Thần Mộ Ii

Chương 221


Ma bi khổng lồ như viễn cổ cự thú sừng sững cạnh ma huyệt, phát ra áp lực kinh hồn, ma khí vấn vít khiến ai nấy ngoài xa đều có cảm giác rùng mình.

Trong mắt Thần Vũ Minh ánh lên tia phẫn nộ, mấy Liệt Không Kiếm tạo thành đả kích trầm trọng với y, vốn y hi vọng trở thành “đệ thập nhân” của Thần gia nhưng giờ coi như y vô duyên.

Tuyệt Tình ma vương, Hỗn Thiên ma vương, Thanh Thiện cổ ma dị thường phẫn nộ, tuy biết hi vọng sinh tồn của Thần Nam nhỏ nhoi nhưng họ đều mong hắn sống sót cho họ bắt sống, giày vò tới lúc hắn tịch diệt.

Nhưng Ma Chủ chi mộ thái quá tà dị, họ không dám tiến vào thám thính, một tấm bia mộ đã kinh dị như vậy, hà huống là đại hung chi địa trong truyền thuyết.

Đệ tử của các đại ma vương cùng những người đến quan chiến đều thấy phức tạp, không ngờ lại không bắt được Thần Nam, đại sự kiện chấn kinh Thiên giới lại kết thúc như vậy.

Đông Hải thần vương Lý Đạo Chân nhìn động huyệt tối om hồi lâu, dao động trong lòng vô cùng kịch liệt.

Đạm Đài Tuyền cũng ngưng thị vào ma huyệt rất lâu, nhớ lại lúc Thần Nam thấy mình bay đến liền không thèm ngoái lại mà nhảy xuống ma huyệt, lòng nàng rúng động.

Nhất tiếu rũ hết ân cừu?
E rằng lúc nói câu đó, Thần Nam đang nghiến răng, nàng trầm mặc lâu, lâu lắm.

oOo
Trong vô tận hắc ám, Thần Nam rơi xuống cực nhanh, ma huyệt phảng phất vĩnh viễn không có tận đầu, không bao giờ đến đáy.

Lòng hắn rối bời, rời khỏi Thiên giới không kèn trống thế này quả có phần bất cam nhưng hắn vô lực.

Thời gian trôi đi, tâm tình hắn tĩnh lại, suy tư rất nhiều.

Thần Chiến là người Thiên giới, khống chế một tàn phá thế giới, giờ ông ở đâu?
Đạm Đài Tuyền quả không đơn giản, chìm trong tầng tầng mê vụ, thủy chung không để ai tìm ra suy nghĩ thật sự.

Không ngờ ở Thiên giới lại trùng phùng Lý Đạo Chân khiến trái tim khô héo của hắn có thêm một chút thân tình, mao đầu tiểu tử năm xưa dù thân phận thay đổi thế nào vẫn không quên người biểu ca là hắn.


Nhớ đến Lý Đạo Chân, hắn lại nhớ đến tin tức y báo lúc rơi xuống ma huyệt, Mộng Khả Nhi rất có thể liên quan đến Đạm Đài Tuyền.

Lý Đạo Chân cũng biết Nhân gian giới có một nữ tử tên Mộng Khả Nhi, đương nhiên nàng ta không tầm thường, quyết không phải nhân vật đơn giản.

Có lẽ vì thế mà tên nàng được người Đạm Đài thánh địa nhớ, hoặc cũng vì vậy mà Lý Đạo Chân biết được đôi chút bí ẩn.

Đạm Đài Tuyền có bí ẩn gì?
Thần Nam nhớ lại từng thấy tượng của nàng ta ở Nhân gian, ngàn năm trước từng giáng hạ, quả nhiên đã thành công kháng cự thiên phạt, có việc gì mà nàng ta phải xuống hạ giới?
Hắc ám vĩnh hằng, vô tận ma khí.

Ở đây không có ban ngày, Thần Nam cảm giác mình như dung nhập vào dòng thời gian, tựa hồ đã qua ngàn năm, còn hắn thành hóa thạch.

Tính kĩ càng chắc cũng mười mấy ngày rồi, vô tận ma huyệt tựa hồ còn lâu mới chạm đáy.

