Thần Mộ Ii

Chương 304


“Ta biết rồi.” Trong nội thiên địa của Thần Nam, ngân oa oa Ngũ tổ kinh hãi kêu lên: “Hài tử nhất định ở trong thân thể Đạm Đài Tuyền.

Chắc trong quá trình dung hợp có chút sai lầm, tiểu bảo bối không chuyển di sang được.”
“Đúng là vậy.” Tứ tổ tán đồng.
Thần Nam há hốc mồm, thật quá hoang đường.

Đạm Đài Tuyền vốn giận giữ, xấu hổ muốn chết, hiện tại dung hợp không thành, ngược lại không có chồng mà mang thai, chắc….

khiến cho nhất đại thiên kiêu tiên tử tâm cao khí ngạo, thánh khiết vô cùng này làm sao nuốt trôi? Không bị chọc giận đến phát điên mới lạ, phiền hà lại càng lớn.
“Hài tử của ta… sau cùng lại cần Đạm Đài Tuyền sinh ra, vậy…” Thần Nam ngẩn ngơ lẩm bẩm.
Tỉnh lại sau vạn năm, Thần Nam biết được nguyên nhân năm xưa nên hoàn mĩ nữ thần trong lòng dần bay xa nhưng thân ảnh đó không hề tan biến hoàn toàn, chỉ ẩn vào sâu thẳm trong tim.

Không ngờ cuối cùng, lại xảy ra ái hận tình cừu kiểu này.
“Đạm Đài Tuyền có hài tử của ta….”
“Sai, là Thất Tuyệt nữ có hài tử của ngươi.” Tứ tổ và Ngũ tổ đều tỏ vẻ nghiêm túc: “Không chỉ ngươi mà Thần gia cũng gặp phiền hà, ngươi đúng là họa tinh sắc lớn bằng trời.”
Mộng Khả Nhi ngân ngẩn, dung nhan như ngọc không hề lộ ra biểu tình, đệ nhất thánh nữ diễm quan thiên hạ lúc này trơ trơ như khúc gỗ, việc xảy ra hôm nay là đả kích quá lớn, khiến nàng khó lòng tiếp thụ.
Hồi lâu sau, nàng tựa hồ tỉnh lại, rên lên chói tai: “Sao lại thế này, hài tử của ta… Thần Nam, cứu hài tử của chúng ta…”
Nàng lộ ra thần sắc kinh hoảng, ngọc thể mềm oặt không đứng vững, loạng choạng ngã vào Thần Nam, lắc chắc tay hắn: “Đạm Đài tiên tử sẽ giết nó, mau nghĩ cách cứu nó.”
Trong phút giây này, nàng vô cùng tiều tụy, mặt đẫm lệ, tiên tử trăm mưu ngàn kế, lạnh lùng vô kể trong quá khứ còn đâu, chỉ còn lại một nữ nữ đang lo lắng, hoảng sợ, tư dung thanh lệ vô cùng đáng thương.
Nàng không còn là thánh nữ của Đạm Đài phái mà là một nữ nhân tỏa ra ánh sáng mẫu tính.
Trên đời không thiếu mĩ nữ nhưng những nữ tử có khí chất, thông tuệ và mĩ lệ lại không nhiều.

Mộng Khả Nhi đương nhiên khuynh thành khuynh quốc, trí tuệ vô cùng, xưa nay hành sự chuẩn xác, nhưng cũng vì thông tuệ mà nàng được khoác lên lớp vỏ tâm cơ thâm trầm, kế mưu đầy mình.
Trước kia, nàng luôn có thủ đoạn cao siêu hơn hẳn người khác, lúc nào cũng vì lí tưởng bản thân, vì Đạm Đài thánh địa mà phấn đấu.


Lúc tu luyện giới hỗn loạn, nàng buộc phải vận dụng trí tuệ, dùng thủ đoạn hơn người mà hành sự, nên liên tục đụng độ với Thần Nam.

