Thần Mộ Ii

Chương 306


Thần Nam không tin đối phương đến chúc mừng hôn lễ, mười mấy ngày nay y vẫn quan sát hắn, giờ đến lúc có hành động.
Quả nhiên câu tiếp theo khiến hắn lạnh toát người.
“Ngươi rất đặc thù, cả mấy nữ tử trong Huyền giới này cũng khiến ta có cảm giác khác thường.”
Thần Nam không hiểu ngôn ngữ của Thái cổ nam tử nhưng nắm được thông qua dao động tinh thần.
Thần Nam và Mộng Khả Nhi hơi ngạc nhiên, bị cường giả cỡ này chú ý, đương nhiên có vấn đề.
Mấy nữ tử mà đối phương nói tới, bao quát cả Đạm Đài Tuyền, Mộng Khả Nhi, hai hóa thân của Thất Tuyệt nữ, khi tất cả hóa thân hợp lại sẽ là cường giả mạnh nhất.

Có lẽ Thái cổ nhân vật cảm ứng được khí tức nguy hiểm trên mình họ.
Còn Thần Nam có đặc thù gì? Hắn tự thấy mình có nhiều bí mật, chí ít như thiên bảo Thần ma đồ, thần binh tàn hồn cùng một phần linh hồn của tiên tổ, sẽ có ngày ba khía cạnh này uy hiếp đến Thái cổ nam tử.
“Ngươi định làm gì?” Thần Nam quát hỏi.
“Ha ha…” Nam tử cười vang, không đáp.
Thần Nam và Mộng Khả Nhi bất an, nam tử lạnh tanh này lại thay đổi mãnh liệt như vậy, chắc chắn trong lòng đang kích động.
“Ta cần hài tử của các ngươi.”
Nét cười trên mặt nam tử tan biến ngay, trở lại lạnh lùng như được điêu khắc từ kim cương.
Quả nhiên là lai giả bất thiện!
Nhưng ý định của đối phương khiến Thần Nam và Mộng Khả Nhi bất ngờ, đồng thời vô cùng phẫn nộ.
“Có gì cứ tìm ta, đừng nhắm vào hài tử của ta.”
Dù đối diện với Thái cổ nhân vật từng giết “Thương Thiên” nhưng Thần Nam không hề sợ hãi, nhìn đối phương đầy giận dữ.
“Ngươi… còn có tác dụng khác, hài tử của ngươi rất mạnh, còn hơn ta lúc nhỏ.


Nó có quan hệ với các ngươi nhưng thành truyền nhân của ta sẽ một đao cắt đứt, các ngươi không còn là phụ mẫu của nó nữa.”
Thái cổ nam tử buông lời lãnh khốc vô tình.
Mộng Khả Nhi biến sắc, quát lớn: “Không được, hài tử của chúng ta, sao ngươi dám vượt qua cương thường như vậy?” Thân thể lóe sáng hào quang bảy sắc, phi thường kích động cùng phẫn nộ.
Thần Nam cũng quát: “Ngươi khinh ngươi quá, dù không phải đối thủ của ngươi, ta cũng phải tuyên chiến, muốn cướp hài tử phải bước qua xác ta trước.”
“Không, không cần phải giết các ngươi, ta không chỉ cần một hài tử mà các hài tử tương lai của các ngươi.”
Có những lúc không thể nhẫn nhịn được.
Thần Nam nổi giận, Thái cổ nam tử quá khinh người, tính toán như vậy có coi hắn vào đâu?
Trong thiên địa có bậc phụ mẫu nào đành lòng nhìn hài tử bị cướp đi, Thần Nam sẵn sàng thà ngọc nát hơn làm ngói lành.
Mộng Khả Nhi cũng biến sắc, đứng cùng phía với Thần Nam.

Thái cổ nam tử bức bách đôi “phu thê” đồng tâm với nhau.
“Không cần nổi giận, đây là thế giới cường giả vi tôn, ta có đủ sức mạnh nên làm gì cũng được.” Thái cổ nam tử nói với Thần Nam: “Vốn ta định thu ngươi làm truyền nhân nhưng ta không nhìn được tương lai của ngươi, có thể người sẽ thành một chiến hồn cực mạnh hoặc chỉ là vật dẫn cho người ta.

