Thần Mộ Ii

Chương 298


“Họ… nhàn rỗi… nên hồ ngôn loạn ngữ.” Thần Nam đành cười khỏa lấp.
Đạm Đài Tuyền nhìn hắn chăm chăm: “Lúc nào ngươi giao Khả Nhi cho ta?”
Thần Nam tâm tư xoay chuyển, Đạm Đài Tuyền chỉ nghe thấy mấy tiếng loáng thoáng, lúc mình mở nội thiên địa chi môn đi ra để lộ, nếu nghe hết chắc giờ đã động thủ rồi.
“Ta và Khả Nhi có ước định, tạm thời ...ồ…” Thần Nam ngượng ngùng, không biết tìm lời nào.
Nhưng Đạm Đài Tuyền cũng không kiên trì, chỉ liếc sâu hắn rồi bay lên, lướt về phía xa.
Thần Nam mở nội thiên địa, nhanh chóng tiến vào.
Khung cảnh loạn xạ lên, tất cả còn đang tranh cãi.
Không biết ai đưa ra tên mà cả nhóm đang cãi nhau rất hăng.
“Phải là cái tên để lại cho ngàn đời, họ Thần là đương nhiên, gọi Thần Thế Mỹ đi.”
“Ồ, không tệ.”
“Tựa hồ phải xem xét.”
Thần Nam suýt nữa ngã nhào, mấy kẻ tinh lực thừa mứa này đúng là nhàn quá hóa khùng.
Hắn nhanh chóng tiến tới,quăng hai con rồng khỏi nội thiên địa rồi theo ra.
Thời gian chầm chậm trôi qua, hắn tu luyện trong Côn Luân Huyền giới.
“Trên đời này không có ai tùy tùy tiện tiện thành công.” Mấy hôm nay, hắn suy nghĩ nhiều về những lời Thần Chiến nói với hắn trước lúc vào đệ tam giới.
Người khác mất mấy ngàn năm mới tiến vào Thần Vương cảnh giới, hắn chỉ mất hai năm ngắn ngủi, tựa hồ điều đó vượt hẳn bình thường, phải chăng Thần Chiến ấm chỉ gì đó với hắn.
“Được và mất cân bằng, mất bào nhiêu sẽ được bấy nhiêu và ngược lại, một vạn năm chỉ là sớm chiều.”
Mỗi lần nhớ lại câu đó, hắn càng khẳng định một vạn năm không trôi qua hoang phí như tưởng tượng.
Hai năm nay hắn trải qua vô số sinh tử đại chiến, luôn mấp mé giữa sống và chết, mỗi lần ở ranh giới tử vong, thân thể hắn lại có một luồng đại lực giúp hắn đột phá.
Tĩnh tâm nghĩ lại hắn mới thấy, thế giới quả cân bằng giữa được và mất.
Hắn mất quá nhiều nhưng cũng được nhiều thứ.
Thiên giới, Nhân gian và tầng địa ngục mười bảy liên thông, đã không xảy ra những việc nghiêm trọng như tưởng tượng nhưng trong lòng hắn vẫn âm u, kiểu gì cũng không dẹp nỗi lo được.

