Thần Mộ Ii

Chương 247


Một tiếng kêu dài thê lương từ phía chân trời Tây vọng lại, Tây thổ Đồ Đằng đến từ tầng địa ngục thứ mười hai đi một hơi vạn dặm, phá toái hư không trong nháy mắt đã đến phía trên bầu trời Đạm Đài thánh địa.

Tiếng kêu thảm thiết kia phảng phất có thể làm tan đá nát vàng, khiến lỗ tai người ta muốn vỡ ra.

Toàn thân trên dưới phát ra huyết quang vạn trượng, ngang nhiên đứng giữa không trung, ngạo ngễ bát phương gào thét không ngừng.
Tây thổ Đồ Đằng Thụy Đức Lạp Áo mái tóc dài màu đỏ tung bay theo gió trong vô cùng yêu dị, nửa thân tren đỏ rực được ma văn che kín khắp người, nửa dưới không phải là hai chân mà là một chiếc đuôi rắn lớn, dài khoảng hai đến ba trượng.

Kì lạ nhất chính là ở giữa ma văn che kín trán của y, tự nhiên sinh ra một con mắt dựng đứng, bất quá nó gần như đang khéo hờ, con mắt đó được xưng hiệu là Đồ Đằng thánh nhãn có thể hủy diệt thế gian vạn vật.
Tây thổ Đồ Đằng Thụy Đức Lạp Áo, hiệu xưng là vị Thần đáng kính xưa nhất trong truyền thuyết Tây thổ đại lục, là Thần Minh Đồ Đằng của bộ lạc lớn nhất thời đại loài người vẫn còn mông muội! Chính là vị thần pháp lực thông thiên, thâm sâu không thể dò được trong Thần thaoại truyền thuyết Tây thổ , là vị thần tồn tại còn sớm hơn cả thần linh rên thiên giới.

Tất cả huyền giới cao thủ tại trường cơ hồ không có mấy người nhận biết y.

Chỉ có thể cảm nhận được dao động khủng bố mạnh mẽ đến cực điểm, cơ hồ tất cả mọi người đều không dám đối mặt chính diện với y.

Ở phía xa, lão bạo quân Khôn Đức động dung, thở dài nói : “Không thể nghờ được.

Đồ Đằng thần đáng kính vẫn còn sống lại từ xa đến đây! Ta từng chú ý đến tầng địa ngục thứ mười hai, mấy lần tra xét đều chưa có kết quả, không tưởng tượng được ở nơi đây lại có thể gặp được nhânh vật đang ngủ say này”.

Xa xa, Hắc sắc cự viên hai mắt phát ra hai đạo kì quang.

Lẩm bẩm : “Lời đồn thế mà lại là sự thật.

Y còn chưa có chết, Tây thổ không yên ổn rồi, trên trời dưới đất cũng đều khó mà bình yên”.

“Ha ha…” Tà tổ bị khốn trong tuyệt sát đại trận đầu tốc rối bù, ngửa mặt lên trời cười lớn : “Không tưởng được rằng ngày ta thoát khốn, lại diễn tới nhiều đại nhân vật trong truyền thuyết xuất hiện, thực sự khiến cho Thần mỗ cảm giác hãnh diện”.
Tà tổ cười vang không dứt, tây phương thiên giới xa xôi, ma vân tràn ra, thiên địa nguyên khí mênh mông, phảng phất như ngân hà từ trên chín tầng trời rơi xuống, một cỗ ma khí đáng sợ dao động mãnh liệt không thể tưởng tượng, cuồn cuộn dâng lên.

Bên trong sự bao phủ trùng trùng của ma khí, một đốt xương tay từ chân trời phía tây rất nhanh lao tới, làm cho ngươi ta một cỗ cảm giác tà dị khác thường.

Nhìn qua thì chỉ là một đốt xương tay của người bình thường, không biết đã trải qua bao nhiêu năm, trên mặt đã nứt nẻ, thậm chí đã toác ra gần như bị rữa nát.

Nhưng mà, đốt xương tay đó, dù ở phía xa trên trời cao nhưng hiện lên rất rõ ràng trong mắt của mỗi người, khiến cho tất cả mọi người đều không thể sao nhãnh được sự tồn tại nó, tựa hồ nó là thứ tồn tại duy nhất trong đất trời này.