Nhưng khi tất cả lí tưởng tiêu tan, nàng lại lộ ra bản chất đặc hữu của nữ nhân.
Do từng muốn luyện hóa tiểu sinh mệnh, trong lòng đau đớn vật vã, rồi chuyển sang thương yêu nó, khía cạnh thiện lương và mẫu tính được thể hiện ra rất rõ.
Ý chí phấn đấu vì Đạm Đài thánh địa tan tành, tổ sư muốn dung hợp cùng, tiểu sinh mệnh được nàng kí thác tinh thần và tấm lòng lại mất đi, quả thật là đả kích cực kì trầm trọng, lúc này nàng đâu còn là nữ nhân trí tuệ, chỉ còn là một nữ nhân nhỏ nhoi, yếu ớt.
“Thần Nam… cứu hài tử…”
Thân thể nàng lắc lư, đột nhiên ngất đi.
Thần Nam vội ôm lấy ngọc thể sắp ngã xuống, lớn tiếng gọi: “Khả Nhi… đừng lo, ta sẽ cứu hài tử về.”
Mộng Khả Nhi trong lúc mê man vô cùng đáng thương, tiên nhan như ngọc đầy lệ, làn mi dài mỗi lẫn chớp là lại có nước mắt nhỏ xuống.
Không hiểu sao, lòng Thần Nam rung lên, dáng vẻ nhu nhược như hoa lê trong mưa của Mộng Khả Nhi khiến hắn cảm giác nhũn ra.
Hắn ôm nàng bay lên, đến bên định địa thần thụ, bẻ một cành mềm mại, nhanh chóng kết thành dây hoa đội lên đầu nàng, để sinh mệnh khí tức hùng hồn trấn an.

Sau cùng, hắn đưa nàng đến Lôi Thần điện, giao cho mấy thiên sứ trông nom.
Cách đó không xa, Tứ tổ và Ngũ tổ vừa lo lắng vừa kích động, nghị luận với nhau.
“Tử tôn Thần gia chúng ta không tầm thường, ắt không có gì nguy hiểm, sợ rằng tương lai có thêm một thiên nữ nương thân mới là phiền hà.”
“Hi vọng tiểu bảo bối sớm xuất thế.”
Thần Nam nghe hai lão nói mà nhức óc, vội bay khỏi nội thiên địa về Côn Luân Huyền giới.

Giờ hắn cần trợ thủ, bằng không khi đối diện với Đạm Đài Tuyền vừa tiến vào cảnh giới Thần Hoàng, hắn không cách nào thủ thắng.
Trong Côn Luân Huyền giới, tiên vụ lưu động, nơi nơi xanh rờn một màu, suối reo thác đổ, bình địa phồn hoa tựa gấm thêu, những đỉnh núi phiêu diêu điểm xuyết không ít đình đài lâu các, quả là thánh thổ tường hòa.

“Grào… long đại gia quay đầu một lần trời sụp đất nứt, nước chảy ngược…”
“Thần dạy, con lươn ngươi hát khó nghe quá… à, cạn..

chén…”
Lúc Thần Nam tìm đến, hai con rồng đang nháo nháo gây loạn, không hiểu chúng moi đầu ra mấy trăm vò liệt tửu được Yêu tộc ủ thành, uống đến mờ mắt.