Côn Luân Huyền giới là một động thiên phúc địa, thánh thổ của thiên hạ yêu tộc những người tìm được đây ai cũng là cường giả của tu luyện giới.
Một tháng sau thiên địa cự biến, Côn Luân Huyền giới đón một vị khách không mời, tịnh không bái phỏng ai trong Huyền giới mà muốn gặp Thần Nam.
Tinh xá để tiếp đãi khách nhân được kiến thiết trên những ngọn núi thấp, cảnh sắc đều vô cùng tươi đẹp.
Ở đó hoa đưa thơm ngát, chim hót véo von, thác nước buông xuống, đình đài điện vũ trập trùng.
Nhưng lúc này tất cả đều tử khí trầm trầm, tiếng chim lặng tắt, cảnh sắc mỹ lệ như mất đi sắc thái.
Cây cối như được một màn xám bao trùm, tiếng suối róc rách cũng đại biến dạng, nhuộm tử khí như u minh chi tuyền ở địa ngục, trong làn nước có thêm một tia hắc khí.
Sinh cơ tan biến, trừ tiếng nước chảy, tất cả đều tử tịch.
Lúc Thần Nam và hai con rồng đến nơi, hoàn cảnh còn tệ hơn, tử vong khí tức dày đặc, hắc vân bao trùm đỉnh núi, phảng phất như vùng đất chết.
Tử Kim thần long quát vang: “Lớn mật, yêu nghiệt phương nào dám đến quấy nhiễu Côn Luân thánh địa?”
“Hừ.”
Tiếng hừ lạnh đáp lời, tử vong khí tức dày hơn tràn ra, hắc vụ lan tràn.
“Thần dạy, quét sạch tà ác, quang minh vĩnh tồn.”
Toàn thân Long Bảo Bảo phát ra kim quang chiếu vào hắc vân nhưng một cỗ sức mạnh tử vong cũng tràn ra.
Thần Nam ngăn nó lại rồi nói với vào tầng không trên núi: “Vị bằng hữu nào đến tìm tại hạ.”
Không ai đáp lời, vô tận tử khí tràn ra, một lưỡi tử thần liêm đao trăm trượng từ trên đỉnh núi đột nhiên quét xuống, ánh sáng kim thuộc lạnh lùng lóe sáng, hàn khí và tử khí đồng thời tràn ra, vùng thiên địa lập tức lạnh thấu xương.
“Lẽ nào là Minh Thần? Không đúng, y đã ta giết rồi?” Thần Nam nhất thời không đoán ra là ai.
Những đóa hoa ngoài xa điêu tàn rồi tan vỡ, theo gió bay xa.
Tử thần liêm đao dừng lại cách cổ hắn một thước, trên đó có khắc khô lâu hoa văn, lưỡi đao lạnh lẽo soi bóng hắn.
“Thần Nam…”
Thân ảnh trong hắc vân sau cùng cũng chịu mở miệng, Thần Nam nghe ra giọng nói quen thuộc nhưng không nhớ là ai, có điều không phải Minh Thần sống lại.
Thần Nam hỏi: “Ngươi thật ra là ai?”
Tử thần liêm đao trăm trượng lóe lên ánh sáng âm lãnh, thu hồi lại rồi vọng lên giọng nói trầm trầm: “Có thời gian đi thăm muội muội ta.”

“Grào… nói với ta hả? Hảo sự này cứ tìm ta là được.” Tử Kim thần long mặt dày đến mức không tưởng.
Vừa dứt lời, tử thần liêm đao đột nhiên lại cuồng mãnh quét vào nó, lưỡi đao cắt thật nhanh vào cổ.
Con rồng du côn vội giơ tử kim đại bổng quật ra.
“Choang.”
Tiếng va chạm xuyên mây vang lên, thiên địa rung động hồi lâu khiến ai nấy lạnh mình, Tử Kim thần long vừa định tiến lên thì Thần Nam ngăn lại: “Ta biết rồi, không ngờ là ngươi.”
“Cuối cùng ngươi nhớ ra rồi.”
Hắc vân tan dần, cảnh tượng hiển lộ, một thanh niên nam tử cao lớn, mặc chiến giáp kim loại, tay cầm thần liêm đao bình tĩnh nhìn Thần Nam ở dưới.
“Quả nhiên là Tiềm Long ngươi!”
Người đến là một trong thập đại thanh niên cao thủ cùng xông vào tử vong tuyệt địa, cũng là một trong bảy người sống sót, trở thành đệ tử của Ma Chủ.
Không ai biết chuyện gì xảy ra mà Tiềm Long khí chất đại biến, vốn y là thiên tài nhưng không ngạo mạn, lúc nào cũng mỉm cười tươi tắn, hòa nhã như đại nam hài hàng xóm.
Chỉ hai năm, y trở thành kẻ nắm sống chết uy quyền hơn Minh Thần, khiến ai gặp cũng có ấn tượng, y là tử thần chân chính.
“Thần Nam ngươi đã mạnh hơn, hiện tại có tư cách đấu một trận với ta.” Giọng Tiềm Long trầm trầm.
“Ngươi là ai? Vừa nãy khoa trương thật, có tin long đại gia cho ngươi một trận không?” Tử Kim thần long vừa bị chấn lùi nên lòng không phục, hiện tại thấy Tiềm Long như vậy, càng muốn động thủ.
Thần Nam ngăn nó, hắn không động nộ với lời Tiềm Long, nếu đứng ở góc độ đối phương, nói những lời này cũng không có gì quá đáng.
Năm xưa, Tiềm Long được các tiền bối Đông thổ coi là thiên tài cao thủ, là đệ nhất nhân lớp trẻ Đông đại lục.