Không có người nào dám coi thường nó, đó tuyệt đối là một tà vật đáng sợ.

Theo ngón tay đó tiến lại gần, một cỗ uy áp bao trùm lên Đạm Đài thánh địa.

Mấy vị khách không mời mà đến khiến cho cả Đạm Đài thánh địa đột nhiên yên tĩnh, tại thời khác này tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng tiếng tim mình đang đập.
Tất cả huyền giới cao thủ, không có ai nói gì, chỉ nhanh chóng lui ra xa, đám nhân vật này ít tuổi nhất cũng đã sống tối thiểu một ngàn tám trăm năm, trong đó người sống hơn mấy ngàn năm tại đây cũng không ít, nên hiểu được thế nào là xu cát tị hung (tìm cái tốt lành, tránh cái xui xẻo).


Tất cả mọi người đều cảm giác được, những nhân vật ở trước mắt này có lẽ đều là những nhân vật mạnh nhất đang tồn tại mà bọn họ phải ngưỡng vọng.

Cho dù không thể đoán được lai lịch cụ thể, nhưng tuyệt đối đều là những nhân vật cấp thần cổ xưa trong truyền thuyết.

“Ha ha…” Thủ mộ lão nhân đứng ở không trung, làm vỡ sự trầm mặc trước tiên, ông cười lớn khiến cho toàn thân run rẩy, làm cho người ta hoài nghi trong khi cười thân thể sẽ bị đứt đoạn ra.

“Người đẹp hiện lên sau mây ngàn
Trên có tầng xanh, trời mênh mang.
Dưới có nước biếc, sóng hồ lan.
Trời cao đất rộng hồn bay nhọc.
Mộng hồn khôn đến được quan san.

Một vạn năm rồi, đúng là không thể tưởng tượng được, còn có thể thấy được thần nữ năm xưa.

Ta từng không ít lần xuất hồn trong giấc mộng, hạ xuống cửu u thượng thanh minh, đều không phát giác nửa điểm tung tích của nàng, tưởng rằng nàng đã sớm yên diệt trong viễn cổ nhất chiến.

Ai, yểu điệu thần nữa, quân tử hảo cầu.

Sau khi thấy được nàng, ta phát giác cả đất trời sáng rực hào quang, ta không nghĩ đến cái chết nữa”.

Lời này của Thủ mộ lão nhân, Thần Nam ở cách đó không xa nghe được, thiếu chút nữa thì té ngã.
Long bảo bảo nhỏ giọng nói : “Thần nói, thật sự là già rồi mà không biết xấu hổ”.

Tử Kim thần long lắc đầu, thở dài : “Nhân vật cùng chúng ta từ xưa đấy”.
Thần Nữ áo trắng hơn tuyết, đứng trên ngọc như ý trong suốt, lẳng lặng đứng giữa hư không, bà chỉ cười nhạt nói : “Lão đầu tư ngươi thật sự là cao thâm khó lường, tựa hồ không có chịu chút tổn thương nào, thực là ngoài dự liệu của ta.

Bất quá nhưng mà ngươi đừng có tìm ta làm đối thủ, bằng không thì ngươi sẽ phải chịu khổ nhiều đó”.
Thủ mộ lão nhân cười lớn : “Ha ha… Hôm nay đến đây, vừa vặn gặp huyết quang trùng thiên do y phát ra, ta đặc biệt phát ra chiến ý, mời cố nhân đến đây gặp mặt.

Cái tên đại trùng kia toàn thân sát khí bừng bừng kia, ai động đến ngươi sao? Ta còn nhớ ngươi năm đó còn thiếu ta bát canh rắn, ai ngờ ngươi lại bằng không biến mất nhiều năm như vậy”.

Tây thổ Đồ Đằng Thụy Đức Lạp Áo sát khí trùng thiên, Đồ Đằng thánh nhãn ở giữa trán liên tục rung động, cuối cùng xoạt một tiếng mở ra, một đạo kim sắc thánh quang hiệu xưng có thể hủy diệt thế gian vạn vật trong chớp mắt bạo phát ra, bắn về phía Thủ mộ lão nhân.