Cổ Tư cũng bị cưỡng bách uống cùng không ít, vẻ mặt gã hoạt tử nhân đỏ rực như lửa.
“Ba tên túy quỷ không uống nữa, mau vào nội thiên địa, ta có chuyện cần bàn.”
“Thần … Nam Nam… đến uống nào.” Long Bảo Bảo chớp mắt, lắc lư bay đến gần Thần Nam, tiểu trảo vàng chóe cầm một chén rượu lớn đưa cho hắn.
“Tên tiểu tửu quỷ!” Thần Nam vừa giận vừa buồn cười, quăng chén rượu đi, đặt nó lên vai rồi gọi Tử Kim thần long và Cổ Tư vào nội thiên địa.
Thần Nam thuật lại sơ qua, cộng thêm Tứ tổ và Ngũ tổ bổ sung, hai con rồng và Cổ Tư đại khái hiểu được tình huống, biết nguy hiểm đang tới, phải chuẩn bị đối phó Đạm Đài Tuyền.
“Không… vấn đề gì.” Cả ba dị khẩu đồng thanh.
Rượu do Yêu tộc ủ cực mạnh, được coi là thần tiên thiên nhật đảo, cả ba say không biết gì, vừa đồng ý xong liền phun ra toàn những lời say.
“Ai dâm đãng, chính ngươi….”
“Ai dâm đãng, chính ngươi….”
Không biết ai hô lên trước, tiểu long lắc lư thân thể như quả cầu thịt, ôm vò rượu xiêu xiêu bay trên không.

Tử Kim thần long ôm một vò lớn, vỗ vào trán Thần Nam khiến hắn tối sầm mặt mày, cả hai con rồng thật là…
Hắn thấy Cổ Tư hơi tỉnh lại: “Cổ Tư ngươi đi mời Đại Ma mau, hai tên túy quỷ này chắc không giúp được gì.

Còn nữa, bảo bọn Đoan Mộc Yêu tổ rằng có đại địch sắp tới, nên chuẩn bị cho kỹ.”
Cổ Tư vừa đi khỏi, Đạm Đài Tuyền đã xông vào Côn Luân Huyền giới, tu vi cấp Thần Hoàng khiến nàng càng hiện rõ nét thần thánh bất khả xâm phạm, toàn thân phát ra hào quang bảy sắc, bạch y bay bay, không nhiễm phàm trần khí tức.
Nàng không chạm vào người khác, nhanh chóng lao tới chỗ bọn Thần Nam.
Long Bảo Bảo ôm vò rượu, từ đỉnh núi lắc lư bay xuống, cất lên giọng nói bập bẹ: “Đứng lại.

Núi này do ta mở, cây này ta trồng, muốn đi qua phải để hài tử lại.”
Đạm Đài Tuyền vốn đã phẫn hận cực độ, giờ tiểu long nói càng muốn phát cuồng, ngọc dung đỏ lựng, trong mắt như thu thủy cơ hồ phun lửa.
“Tránh ra, niệm tình ngươi tu luyện không dễ, ta không muốn đả thương kẻ vô can, Thần Nam lên chịu chết đi.” Nàng quát vang.
“Cái gì? Coi thường ta? Ta là… Đại đức đại uy bảo bảo Thiên Long.” Tiểu tửu quỷ cố ra vẻ hào khí, nhấc vò rượu còn to hơn nó lên uống một ngụm, suýt nữa rớt xuống vì say.

Thần Nam thật sự bốc hỏa, lúc này nó còn say sưa, trông chờ gì được nữa, hắn sợ tiểu long bị thương nên vội bay lên.
“Thần Nam… đừng tới đây, giao ả cho ta… là được.” Long Bảo Bảo vỗ ngực, nháy mắt nhìn Đạm Đài Tuyền nói với vẻ mơ hồ: “Xinh đẹp thật, ồ ngươi… sao lại có ba đầu sáu tay nhỉ?”
Vốn nó vô cùng khả ái nhưng trong mắt Đạm Đài Tuyền giờ, nó vô cùng đáng ghét, nàng không nói gì, phất ra một dải hào quang vào tiểu long.
Thần Nam quát: “Tránh ra.” Đoạn lao tới, đó là sức mạnh Thần Hoàng, hắn không muốn tiểu long say khướt thụ thương.
Tiểu long ngẩn ngơ, không hề tránh đi, lúc dải sáng đến gần, đôi sừng bừng lên hào quang nóng rãy, giao nhau bắn ra.
“Bình.”
Hào quang bảy sắc va vào Thiên Long giác, hất Long Bảo Bảo văng đi mấy trượng như sợi kim tuyến trên không.
Thần Nam cả kinh, vội đuổi theo, gào lớn: “Long Bảo Bảo… không sao chứ?”
Long Bảo Bảo lắc lư bay đến cạnh hắn, nhỏ giọng: “Ta… không có say, Thiên Long giác sống lại….