Vô tận ma khí lan tràn nhưng hắn có Huyền Vũ giáp hộ thân, không lo bị ma khí ăn rữa, lòng dần bình tĩnh lại, mặc thân thể tự do rơi xuống, hắn ngồi xếp bằng, thử nghiên cứu Thiên giới đệ nhất kì công Thái Thượng vong tình lục.

Huyền công gia truyền của hắn cũng thần diệu nan trắc nên hắn không muốn tự phế công pháp mà tu luyện pháp môn mới.

Hắn làm vậy để đối chiếu hai môn, tương hỗ ấn chứng, đồng thời tìm cách hóa giải nguy cơ cho Vũ Hinh.

Hắn ngồi trên hư không, thần du thái hư, trong ma huyệt hắc ám vô quang mà chìm vào võ cảnh.

Lại qua mười mấy ngày nữa, hắn tỉnh lại, cảm giác phía dưới có tiếng phong lôi vang rền.

Càng đến gần đáy, càng cảm nhận rõ tiếng động, cuồng phong gào rú, sấm sét nhập nhằng.

Trong vô tận hắc ám, phía dưới lóe lên từng đạo lôi điện khổng lồ, ma khí lan tràn, hắn lao thẳng vào quang võng do lôi điện dệt thành.

“Ầm, ầm, ầm.



Thoáng chốc, mười mấy đạo kinh lôi bổ lên thân mình khiến hắn quay cuồng, dù có Huyền Vũ giáp hộ thể cũng suýt nữa thổ huyết.

“Soẹt, soẹt.


Sấm sét liên tục oanh kích, ma khí lan tràn, có hồ muốn xé tan hắn, hắn chưa kịp phản ứng, một tia sét hơn mười trượng bổ tới khiến hắn hôn mê.

“Ùm.


Hắn rơi xuống ao nước, vừa tỉnh lại, cảm giác toàn thân xương cốt rã rời, nếu không có Huyền Vũ giáp hộ thân chắc đã lành ít dữ nhiều.

Hắn ngẩng đầu, phía trên lôi quang lấp lóe, là một lôi trì khủng khiếp tựa hồ không kém hơn thiên phạt, hắn còn sống sót quả là may mắn.

“……”
Hắn dần khôi phục tri giác, lập tức muốn thổ ra, hóa ra hắn đang ngâm mình trong một huyết trì cực lớn, mùi lanh xộc vào mũi, huyết thủy yêu diễm vô cùng, phát ra ánh sáng tà dị.

Hắn kinh hãi bay lên, đáp xuống cạnh huyết trì.

Hắn cảm giác thân thể gần như vỡ vụn, toàn thân đau đớn, hình như đã thụ trọng thương, mấy xương sườn gãy vụn.

Hắn đầm đìa mồ hôi, lau sạch huyết thủy trên mặt rồi quan sát thế giới kinh dị xung quanh.

Hình như đây là một nơi trong lòng núi, tựa hồ là một cổ động, thạch bích chung quanh khắc đầy dấu vết tuế nguyệt phong sương, cách mười trượng lại điểm một viên dạ minh châu hôn ám gần như vỡ tan phát ra hào quang mờ mờ.

Huyết trì rộng chừng trăm trượng, nhìn lên ma huyệt thông tới Thiên giới, xung quanh cực rộng, mặt đất đầy hài cốt, đạp lên liền có tiếng răng rắc vang vọng, trong thạch quật tĩnh lặng này, âm thanh đó vô cùng đáng sợ.


“Đây là mộ Ma Chủ?”
Hắn điều tức một chút, men theo thông đạo trong địa quật chầm chậm đi ra.

Dưới chân liên tục vang lên tiếng khô cốt vỡ vụn, lúc đó hắn mới nhận ra tất cả đều là thần linh di cốt!
Theo lý thường, thần cốt cứng rắn hạng nhất, giờ lại dễ dàng bị giẫm nát, tất kinh qua vô tận tuế nguyệt, ngay cả xương thần linh cũng bị thời gian vô tình mài giũa.

Hắn tựa hồ nhớ ra, không dám quay lại nhìn, huyết trì kia có phải thần linh huyết dịch? Lòng hắn rúng động, hài cốt đã phong hóa sao huyết dịch còn chưa khô cạn? Quả là một chốn tà dị.