“Đại trùng, ngươi làm sao thế, có tức giận thì cũng không thể đối với ta như thế chứ.

Ta đâu có hãm hại mi, mi chắc bị ăn một vố đau rồi, phỏng chừng là do mấy lão già vô sỉ ở Tây thổ các ngươi”.
Thủ mộ lão nhân tựa hồ đối với đạo thánh quang đó rất cố kị, trong lúc nói đã ảo hóa ra mấy đạo tàn ảnh trong không trung, rất nhanh tránh né mấy đạo thánh quang này.


"A"
……
Ở phía xa xa, trong đám huyền giới tu luyện giả đang chú ý đến nơi này phát ra mất tiếng kêu thảm thiết, đồ đằng thánh quang rực rỡ phóng qua chỗ đó, mười mấy tên lu luyện giả trong nháy mắt hóa thành tro bụi, ngay cả thi thể cũng không lưu lại một chút gì chỉ còn tro bụi phất pho bay xuống.

Đồng thời, một ngọn núi tuyết ở phía xa sau khi bị đồ dằng thánh quang chiếu vào, trong chớp mặt đã sụp lở, khó có thể tưởng tượng thánh quang kia bá đạo đến mức nào.
Bất quá, hiển nhiên Tây thổ Đồ Đằng không phải chính thức động thủ.

Sau khi bắn ra mấy đạo thần quang thì y đã đóng lại Đồ Đằng thánh nhãn.
Y lạnh lùng nói : “Lão quỷ đáng chết, ta hôm nay đến đông thổ, chính là do cảm ứng được khí tức của các ngươi, ta một là muốn gặp lại cố nhân, hai là muốn hỏi các ngươi, năm đó ai đã động tay động chân với ta, hai ta ngủ say không tỉnh”.

“A a…” Thần Nữ không nhịn được nở nụ cười, giống như một đóa hoa xuân tươi thắm, nói : “Thật sự là một con đại xà tham ngủ, bị người ta động chân động tay đến bây giờ mới tỉnh lại tìm người báo thù, a ha ha…”.
Thấy Tây thổ Đồ Đằng đang tức giận, Thủ mộ lão nhân đưa mắt nhìn quanh nói : “Đại trùng ngươi đúng là ngủ nhiều đến hồ đồ rồi, ngươi xem thử ba vị đến từ Tây thổ, bọn họ cùng với ngươi không phải cùng ở Tây thổ sao, nói vậy…”.

Nói đến đây, Thủ mộ lão nhân không nói tiếp nữa, chỉ đưa mắt nhìn về khí vật đang đứng ở ba phía trong không trung.
Bái tướng đài phương viên trăm trượng, thần thánh khí tức cùng với ma khí khủng bố tương giao, làm cho người ta cảm giác được một cỗ áp lực vô cùng.
Trấn ma thạch cao mười trượng, phát ra khí tức âm u đáng sợ, hơn nữa trên bề mặt còn nhiễm rất nhiều vết máu, khiến cho nó có vẻ tà dị vô cùng.
Đốt xương tay thần bí nhất, mặc dù bất quá chỉ ngắn một mẩu, nhưng không ai không chú ý đến, phảng phất nó mới là tâm điểm ở nơi đây.

Tây thổ Đồ Đằng nhìn về phía ba khí vật huyền bí, thanh âm lạnh lẽo, nói : “Đốt xương tay kia tịnh không phải chân chính là đốt xương tay, mà là tinh hồn của một người! Vốn ta muốn đem cả địa ngục toàn bộ thu vào trong nội thiên địa, nhưng nó ở tầng thứ mười tám luôn phá hoại chuyện tốt của ta! Ta thực sự không biết nó có lai lịch như thế nào.

Còn Bái tướng đài cùng với Trấn ma thạch, ta mặc dù nghe người ở bên ngoài ngục nói qua, nhưng cũng chẳng biết là hai tử quỷ gì”.
Thủ mộ lão nhân cười lớn : “Ha ha…ngươi đều nói bọn chúng là tử quỷ.

