
"A?"
"A cái gì a, còn không đi sao? Lại tăng thêm hai mươi vạn dặm.”
Hận Thiên Đê tuy sợ muốn ngất đi, nhưng không dám nói thêm một câu nào, vỗ cánh bay lên, nhanh chóng biến mất cuối chân trời.
Đại bằng thần vương lẩm bẩm; “Muốn kích hoạt huyết mạnh thần điểu đại bàng trong người y, chỉ có mệt đến mức đôi cánh rụng ra, hàng ngày miệng thổ máu tươi mới được.”
Thần Nam thầm thương cảm cho Hận Thiên Đê.

Có một lão tổ biến thái như vậy dậy dỗ, không bị hành hạ chết đi sống lại mới là lạ.

Nhưng đối với tiền đồ của Hận Thiên Đê, hắn càng ngày càng lạc quan.
Tiểu phượng hoàng sau Thần Nam thì thầm: "Ác côn.

Ma vương.


Đồ điên.

Biến thái...."
"Còn tên khốn kia nữa, núp cái gì mà núp, nhanh xuống vùng nham thạch dưới đất bế quan, lúc nào có thể thuận theo nham thạch đi tới tâm trái đất, hoặc có thể thu phục được một hỏa hồn thì mới được quay trở về."
Nghe Đại bằng vương nói như vậy, Tiểu phượng hoàng như muốn khóc, thút thít nói: "Ta sợ.

Ta...!còn nhỏ.

Ngươi không thể hành hạ ta như vậy...."
Đại bằng thần vương giận dữ: "Có cái gì đáng sợ đâu? Lúc ta bằng ngươi, đã bắt đâu chinh chiến với yêu ma và tiên thần.

Mỗi ngày đều vật lôn giữa hai bờ sinh tử, dù sao ngươi cũng là thần điểu phượng hoàng.

Không thể làm tiểu thư yêu kiều được.

Bởi vì đây là thiên giới cường giả vi tôn.

Nếu ngươi không có thực lực tương ứng với bản thân, sớm muộn gì cũng trở thành sủng vật của người khác, làm mất mặt cầm loại hoàng giả của chúng ta”.
"Ta..." Tiểu Bất Điểm cúi đầu.

Cuối cùng đột nhiên ngẩng phắt dậy: "Ngươi là.....đồ biến thái, đồ điên, ma quỷ..."
Bất quá, sau khi phát tiết xong, Tiểu phượng hoàng vỗ cánh bay về miệng núi lửa cách đó mười dặm
Đại bằng thần vương mặc dù yêu cầu nghiêm ngặt, nhưng Thần Nam rất tán thành, Tiểu phượng hoàng quá yếu, quả thật phải có nghiêm sư dậy dỗ như vậy.

Với thiên phú cùng thân phận của nó, thành tựu trong tương lại thật không thể tưởng tượng.
"Ha ha...." Thần Nam cười nói: "Thần vương cũng quả nhiên biết cách giáo dạy dỗ.

Không biết thần vương có thể thu thêm hai đồ đệ nữa được không?"
"A, Quang Minh đại thần côn tại thượng! Thần Nam ngươi thật là đáng ghét!" Long bảo bảo vừa nghe thấy, vèo một tiếng bay mất.
Tử kim thần long so với tiểu long còn nhanh hơn.

Một cái quẫy đuôi đã biến mất bên ngoài sơn cốc.


Chỉ để lại một câu nói như có như không: "Đùa à, long đại gia lớn tuổi như vậy.

Nếu bị tên biến thái này hành hạ mỗi ngày, ta thà tự sát”.
Đại bằng thần vương lộ ra nụ cười hiếm thấy nói: "Ta không có gì để dạy cho bọn chúng, phương pháp tu luyện của ta chỉ thích hợp dạy cho cầm loại tu giả mà thôi."
Nghe thấy những lời này, cái đầu trộm cắp của Long bảo bảo ló ra.

Sau đó lắc lư bay lại.

Con rồng du côn thì cẩn thận hơn, đứng ngoài sơn cốc quan sát.
Thần Nam cũng không phải là thật sự muốn giao hai con rồng cho Đại bằng thần vương.

Hăn cũng biết hai con rồng không thích hợp cùng cầm loại hoàng giả trước mặt tu luyện, cái mà hắn thực sự quan tâm là bí mật của Thần gia, bây giờ rốt cục có cơ hội hỏi rồi.
Đại bằng thần vương cũng có rất nhiều chuyện muốn hỏi Thần Nam, y chắm chú nhìn Thần Nam, nói: "Toàn lực vận chuyển huyền công của ngươi, cho ta xem chiến hồn sau lưng ngươi cùng với mấy loại binh khí thần bí xem."
Thần Nam trong lòng vừa động, nguyên khí trong cơ thể điên cuồng lan tỏa, kim sắc quang mang phát ra, kim sắc hỏa diễm rừng rực bốc cháy, một kim sắc thân ảnh cao lớn xuất hiện phía sau lưng hắn, kim ảnh hai mắt nửa nhắm nửa mở, hai đạo quang mang không ngừng lấp lánh, ẩn ước toát ra một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ
Một tiếng rồng gầm vang vọng sơn cốc.

Trong tay phải của kim sắc thân ảnh có một thanh kim sắc thần đao, hình đầu rồng ngậm lưỡi đao sống động như thật, phát ra từng trận long ngâm.