Sau này Long Vũ cho biết lúc vào tử vong tuyệt địa, tu vi của y đã chớm ngũ giai, trong lúc Mộng Khả Nhi cũng chỉ tứ giai, cự ly cách y một quãng xa.
Cách hai năm, bọn hắn tiến bộ nhanh, còn Tiềm Long có tiến bộ không? Sư phụ sau lưng y là Ma Chủ, một trong cường giả mạnh nhất thiên địa, tu vi không tăng mới là lạ.
Lúc này hắn cảm nhận được Tiềm Long rất mạnh, hắn từng trải qua một vạn năm “được mất” nên mất có hai năm đã tiến vào Thần Vương lĩnh vực, nhưng còn Tiềm Long? Là vì sao?
Tiềm Long là khoáng thế kì tài nhưng nguyên nhân chú yếu nhất là sư phụ y, Ma Chủ có thông thiên chi năng, đồ đệ của thiên giai cao thủ trong hai năm tăng lên Thần Vương cũng không khiến ai lạ lẫm.
“Thần Nam, có thời gian đi thăm muội muội ta.” Lời Tiềm Long tuy vẫn băng lãnh, trầm trầm nhưng Thần Nam cảm giác được chân tình trong đó.


Hắn biết đôi huynh muội này từng có thời gian “yêu lầm.”
“Sao ngươi không đi? Ngươi nên tự đi thăm mới phải.”
“Ta đã đi rồi những chỉ đứng từ xa nhìn lại.” Thần sắc băng lãnh của Tiềm Long tan đi không ít: “Trạng thái tinh thần của nó hiện không tốt, ta không muốn quấy nhiễu đời sống an bình khiến nó phiền muộn.”
Thần Nam cười: “Ngươi bảo ta đi thăm, không sợ ta sẽ mang phiền tới sao? Ta là kẻ có vấn đề, cường địch bạt ngàn.”
“Ta chỉ hi vọng muội muội hạnh phúc! Thần Nam, nếu ngươi khiến nó đau khổ, ta quyết không tha cho ngươi.” Đoạn Tiềm Long bay lên, dấy thành một trận hắc vân.
“Từ từ.” Thần Nam vội quát, hắn có nhiều chuyện chưa hỏi rõ.
“Còn gì nữa?” Tiềm Long dừng lại trên lưng chừng không.
“Tiềm Long, ngươi nóng nảy qua, chúng ta coi như là cố hữu, sao không uống mấy chén mà vội vàng đi ngay?”
Thiên địa đại biến, thiên, nhân lưỡng giới không còn ngăn cách, ta đi tìm Thần Vương cao thủ khiêu chiến.”
“Lại thêm một chiến đấu cuồng nhân, Tiềm Long đã khác trước nhiều”, Thần Nam thở dài.
“Tiềm Long, đã nói đến việc thiên địa đại biến dạng, ta muốn thỉnh giáo ngươi.

Ngươi là đồ đệ của Ma Chủ, chắc cũng biết sư phụ mình đạo diễn chuyện này.

Y nói vì an tĩnh cho thiên nhân lưỡng giới nên mời thiên giai cao thủ vào đệ tam giới, ta nghĩ ngoài nguyên nhân đó chắc còn chuyện gì khác.”
Nói đến Ma Chủ, mắt Tiềm Long hiện lên thần sắc không biết là kinh hay hận, hồi lâu mới đáp: “Ông ta tựa hồ cần tập kết thiên giai cao thủ tu sửa gì đó, cụ thể thế nào ta không biết.

Một ngày trước khi xảy ra thiên địa đại biến, ông ta sai ta và sư huynh Vô Danh thần ma rời khỏi tử vong tuyệt địa.”
“Quả nhiên, còn dụng ý khác.”
“Sư phụ từng nói với ta những câu kỳ quái, nếu trên đời thiếu đi cao thủ, thế giới chưa hẳn đã yên tĩnh, nếu có một ngày cao thủ Thiên giới và Nhân gian bị một nhóm người đáng sợ đánh bại, hi vọng tu luyện giới chúng nhân có thể chống chọi được.”
“Cái gì, y nói vậy sao, thật ra ám hiệu gì?” Thần Nam chấn kinh, những lời Ma Chủ từng nói tuyệt đối là đại sự kiện.
Đó có phải là nguyên do khiến hắn và Vũ Hinh đồng thời cảm ứng được bất an?
“Ta không biết, sư phụ chỉ dự cảm thế, sư phụ hi vọng không thành sự thật, bằng không sẽ rất phiền hà.”
Thần Nam hiện tại hiểu được sự tình không thể coi thường.

Ma Chủ là nhân vật cỡ nào, những lời nói ra khẳng định sẽ có đại sự kiện phát sinh.