Mà bọn chúng ở tại Tây thổ, ngươi còn muốn tìm ai báo thù?”
“Ngươi nói người hại ta đã chết?”
“Có lẽ vậy”.
Tây thổ Đồ Đằng lạnh giọng nói : “Hừ, sợ rằng vẫn chưa có chết, ba kiện khia vật này ngưng tụ tàn hồn của bọn chúng, hôm nay ta đánh nát chúng”.
Thủ mộ lão nhân khẽ mỉm cười nói : “Ta đến giúp ngươi” Tiếp theo ông ta lại quay sang Thần Nữ cười nói : “Nàng cũng giúp hắn một chút sức lực đi.

Đối với Bái tướng đài cùng với Trấn ma thạch, ta và nàng trong lòng cũng hiểu biết một chút, duy chỉ có Đốt xương tay khiến cho người ta không thể thăm do được, hôm nay chúng ta đánh ra tinh hồn của nó, xem thử xem rốt cuộc là thần thánh phương nào”.
“A a…Ngày hôm nay thật thú vị, vậy hãy thống khoái mà đại chiến một trận đi”.
Thần Nữ tựa hồ cảm giác sự việc vô cùng thú vị.

Trấn ma thạch cùng với Bái tướng đài vẫn bất động, đều án ngữ một phương, nhưng Đốt xương tay kia ma thí thao thiên đã tràn ra, thần thức âm lãnh dao động không ngừng kích động truyền vào trong lòng mỗi người rất rõ ràng : “Do ma mà chết, do ma mà sinh”.

Đốt xương tay nhẹ nhàng phất động, một dải hư không trong nháy mắt nứt vỡ, rất nhanh hướng về phía Thủ Mộ lão nhân mà thôn phệ.
“Hảo lợi hại”.


Thủ mộ lão nhân tại chỗ còn lưu lại một đạo tàn ảnh, rất nhanh rời khỏi nơi thiên địa đang nứt vỡ kia, ông ta xuất hiện bên ngoài dải hư không, hét lớn : “Yên diệt”.

Thân âm của kình lôi từ trên cao vang lên, một lỗ đen to lớn xoáy tròn hút đốt xương tay vào trong.

“Ma thân vĩnh sinh” trong lỗ đen phát ra bốn chữ, âm thanh do thần thức dao động thực giống như từ miệng phát ra truyền vào trong tai của mỗi người
"Oanh"
Lỗ đen khổng lồ nứt vỡ, đốt xương tay vẫn bình thường như cũ, những vẫn hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, uy áp lớn lao bao phủ cả đất trời.
Trong quá trình đó, trên trời cao thiên phạt vẫn khôg ngừng phách xuống, nhưng điều khiến cho mọi người kinh dị chính là tất cả thiên phạt lôi quang tiếp cận phiến thiên này trong nháy mắt đều biến mất một cách kì diệu.

Thiên địa pháp tắc vô hiệu!
Thủ mộ lão nhân với đốt xương tay, vừa rồi chỉ là đơn giản quá chiêu nhưng bọn họ tựa hồn đã đều tự sáng tác ra thiên địa pháp tắc.
Vô số tu luyện giả ở phía xa không một tiếng động, tất cả ánh mắt đều chăm chú nhìn về phía Đạm Đài thánh địa.
Lão bạo quân Khôn Đức, Bệnh Kì Lân, Cự Viên vẻ mặt đều không có biểu tình gì, bất quá bọn họ so với những người khác càng chăm chú quan sát chiến trường hơn.
“Lợi hại” Thủ mộ lão nhân quay sang Tây thổ Đồ Đằng cùng với Thần Nữ nói : “Các người trước tiên chế trụ nó, ta hôm nay ngoại trừ muốn dẫn các ngươi đến đây ngoại trừ chặm mặt với đám này, còn muốn thu thập tên tiểu tử ở phía dưới”.
Tà tổ biết Thủ mộ lão nhân nói y, liền cười lạnh nói : “Cho dù lão già ngươi tu vi có nghịch thiên, cũng không giết không được ta.

Nếu không vạn năm trước ta đã không bị phong ấn tại đâi mà đã bị người ta giết rồi”.
Ở trên không cách đó không xa, Thần Nam trong lòng khẽ động, Liệt Không Kiếm, Đại Long Đao, Hậu Nghệ thần thụ, Thạch Cảm Đang toàn bộ đều bay lên từ trong huyết sắc luyện ngục hóa thành bốn đạo thần quang rất nhanh bao về nội thiên địa của hắn.

