Thần Mộ Ii

Chương 213


Lời nói của Thanh thiện khiến cho đám thần vương trong trường kinh dị không thôi, tất cả ánhmắt của mọi người đều hướng về phía Tiểu Long, bởi vì bọn họ biết “Nghịc Thiên Tiễn” là do Tiểu Long lấy từ trên cổ xuống, nếu như vậy thì xem ra, Tiểu Long này chẳng phải chính là --- Đại đức đại uy thiên long sao?
Trong trường, ngoại trừ Thanh thiện cổ ma, còn lại những người khác đều không biết lai lịch của Đại đức đai uy Thiên long, nhưng Thanh thiện cổ ma chính là cường giả của vạn năm trước, người được ông ta xem trọng liệu có phải là hậu bối tầm thường?
Bất quá mọi người dù cho nhìn thế nào thì con rồng này cũng không có khả năng là cái lão già gì đó, không có khả năng là phẫn trư cật hổ.

(Giả heo thịt hổ - Ý nói ra vẻ yếu ớt để lừa đối thủ, tỷ như đám thợ săn muốn bắt hổ thường giả tiếng heo để dụ hổ ra sau đó thì săn giết).

Thanh thiện cổ ma nhìn Long bảo bào lắc đầu kinh nghi không thôi, nói : “Không có khả năng…”
“Ta… không thích như vậy”.

Hôm nay, hình dạng của Tiểu Long lần đầu tiên được ghi nhớ vào trong đầu của đám thần vương.
Ở bên cạnh, Thần Nam không ngừng giương cung bắn tiễn, mỗi lần Xạ Nhật tiễn bắn ra đều bắn vào cùng một vị trí trên thân thể Thi Hoàng, đó là đầu vai trái của y.
"Phốc"
Máu tươi vọt ra.
“Grào…”
Thi Hoàng gào thét.
Đối mặt với Xạ Nhật tiễn liên tiếp bắn tới, Thi Hoàng kinh sợ tới cực điểm, sau bảy tiễn bắn xuyên qua, vai trái của y đã xuất hiện một vết thương rất lớn.

Cả cánh tay trái máu thịt bầy nhầy, máu tươi chảy xuống tí tách, hiện giờ đã hoàn toàn bị phế cơ hồ như chỉ còn nối liền với bả vai bằng một lớp da, mắt thấy như đang muốn rời khỏi thân thể,
Thi Hoàng càng thêm kinh sợ, bất quá lúc này tu vi của hắn chỉ đạt được đến mức cực hạn của cảnh giới phổ thông tiên nhân, căn bản không có biện pháp hữu hiệu nào để tiến hành thuật tái sinh cơ thể.

Không có cách nào phục hồi lại cánh tay trái.

Hậu Nghệ cung phối hợp cùng với Xạ Nhật tiễn, có thể nói là uy thế không thể kháng cự, bất quá Thần Nam cũng đã hao phí lượng lớn công lực, dù sao mỗi lần giương cung đều phải dùng tu vi bẩn thân phụ trợ.

Theo mũi tiễn thứ tám bắn ra, cánh tay trái của Thi Hoàng rốt cục cũng bị bắn rời khỏi bả vai rơi xuống, máu tươi tuôn xối xả.

Trong tinh không vang lên tiếng gào thét đinh tai nhức óc, thi khí vô tận mãnh liệt tràn ra.
Vũ Hinh có được cơ hội này, Lôi thần kiếm trong tay phóng ra như chớp.

Kiếm quang ngập trời không ngừng chặt chém về phía Thi Hoàng, khiến trên thân thể y hiện lên từng vết từng vết thương rất khủng bố.
Những người quan chiến bên ngoài tinh không hoàn toàn lâm vào trạng thái chết lặng, thiên giới đỉnh đỉnh đại danh hung sát Thi Hoàng lại bị người ta bắn giết như vậy, nếu như không phải chính mắt trông thấy nhất định sẽ bị cho rằng đây là một câu chuyện cười.


Biết rằng Thi Hoàng uy danh chấn động thần giới, tất cả thần vương đều tránh xa ba bước.

Huống chi là phổ thông tu luyện giả mới đạt đến cảnh giới tiên nhân.
Sự chấn động này không chỉ như vậy, Thần Nam phối hợp với sự tấn công của Vũ Hinh, không ngừng giương cung, hắn nhắm ngay vào chân phải của Thi Hoàng bắn tới.