“Tiềm Long vì sao lại khí chất đại biến dạng?”
“Ta…” Tiềm Long cười lạnh liên hồi, phát ra hàn ý lạnh người, rít lên: “Ngươi có biết ta sống thế nào không?”
“Ta biết ngươi từng trải qua những việc không vui vẻ gì.”
“Sư phụ lệnh cho bảy người chúng ta giết lẫn nhau, một người con sống, sáu người kia thành lương thực trong nửa năm.”
Tiềm Long không nói nhiều nhưng Thần Nam tưởng tượng được tình cảnh tàn khóc lúc đó, những đồng bạn từng đồng sinh cộng tử phải giết nhau, đến lúc sáu người chết, một người còn lại, tay nhuộm đỏ máu đồng bạn, dùng thi thể họ mà sống sót, quả bi thảm biết bao? Thống khổ nhất thiên địa chắc không thể hơn thế.
“Đáng sợ thật.” Long Bảo Bảo run rẩy.
“Ma Chủ đúng là biến thái.” Tử Kim thần long ré lên: “Trên đời này, y là kẻ tà ác nhất.”
Tiềm Long nghe bình phẩm nhưng không mắng mỏ thống hận như tưởng tượng mà lắc đầu: “Các ngươi không hiểu ông ta, từ góc độ nào đó, ta hận ông ta cực độ, ông ta tàn nhẫn, lãnh khốc, buộc ta phải làm những việc thê thảm đó, chỉ muốn tôi luyện tâm tính cho ta, để ta đủ ác độc.

Nhưng từ góc độ khác ta lại kính trọng ông ta, người không chịu trói buộc của thế gian pháp tắc, không quan tâm đến người đời nhìn nhận thế nào, tất cả đều suy tính cho đại cục, ta nghĩ nếu để làm việc lớn, ông ta sẵn sàng giết trăm vạn thần ma, ngàn vạn sinh linh không nháy mắt, bởi ông ta là thiên cổ cuồng nhân.”
Tiềm Long đi rồi, lòng Thần Nam không bình tĩnh nổi, thật ra Ma Chủ tính toán gì? Y biết có đại sự phát sinh, vì sao còn mang ngần ấy thiên giai cao thủ đi? Lẽ nào việc ở đệ tam giới còn trọng yếu hơn?
Hai tháng tiếp theo, Thần Nam lại biến hóa, hắn luyện hóa năm hóa thân, dung nhập vào bản thể.
Hóa thân chỉ là đường tắt, hắn luyện hóa năm ma thân khiến ma thể mạnh hơn, da thịt lấp lảnh bảo quang, như được đúc từ sắt thép, thể nội ẩn tàng sức mạnh vô tận.
Bất diệt ma thân của hắn tiến thêm một mức, những cao thủ cùng cấp chắc khó lòng thương tổn đến nhục thân của hắn, nhưng hắn dù đạt cảnh giới Thần Vương đại thành vẫn chưa ngộ ra pháp tắc riêng nên không biết hạ thủ thế nào.
“Không có pháp tắc cũng không sao, Vũ Hinh tu luyện Thái Thượng vong tình lục, được coi là Thiên giới đệ nhất kì công, không phải cũng không yêu cầu phải có pháp tắc sao?”
Hắn xuất quan rồi, đến tìm Cổ Tư và hai con rồng: “Chúng ta đi Đông Hải một chuyến, lúc về chắc sẽ có ác chiến.”
Hắn vô cùng ngượng ngập khi Đạm Đài Tuyền và Vũ Hinh muốn đi cùng.
Hắn không biết nói sao, muốn đi thăm Long Vũ mà có hai đại mĩ nữ đồng hành, thật quá…
Nhưng dọc đường, Vũ Hinh và Đạm Đài Tuyền lại chia tay, họ muốn đi khắp các nơi tại Nhân gian bởi họ đều tâm sinh cảm ứng, sẽ có đại sự phát sinh.
Trước lúc đi, Vũ Hinh nói với hắn: “Nếu ngươi đến Đỗ gia Huyền giới, không được lỗ mãng hành sự, đến lúc, chúng ta sẽ chiêu tập nhân mã cũng tiến vào.

Hiện tại cảm ứng của ta càng lúc càng mạnh, dự cảm rằng sẽ có việc đáng sợ xảy ra, đây chỉ là trầm tĩnh trước cơn mưa gió.”
“Ta biết, các ngươi cẩn thận.”
Bọn Thần Nam đi về hướng đông, Vũ Hinh và Đạm Đài Tuyền phi hành về hướng khác.

Bình Luận (0)
Comment