"A……"
Bốn kiện bảo vật trong truyền thuyết lao ra khỏi tuyệt sát đại trận, tà tổ lập tức phát ra một tiếng hét lớn chấn động thiên địa.

Thân thể như cương thiết tạo thành bạo phát ra từng đợt quang mang đáng sợ, Khốn Thiên Tác trong tay vũ động mạnh mẽ trở lại.
“Grào…”
Sát khí trùng thiên, huyết quang che khuất mặt trời, Đạm Đài thánh địa tràn ngập huyết quang, vốn cổ thánh địa bốn mùa như xuân trong nháy mắt biến thành một dải chết chóc, tất cả các thực vật động vật có sinh mệnh trong nháy mắt đều bị mất đi sinh mệnh.
Cũng may, người trong Đạm Đài thánh địa, còn có không ít huyền giới cao thủ ở nơi đó sớm đã rời đi.
“Grào…”
Tà tổ ngẩng mặt lên trời gào thét.

Cả thiên địa như chấn động, mấy ngọn núi tuyết ở phía xa hoàn toàn sụp đổ, mặt đất gần đó hoàn toàn rạn nứt, vô số khe nứt khổng lồ không ngừng lan đi mấy chực dặm.

Tiếng gào thét truyền đi trăm dặm, khiến cho vây gió bốn phương trùng động.

Những đám mây phía trên Đạm Đài thánh địa trực tiếp bị chấn tán, đối diện với sự cường mạnh của Tà tổ, Thần Nữ, Tây thổ Đồ Đằng, Thủ Mộ lão nhân ở trên không trung cũng phải tạm thời lùi tránh những tia huyết quang phóng tới.
Thần Nữ mặt lộ vẻ kinh ngạc, nói : “Mạnh thật, trường giang sóng sau xô sóng trước”.
Thủ mộ lão nhân nói : “Cái tên tiểu tử này tâm ngoan thủ lạt, năm đó lục đại cao thủ mạnh nhất của thái cổ lục đạo tại tịnh hỏa chi tế, bị nó ngư ông đắc lợi, nó đã thôn phệ toàn bộ sáu người này lúc đó đang bị trọng thương không thể cử động vào trong người, luyện hóa hoàn toàn bọn họ.

Cảnh giới của nó bây giờ mặc dù không hơn so với chúng ta, nhưng mà thân thể của nó so với bất diệt chi thể còn mạnh hơn rất nhiều.

Rất ít có địch thủ”.
"Oanh"
Huyết sắc luyện ngục hoàn toàn tan nát, Tà tổ thoát khốn bay lên.
Ta tổ nhìn Thủ mộ lão nhân khiêu khích, trong miệng lạnh lùng nói : “Thiên trọng kiếp, bách thế nan, thời gian trôi qua vội vàng, chỉ trong chớp mắt.


thần thể bất tử, linh hồn bất diệt, chấn cổ tuyệt kim, không người địch…”
Trong lúc đó, Trấn Ma thạch ở bên cạnh, những vết máu ở trên bề mặt đột nhiên bạo phát huyết quang tà dị trùng thiên, giọng nói giống như từ cửu u địa ngục từ trong huyết quang vang lên, thần thức dao động tiếp theo lời nói của Tà tổ vang vọng giữa không trung : “Đợi đến khi âm dương nghịch loạn.

Ma huyết của ta nhiễm cả trời xanh”.

Tà tổ ngạc nhiên nói : “Là vị tổ sư nào trong thái cổ lục đại tà đạo?”
Thủ mộ lão nhân thấy vô cùng nhức đầu, lấy tay bóp trán lẩm bẩm: “Lầm rồi, hắn #$%@...” Ông không nhịn dùng những lời thô tục để mắng chửi.

Rồi tức giận nói : “Đáng chết, tử quỷ trong trấn ma thạch là tà nhân mạnh nhất thái cổ, là người đứng đầu trong thái cổ lục tà”.