Máu tươi vọt ra, cái chân to tráng kiện của Thi Hoàng bị bắn thủng.
Thi Hoàng phẫn nộ đến cực điểm.

Mấy lần muốn lao tới chỗ Thần Nam, nhưng đều bị Vũ Hinh ngăn trở phải lui lại, trên người lưu lại vô số vết thương nghiêm trọng.
Đến mũi tiễn thứ chín được bắn ra, chân phải của Thi Hoàng gần như gãy rời ra.
“Grào…”
Thi khí tràn ra, Thi Hoàng gào lên bi thương.

Tin rằng nếu như y có thể thi triển ra được cánh cử sinh tử luân hồi, thì sớm đã khiến cho Thần Nam hình thần câu diệt rồi, nhưng sự thật sờ sờ ngay trước mắt, y chỉ có thể gào lên ủy khuất.
“Bổn hoàng hôn nay thề rằng, sau khi rời khỏi không gian này, cho dù là chân trời góc biển cũng phải đánh đám tiểu bối các ngươi rơi vào cánh cửa luân hồi, khiến cho mi muốn sống không được muốn chết cũng không xong!”.
Vũ Hinh lạnh lùng đáp lại : “Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội đó”.

Thần Nam một mặt giương cung, một mặt trả lời : “Hừ, đe dọa ta? Ngươi tưởng rằng ta sợ ư, hôm nay nhất định phải hoàn toàn phá hủy nhục thân của ngươi”.
"Phốc"
Chân trái của Thi Hoàng sau khi bị mũi tiễn thứ mười hai xuyên qua, rốt cục cùng đứt lìa khỏi thân thể rơi xuống, máu tươi vương đầy trời.
“Grào…”
Tiếp đó, Thần Nam nhắm Xạ Nhật tiễn vào ngực của Thi Hoàng rồi liên tục bắn xuyên qua, vết thương không ngừng mở rộng, cả vùng ngực đều đã bị bắn xuyên qua.
Thi Hoàng không hổ là thiên giới chí tôn nhất phương.

Cho dù thực lực bị hạ xuống đến cảnh giới phổ thông tiên nhân, nhưng vẫn ngạch tiếp được thần tiễn uy lực vô cùng.

Biết rằng Hỗn thiên ma vương mới vài tiễn đã bị bắn nổ.

Mà bắn lúc Thi Hoàng thì phải toàn lực tập trung bắn vào một điểm, bắn liên tục mới có thể xuyên qua.
Đến mũi tiễn thứ mười bẩy, khắp nơi ngực Thi Hoàng cũng đã chi chít lỗ thủng, sau đó dần dần vỡ ra, cuối cùng một tiếng nát vụn vang lên, Thi Hoàng đã bị bắn vỡ vụn ra.

Ngực bụng không ngừng vỡ ra, đến cả đầu cổ cùng tay phải cũng rời ra, y gào thét điên cuồng, hai mắt trợn lên phẫn nộ nhìn về phái Thần Nam và Vũ Hinh.

Tin rằng cuộc chiến hôm nay, Thần Nam vô danh hậu bối này, nhất định sẽ được truyền tụng khắp thiên giới, trước bắn nổ Hỗn thiên ma vương, giờ lại bắn cho Thi Hoàng thân thể nát bấy chia năm xẻ bẩy, mắt thấy nhục thể sắp bị hủy diệt.
Đó tuyệt đối là đại sự kiện chấn động thiên giới.
Vô số tu luyện gỏa quan chiến bên ngoài tinh không máu huyết sôi sào, bọn họ so với Thần Nam còn kích động hơn.
“Tốt, không cần bắn nữa, lưu lại cho hắn cái đầu lâu, ta muốn dùng để giam cầm thần vương hồn của y”.

Vũ Hinh vận dụng đại thần thông, một dãi ánh sáng rực rỡ bao phủ lên đầu lâu cùng với những mảnh vụn thân thể của Thi Hoàng.

Thần Nam không do dự, quay người lại tìm Tuyệt tình ma vương với Phá diệt ma vương, thời gian còn rất ít, hắn muốn trong thời gian ngắn nhất hủy diệt nhục thể của hai người này.
"Sát!"
Sau khi phát hiện ra hành tung của hai người này, Thần Nam không do dự giương cung bắn tiễn, thần tiễn như cầu vồng bắn thẳng về phía Tuyệt tình ma vương.
"Phốc"
Huyết quang thoáng hiện.
"A……"
Tiếng kêu thảm thiết truyền lại.
Sau sáu mũi tiễn, nhục thể của Tuyệt tình ma vương rốt cuccj cũng bị nổ tung, trong tinh không bạo phát một màn huyết vụ.