Hắn chầm chậm đi ra phái ngoài, men theo thông đạo, lại đến một cổ động, trừ phát hiện vô tận thần linh hài cốt cùng binh khí bị mòn rữa, hắn không tìm được manh mối gì đáng giá.

Nhưng càng lúc lòng hắn càng khó chịu, phảng phất có một cổ lão cự ma đang hung hãn nhìn hắn, lúc nào cũng có thể xông tới xé xác hắn.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy thế sau khi tu vi đại tiến, nỗi run sợ xuất phát từ linh hồn cho hắn biết nguy hiểm vô cùng đang tiếp cận, cơ hồ có viễn cổ cự ma không thể chống nổi đang trói chặt hắn.

Hắn nắm Đại Long đao trong tay, nửa thanh đao lấp lánh hàn quang, đao mang liên tục thò ra thụt vào.

“Cắc, cắc.


Hắn vận chuyển huyền công đến cực hạn, theo thông đạo tiến bước, qua mấy cổ động, phát hiện càng nhiều thần linh hài cốt, đồng thời thấy trong đó có mấy bức tượng thần linh được thờ phụng, nhưng đều là những thần linh xa lạ.

Những bức tượng đã tàn phá bất kham, bất quá đều phát ra uy lực tinh thần kinh nhân như có linh hồn.

“Đây là mộ huyệt của một người sao? Có nhiều thần linh bồi táng như vậy, thật không tưởng tượng được.

” Hắn càng tiến tới càng kinh hãi, nếu có kẻ như Ma Chủ, lúc sinh tiền ắt vô hạn phong quang, có thể sánh với Thiên.

Áp lực kinh hồn giữ chặt hắn, nhưng hắn không tài nào tìm được cự ma.

“Lẽ nào hồn phách Ma Chủ chưa bị diệt?” Nghĩ vậy, lòng hắn run lên.

Thiên giới đồn rằng Ma Chủ chi mộ là tuyệt địa, tiến vào ắt hữu tử vô sinh.

Hắn biết nguy hiểm đang đợi phía trước.


Địa quật âm u này không biết rộng tới đâu, hắn đi liền nửa thời thần mà chưa thấy tận đầu.

“Keng keng.


Tiếng xích sắt đột nhiên vang vọng trong dịa quật kinh rợn khiến hắn lập tức nắm chặt Đại Long đao.

Cổ động yên lặng hôn ám, vô tận thần linh hài cốt cùng tiếng xích sắt đáng sợ khua…
Cương phong trỗi dậy, liên tục xuất hiện tám động khẩu hắc ám vô quang, tiếng xích sắt tựa hồ từ những động huyệt này phát ra.

Thần Nam hơi do dự, cầm Đại Long đao rảo bước tiến tới, giờ không thể lui, chỉ còn tiến tới mới có sinh lộ.

Hắn chợt phát hiện chính giữa bát động có một thạch môn, bát động lấy nó làm trung tâm rồi chia sang hai bên.

Hắn không do dự, dùng lực đẩy thạch môn.

“Ầm, ầm, ầm.


Cổ lão thạch môn bị đẩy ra, vang lên tiếng động ầm ầm trong địa quật.

Bên trong phát ra huyết quang, áp lự không thể tưởng tượng tràn tới, dù hắn dốc toàn lực cũng bị hất bay đi.

Hắn vô cùng hoảng sợ, đó tựa hồ là khí tức của ai đó được thạch môn che kín, hất hắn bay thế này, quả không tưởng tượng nổi.

Hắn kinh hãi nhìn vào trong thạch môn.

Trên một chiếc giường do thần linh đầu cốt chất thành có một thanh niên nam tử chừng hai bảy, hai tám tuổi đang nằm nghiêng nghiêng, phát ra vô thượng uy nghiêm khiến người khác muốn quỳ xuống lễ bái.

Tuy thân thể đang lúc sung sức nhất nhưng hai mắt y nhuốm đầy tuế nguyệt thương tang, mái đầu bạc trắng như tuyết, phảng phất đã trải qua trăm ngàn kiếp luân hồi, thấy hết nhưng bể dâu chìm nổi của nhân thế.

Thần Nam kinh dị nhìn y, đột nhiên một tiếng gầm chấn thiên vang lên từ địa quật, càng lúc càng gần, tựa hồ có một ác ma đang tới…

Bình Luận (0)
Comment