có thể tiếp được ả mấy hiệp, ta đang kéo dài thời gian, à, à…” Đoạn nó lại mở mấy vò rượu.
Thần Nam vừa đau lòng vừa yêu chiều vỗ vỗ nó, đặt nó lên vai, bất kể nó có say không cũng không muốn nó mạo hiểm.
“Thần Nam, chịu chết đi.” Đạm Đài Tuyền phát ra lãnh quang, mây lành bảy sắc đưa nàng lao tới gần Thần Nam.
“Grào… Đạm Đài tiên tử có thai rồi…grào.” Dưới chân núi, Tử Kim thần long bắt đầu gào lên.
Đạm Đài Tuyền biến sắc, vừa giận vừa xấu hổ, quát lớn: “Ngươi gào loạn xạ cái gì?”
Tử Kim thần long tửu khí xung thiên, nằm trên đống vò rượu, đáp trả: “Ngươi dám đến gần ta nửa bước, ta sẽ dùng thiên lí truyền âm gào khắp thế giới rằng Đạm Đài tiên tử chưa chồng đã có thai, phải phát kẹo mừng cho toàn thế giới, Đạm Đài tiên tử băng thanh ngọc khiết chưa chồng đã có con…grào.”
Đạm Đài Tuyền tức giận toàn thân run rẩy, nàng sợ lão du côn vô sỉ này thật sự kêu lên, như thế thì thánh khiết tiên tử như nàng còn mặt mũi nhìn ai.
“Ngươi… ngươi…”
“Ta… ta… grào…”
Long Bảo Bảo say khướt: “Gừng… càng già càng cay, rồng… sống lâu ắt giảo hoạt, con lươn ngươi xấu xa thật.”
Thần Nam vốn cho rằng hai con rồng không giúp được gì, ai ngờ chúng vẫn rất lắm trò.
Viện thủ đã tới, Đại Ma đi đầu, phái sau là tứ đại yêu ma Đoan Mộc, Nê Nhân, Ma Oa, La Sâm của Côn Luân Huyền giới.

Thinh không lóe lên hỗn độn chi quang, Vũ Hinh đi tìm Đạm Đài Tuyền quay lại.
Tu vi của Vũ Hinh và Đại Ma gần đến cảnh giới Thần Hoàng, cộng thêm mấy cao thủ cấp Thần Vương có mặt, đối phó một Thần Hoàng chân chính không thành vấn đề.
“Thần Nam, ngươi…ngươi đã… nói hết mọi chuyện ra ngoài?” Sắc mặt Đạm Đài Tuyền thoạt xanh thoạt đỏ, cố khắc chế tình cảm.
“Không có, họ chỉ nghe nói có người đến tìm ta gây phiền nên đến giúp.

Trả hài tử cho ta, coi như chưa có gì xảy ra, thế nào?”
Hai người dùng thần thức ngầm trao đổi.