Thần vương hồn nhàn nhạt ngưng tụ ở vùng phụ cận huyết vụ.
“Tiểu tử, ta với ngươi không chết không thôi, nhất định sẽ khiến ngươi tan thành tro bụi”.

Thần hồn của Tuyệt tình ma vương gào lên thê lương.
Thần Nam không để ý đến lão mà quay Hậu Nghệ cung bắt đầu bắn về phía Phá Dệt ma vương.
Một chân của lão ma vương sớm đã bị đứt lìa, cảm giác đau đớn không thể chịu đựng được vẫn chưa dứt, giờ lại thấy thần tiễn bắn về phía mình, y kinh sợ đến cực điểm.

"Phốc"
"Phốc"
………….
Liên tiếp bốn tiễn.

Lão ma vương bị bắn nát nửa người.


Máu tanh tràn ngập tại trường, khiến cho mấy vị thần vương trong lòng rung động, bởi vì bọn họ biết nếu như lúc này thần tiễn bắn về phía họ, thì họ cũng sẽ giống như vậy.

Nhưng ngay lúc này, trong tinh không quang mang đại thịnh, mấy trăm viên thất sắc thần thạch chiếu ra ngàn vạn hào quang, dường như tất cả nàng lượng trong đó đều phóng ra hết.

Sau đó cả tinh không ảm đạm trờ lại, trong nháy mắt lại trở nên tối đen, bên ngoài không thể nhìn thấy được mọi việc đang xảy ra bên trong.
Đồng thời, cửa ra của tinh không mở ra, một cỗ khí tức thanh tân tràn ra bên ngoài.
Tất cả thần vương chỉ trong một khắc đã khôi phục lại công lực, nhất thời trong không gian năng lượng dao động mạnh mẽ, từ trong tinh không không ngừng tràn ngược ra ngoài.

Đám thần vương vẫn bình yên không bị làm sao đều thở hắt ra một hơi dài.

Phản ứng đầu tiên là Phật Tổ, y nháy mắt đã phá toái hư không, trực tiếp phá vỡ không gian như một ngôi sao băng bắn ra ngoài.

Thanh thiện cổ ma rống lên giận dữ, hóa thành một đạo hắc quang bám sát theo.

Kim sí đại bằng thần vương hít vào một hơi đưa mắt nhìn bọn họ đi xa.
Thần Nam rất nhanh đem hai con rồng tiến vào nội thiên địa, trước mắt đám thần vương đã khôi phục lại công lực, hai con rồng nếu còn ở lại bên ngoài, thì sẽ bị đối mặt với sự uy hiếp sinh tử.
“Hống…”
“Ngao…”
“Tiêu nhi nạp mạng!”.
Hai đạo thần vương hồn của Hỗn thiên ma vương cùng với Tuyệt tình ma vương, ở bên còn có một nửa thân thể của Phá diệt ma vương, ba người phát ra ma khí vô tận, hung ác lao tới đánh về phía Thần Nam.
Bất quá, một tiếng hừ vang lên giống như một quả trùy lớn đánh vào trái tim của ba đại ma vương.

Vũ Hinh thân hình ngư tia chớp, đứng chắn đường đi của bọn chúng.
Kiến thức qua sự đáng sợ của Vô tình tiên tử.

Tâm Đại ma vương lúc này thân thụ trọng thương, nhất thời trong lòng phát lạnh.
Lúc này, thi thể nát vụn của Thi Hoàng đang bị giam cầm trong không trung dột nhiên bắt đầu rung động kịch liệt, ý hét lớn : “Các ngươi đi giết tiểu nhi kia, ta ngăn Vô Tình tiênt ử cho các ngươi”.
Tam đại ma vương mắt lóe hung quang, thoáng chần chừ một lúc, lại muốn đánh về phía Thần Nam.

Bất quá Thần Nam cũng không kinh hoảng, thần tiễn đã được lắp trên dây cung.

Hắn tùy lúc có thể để cho thần tiếm nhiễm máu, lúc này ai tiến lên đầu tiên.

Hắn sẽ tiện thể tặng cho một đòn nghiêm trọng.