Một long ẩn ước uốn lượn xung quanh thân đao
Trong tay trái của kim sắc thân ảnh là một binh khí hình người dài hơn một thước, hình ảnh mơ mơ hồ hồ.

Nhưng có thể thấy rõ trên binh khí hình người này được bao quanh bởi một sợi dây xích, dường như là bị dây xích trói chặt
Bảy hình ảnh binh khí khác không được rõ ràng cho lắm, lơ lửng xung quanh Thần Nam, phát ra khí tức thần bí.
"Đáng sợ.

Thật đáng sợ!"
Đại bằng thần vương nhẹ giọng tự nói, tựa hồ cực kỳ chấn kinh.
Y trước tiên đi tới phía trái Thần Nam, chỉ vào cái hình một cái thuẫn bài tương đối rõ hơn một chút, phát ra khí tức cổ lão, nói: "Đây là cổ thuẫn Thạch cảm đương trong truyền thuyết.

Ta nghĩ nếu thế gian quả thực có một tấm thuẫn bài như vậy, thì cho dù tây phương chủ thần cùng đông phương thần vương cũng không công phá được."
"Thạch cảm đương? Nó có lai lịch như thế nào?" Cho tới bây giờ Thần Nam mới biết tên của cổ thuẫn này.
"Tương truyền, đó là một cổ thuẫn thần bí lưu truyền từ thời kì trong thần thoại.

Nhưng nghe nói nó đã bị vỡ tan tành.

Cụ thể nguyên do ta cũng không rõ lắm."
Đại bằng thần vương lại chỉ vào một kim ảnh mơ hồ nhìn giống như thanh trường kiếm, than thở: "Đây chắc chắn là Liệt không kiếm, truyền thuyết là vô thượng hung khí có thể trảm thần, diệt tiên đáng tiếc, tục truyền nó đã bị gãy vụn."
Tiếp theo y đi tới phía bên kia của Thần Nam, chỉ tới cái bóng cong cong mơ hồ nói: "Đây là Hậu nghệ cung trong truyền thuyết, uy lực vô cùng lớn, nếu có đủ tu vi khống chế nó, nghe nói là một khôi bảo có thể vượt qua không gian diệt thần, sát ma, chỉ là, đáng tiếc, tuy hiện ra hình ảnh bên cạnh ngươi, tương truyền là cung này vẫn lưu lại trên thế gian.

Nhưng tối thiểu đã bị mất đi nửa hồn, mất đi một nửa chân linh lực."
Thần Nam kinh ngạc hỏi: "Cái gì.


Làm sao lại như thế?"
Đại bằng thần vương trầm giọng nói: "Nói như thế này cho dễ hiểu.

Phàm những thần binh hiện ra bên cạnh ngươi lúc này đều là những khôi bảo truyền lại từ thời thái cổ, bất quá, không phải những khôi bảo là đã triệt để bị hủy, thì cũng đều đã mất đi một bộ phận Hồn.
"Không phải chứ?!" Thần Nam đầy vẻ không tin, hắn không phải là kẻ tự đại đến mức cho mình là một nhân vật đáng nể, cả thế giới không thể chuyển động xung quanh hắn được.
Đại bằng thần vương cười nhẹ nói: "Bởi vì ngươi là người thứ mười trong truyền thuyết!"
Ngất!
Thần Nam càng nghe càng không hiểu, "người thứ mười" trong truyền thuyết? "người thứ mười" trong thiên hạ? Cao thủ "thứ mười" tự cổ chí kim? Có quá khoa trương không.

Trừ khi bị ấm đầu, không thì chẳng có kẻ nào tin cả!
Đại bằng thần vương nhìn sắc mặt hắn không ngừng biến hóa, khẳng định: "Không sai.

Ngươi chính là "người thứ mười" trong truyền thuyết.

Ngôi sao đen đủi thứ mười, ngôi sao xui xẻo thứ mười.”
Ngất.
Thần Nam tức đến mức....phát cười.

Còn tưởng là người thứ mười trong thiên hạ cao thủ.

Kết quả lại là con quỷ xui xẻo đứng thứ mười!
"Tiền bối, người có nói đùa không.

Cái loại này cũng có thể xếp hạng sao, có thể dự đoán sao?”.
"Đúng vậy.

Bởi vì ngươi là người của Thần gia.

Bởi vì công pháp ngươi tu tập có tên là Vũ Điển, còn gọi là Hoán Ma Kinh!”
Mặc dù biết tên chính thức của huyền công gia truyền, nhưng Thần Nam càng thêm khó hiểu: “Bởi vì bộ huyền công này? Cái này có thể chứng minh điều gì”.
"Đúng vậy, chính bởi vì nó!" Đại bằng thần vương trầm giọng nói: "Vũ Điển bao la vạn tượng.

Được xưng là kì công uy chấn cổ kim, nhưng tuyệt không phải là thiên hạ đệ nhất, có nhiều huyền công có thể so sánh với nó." Nhưng, chỗ đáng sợ nhất của Vũ Điển, chính là ở tên gọi khác của nó Hoán Ma Kinh.

Nó không phải chỉ là một loại công pháp, mà còn chính là một loại cấm kị trận pháp.

Dùng thân người làm vật bố trí trận pháp”.



Bình Luận (0)
Comment