Đạm Đài Tuyền nghe vậy, toàn thân run lên, chỉ vào hắn: “Ngươi…”
“Ngươi không định trả lại?”
Câu này quả có lực sát thương, khiến Đạm Đài Tuyền suýt nữa hôn mê, nếu thoát được hài tử này, nàng ta đời nào thất thái như vậy, hài tử đến quá bất ngờ, nàng ta thử luyện hóa mấy lần đều không thành công.
Các cao thủ tiến lên, lão yêu Đoan Mộc hỏi Thần Nam và Đạm Đài Tuyền: “Hai vị sao thế, đều là quý khách, nên dĩ hòa vi quý, thong thả bàn luận có hơn không?”
“Không sao, hòa khí vi quý, chúng ta cùng bàn luận.”
Thần Nam chưa tỏ vẻ gì, Long Bảo Bảo đã bập bẹ lên tiếng.
“Đúng, nên ngồi lại bàn luận, mọi người đều là bằng hữu, không nên tổn thương hòa khí.” Tử Kim thần long ra vẻ nghiêm túc nhưng lại ngầm truyền âm với Đạm Đài Tuyền: “Tiên tử, lão long ta uống say, nếu tiên tử muốn sinh tử, lão long sợ mồm mép không nghe theo, nói lăng nhăng gì đó.”
Đạm Đài Tuyền thật muốn lập tức giết chết Tử Kim thần long, xưa này nàng trí tuệ nổi danh Thiên giới, nhưng hôm nay vì nguyên do đặc biệt mà phải cúi đầu, phẫn hận hừ lạnh một tiếng rồi quay người lướt đi.
“Đợi đã.” Thần Nam truyền âm: “Đạm Đài Tuyền, chúng ta bàn một chút, cúng tính cách để tiểu sinh mệnh thoát ly thân thể ngươi.”
“A…”
Đạm Đài Tuyền gần như phá cuồng, rít lên lảnh lói, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt tất cả, khiến Đại Ma và tứ vị lão yêu sửng sốt.
Nhưng chỉ thoáng sau nàng đã quay lại.
Thái cổ nhân vật mặc huyết y rách rưới, cưỡi Thiên mã cầm thanh đồng cổ mâu xuất hiện trong Yêu tộc thánh địa, Đạm Đài Tuyền bị y bức phải lui lại.
Tất cả như lâm đại địch, tuy trước đây mấy lão yêu và Đại Ma chưa gặp Thái cổ nam tử nhưng đã nghe đồn, gờ thấy dung mạo liền biết ngay.
Bảy tám Huyền giới nổi danh bị bảy Thái cổ nhân vật phá tan, các lão yêu cùng có cảm giác không lành.
Lúc tất cả chuẩn bị sinh tử chi chiến, Thái cổ nhân vật cưỡi Thiên mã đột nhiên thoái lui, không ai hiểu sao y làm thế.
Nhưng họ hiểu ngay.

Y đứng sững ngay lối ra vào Côn Luân Huyền giới như thần giữ cửa khiến không ai qua được, hình như có ý phong tỏa nơi này.
Không ai hiểu y định làm gì.
Một ngày một đêm trôi qua mà y vẫn đứng bất động như hóa thạch ở đó.
Thần Nam, Côn Luân lão yêu, Đại Ma đều không hiểu gì, sát tinh đã tới nhưng không ra tay huyết tinh đồ sát, còn định làm gì đó tồi tệ hơn chăng?
Đạm Đài Tuyền lại không yên, nàng không muốn ở cùng Thần Nam một giây nào nữa, nhưng vì Thái cổ nhân vật ngăn trở nên không có cách rời đi.
Ba ngày trôi qua, thời gia này với Đạm Đài Tuyền vô cùng thống khổ, vật vã, nàng cố tĩnh tâm luyện hóa tiểu sinh mệnh nhưng đành bó tay.
Dẫu dốc toàn lực cũng vậy.

Nàng thật sự hoảng hồn, hậu quả quá đáng sợ, lẽ nào tấm thân băng thanh ngọc khiết của nàng sẽ phải sinh nở? Còn khó chịu hơn giết chết nàng.
Ba ngày nay, Thần Nam dần cảm thấy không ổn, Thái cổ nhân vật tuy không phát ra tinh thần dao động nhưng hắn ẩn ước cảm ứng thấy đối phương tựa hồ quan sát mình.

Bình Luận (0)
Comment