“Grào…” Thi thể nát vụn của Thi Hoàng kịch liệt dao động, thi khí tràn ra khắp cả bầu trời, hai cánh cửa luân hồi đã xuất hiện trên không trung.
Ba lão ma vương mừng rỡ, đang muốn lao tới đánh về phái Thần Nam.

Vũ Hinh quát lên lạnh lùng : “Thi Hoàng bất quá chỉ giúp sức cho các ngươi phân tán tinhh lực của ta mà thôi, ngu xuẩn…”
Một đạo thần quang sáng rực được Vũ Hinh đánh ra, hai đạo thần vương hồn hoảng sợ lui về phía sau, Phá diệt ma vương cậy mình còn có thân thể, liền lao vọt tới.
Chỉ là, Thi Hoàng vẫn chưa xuất thủ tương trợ bọn chúng, hai cánh cửa sinh tử luân hồi không ngừng thôn phệ phong ấn của Vũ Hinh, căn bản không thể đi ngăn cản được Hỗn động thần quang của Vũ Hinh.
"A……"
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, thần thể của Phá Diệt ma vương bị chia năm xẻ bẩy nát vụn ra huyết vụ tung bay, thần vương hồn trong nháy mắt bị hào quang hỗn độn đánh tan.

Thi Hoàng rốt cục cũng mở đưuọc phong ấn, xung quanh là chín cánh cửa sinh tử luân hồi bảo hộ, hung hăng nhìn Vũ Hinh cùng với Thần Nam.
Thần hồn của Tuyệt tình ma vương cùng với Hỗn thiên ma vương mắt thấy Phá Diệt ma vương hình thần câu diệt liền phóng rangoài tinh không không dám ngoái đầu nhìn lại.

Vũ Hinh trong lúc giằng co cùng với Thi Hoàng, liền buông tha cho bọn chúng chạy thoát.

Thần Nam cũng nhanh chóng lui lại phía sau, hắn biết đại chiến cấp bậc này thì hắn không giúp đỡ được gì cả.

Đám người Đạm Đài Tuyền.

Lí đạo nhân, Đại bằng thần vương, Quang Minh thần cũng đang lẳng lặng quan sát.
Vũ Hinh âm thanh lạnh lùng nói : “Thi Hoàng, ngươi nếu còn muốn sống thì hãy may rời khỏi đây.

Bằng vào thân thể tàn phế này của ngươi, như thế nào lại dám cùng ta phân tranh”.

Thi Hoàng cười lên âm trầm, nói : “Ngươi nếu như thực sự lưu lại tính mạng cho ta, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi phải trả một cái giá rất đắt, nhẹ nhất là đánh cho ngươi mất đi sáu thành công lực, khiến cho mấy ngàn năm khổ tu của ngươi bị hủy trong chốc lát”.
Thi khí tràn ra, chín cánh cửa luân hồi không ngừng chuyển động xung quanh Thi Hoàng.

Đồng thời, xung quanh Vũ Hinh hiện lên từng luồng ánh sáng hỗn độn.

Đại chiến gần đạt đến cấp thần hoàng lúc nào cũng có thể bùng phát.
Nhưng mà, đúng lúc đó ma khí ngút trời từ cửa vào tinh không mãnh mẽ tràn vào, Thanh thiện cỗ ma đã quay trở lại.

Đạm Đài Tuyền sắc mặt biến đổi, nàng không nghĩ rằng cục diện lại biến thành ba đại cường giả đối chiến, vì không muốn tinh không bị hủy trong chốc lát, nàng lại lần nữa triệu hoán tinh không chiến hồn.

Ba cường giả gần đạt đến cấp Thần hoàng thần sắc biến đổi, bọn họ không nghĩ lại bị tước đoạt tu vi một lần nữa.
Thi Hoàng bắt đầu hành động trước, chín cánh cửa sinh tử luân hồi mở đường, trước tiên lao nhanh về phía cửa ra.

Vũ Hinh không muốn để hắn còn sống rời khỏi nơi này, hỗn động thần quang xuất thủ, hai đại cường giả một bên đại chiến một bên lão ra ngoài tinh không.

Thanh thiện cổ ma không có xuất thủ, hai mắt ông ta lạnh lẽo quét qua trong tinh không, dừng lại trên người Thần Nam, sau đó rất nhanh mở tiểu thế giới ra, thôn phệ Thần Nam vào trong đó, rồi sau đó hóa thành một tia chớp màu đen bay đi.

Bình Luận (0)
Comment