Thủ mộ lão nhân tựa hồ có chút tức giận, quay sang Thần Nữ với Tây thổ Đồ Đằng hô lên : “Đánh hắn nát ra, không cần đối phí với Đốt xương tay nữa”.
Bọn họ tựa hồ từng là minh hữu.

Hiện tại nghe thấy vậy, Thần Nữ cùng với Tây thổ Đồ Đằng đều lao về phía Trấn ma thạch.

Thần Nữ chân đạp Ngọc như ý khẽ hô lên : “Trời cao đất dày, đều nghe lệnh ta, âm dương lưỡng cực! Diệt”.

Trời cao tự hồ nứt vỡ, một dải hào quang màu xanh ngọc bích từ trên áp xuống, mặt đất trào lên như thủy triều, quang mang màu vàng đất nghịch không bay lên, thiên đại lưỡng cực đồng thời lao đến Trấn Ma thạch.

Đó là tuyệt sát tuyệt đối kinh khủng, Thần Nữ nói vài câu đã huy động được thiên địa pháp tắc
Trấn Ma thạch bị hai đạo hào quang mạnh mẽ bao vây, không ngừng đánh vào, cuối cùng dải hư không kia nát vụn, phát ra từng đợt gào thét.

Tây thổ Đồ Đằng hét lớn : “Thế gian vạn vật, qua mắt thành không, hủy diệt!”.
Đồ Đằng thánh nhãn đột nhiên mở ra, một đạo thánh quang rực rỡ trong chớp mắt chiếu sáng cả đất trời, trực tiếp bắn về Trấn Ma thạch.
“Thân thể bất tử, linh hồn bất diệt, Độc ô cửu chuyển”.
Trấn ma thạch truyền ra từng đợt thần thức dao động kịch liệt.

Vết máu nhiễm trên bề mặt không biết vì sao đột nhiên bộc phát ra, chín cái huyết động to lớn xoáy tròn nhanh chóng, từ bên trong máu tanh không ngừng tràn ra, khắp bầu trời đều là huyết thủy đỏ rực.
Đồ Đằng thánh quang hiệu xưng có thể hủy diệt thế gian vạn vật sau khi gặp huyết quang vô tận từ từ biến mất trong huyết quang.

“A…” Trong Trấn ma thạch phát ra tiếng gào thét : “Huyết nhiễm trời xanh”.
Huyết thủy mânh mông như đại dương cuồn cuộn tràn ra lao về phía Thần Nữ cùng với Tây thổ Đồ Đằng.
Ở phía bên cạnh, Thủ mộ lão nhân sớm đã kịch chiến cùng với Tà tổ.
“Tiểu tử, ta thiếu tổ tiên ngươi một ân tình, bất quá ngươi lại đã từng giết đời sau của ta, ngươi nếu như bị phong ấn suốt đời không ra thì ta cũng bỏ qua, nhưng hôm nay ngươi lại thoát ra…”
Thủ mộ lão nhân xé rách hư không, trực tiếp ném Tà tổ vào đó, bất quá thân thể y vượt qua cả bất diệt chi thể, khó có thể bị vô tình thiên địa pháp tắc đánh nát, y lại phá toái hư không quay trở về.
“Lão bất tử biến thái, ngươi nói như thế nào cũng không giết được ta!”
"Oanh"
Một bàn tay khổng lồ, giống như một ngọn núi lớn từ Thủ mộ lão nhân đánh ra, hưng hăng tiến về phía Tà tổ ở dưới đất, mặt đất trong phương viên trăm trượng bị sụt xuống, mặt đất hiện lên một huyệt động khổng lồ tối đen sâu thẳm.
Ở một bên, Bái tướng đài bất động đã lâu không vì sao lại cùng với Tiệt cốt chỉ kia đột nhiên chấn động thiên địa, đánh nát từng phiến hư không mãnh liệt đại chiến với nhau.

Sau đó, chiến trường mở rộng ra, hỗn chiến lan ra vùng ven, đám người này cũng nhau hỗn chiến kịch liệt.

Trời cao vỡ nát, núi lớn sạt lở, mặt đất nứt toác…
Thần Nam nhìn khắp trời đất, lạnh lùng tự nói : “Đánh đi, tốt nhất là đánh cho thiên băng địa liệt”.

Bình Luận (0)
Comment