Con ngươi đương nhiên sẽ thành một chiến hồn mạnh nhất, nên ta phải chọn nó.”
Thần Nam vừa phẫn nỗ vừa ngạc nhiên, không hiểu nam tử dựa vào đâu mà phán đoán như thế.

Mộng Khả Nhi cả kinh, nhìn Thần Nam chằm chằm, lại nhớ đến hài tử chưa xuất thế, lòng nổi sóng cuồn cuộn.
“Được rồi, không quấy nhiễu đêm tân hôn nữa, chúc các ngươi sớm sinh quý tử.” Thái cổ nam tử tan biến, trong phòng sáng rực hào quang, cảnh vật đại biến dạng.
Mùi hoa thơm lừng thấm vào tâm tì, những đóa hoa vô danh mọc ra nhanh chóng rồi bừng nở trên giường, dưới đất, trên nóc phòng, màu hoa rực rỡ khiến căn phòng trở thành một tòa hoa ốc.

Những đóa hoa mĩ lệ lấp lánh hào quang, gần như yêu diễm, mỗi đóa hoa rực rỡ đều trong suốt, cơ hồ được điêu khắc từ bảo ngọc.
Mùi thơm nồng khắp căn phòng khiến người ta say mê.
Nhưng Thần Nam và Mộng Khả Nhi nhanh chóng thấy bất thường, tinh thần họ dần loãng ra, trước mắt xuất hiện ảo giác.
Xung quanh họ dường như lại biến hóa, họ chìm vào một vùng thiên địa mới, vẫn ngập đầy hương hoa nhưng rộng hơn, có nhiều cảnh vật hơn thế giới trước.
Một dòng suối nhỏ chảy trong biển hoa, tiếng róc rách vui tai, cá lội tung tăng, những viên đá trứng ngỗng rực rỡ được ánh dương quang chiếu vào càng trở nên diễm lệ.
Một chiếc cầu nhỏ xuất hiện cách đó không xa, bờ suối bên kia rực rỡ như gấm thêu có ba gian nhà tranh, men theo cây cầu liền thấy mấy mẫu vườn xuất hiện sau nhà, ngoài xa chút nữa là rừng trúc xanh um, mấy hài đồng tinh nghịch đang chạy nhảy.
Càng kinh ngạc hơn là Mộng Khả Nhi và Thần Nam thấy chính mình đang mỉm cười uống trà, ngồi trên ghế mây nhìn hài đồng đùa nghịch.
Bức tranh sinh động, hài hòa, ngập niềm vui.
“Ha ha...!“
Giọng cười chói tai vang lên đột ngột, dao động tinh thần của Thái cổ nam tử nhập vào óc họ.
“Đây là ý nguyện chung trong tiềm thức các ngươi, nguyện vọng này hiện cùng hòa nhịp.

Nhưng ta phát hiện có quá nhiều gút mắc đạo đức tạo thành cấm cố, ha ha… để ta thành toàn cho các ngươi sớm sinh quý tử…”
Lần này, Thái cổ nam tử thật sự biến mất.
Thần Nam và Mộng Khả Nhi không biết mình đang ảo giác hay bị đại pháp lực chuyển di đến một không gian mới.

Cảnh tượng trước mắt vẫn là nước chảy dưới cầu, hoa thơm đưa hương, tiếng cười hài đồng xa dần, cả thiên địa chỉ còn lại hai người.
Mùi hoa liên tục bay vào mũi, tinh thần hai người lại mơ hồ.

Mộng Khả Nhi đứng trong khóm hoa, mái tóc dài óng ả như tơ, lấp lánh ánh sáng khiến làn da như tuyết càng tô thêm nét bóng bẩy.
Tuyệt đại dung nhan đâu cần son phấn mà vẫn thanh tân tú lệ, gò má căng mọng như mộng như ảo, dù vầng minh nguyệt trên trời cũng không thể so được.
Tà váy trắng lất phất theo gió, dung nhan như ngọc khiến bách hoa thất sắc, đôi mắt linh động lấp loáng một làn sương, đượm vẻ mê li.
Tuyệt sắc tiên nhan quả thật khuynh thành khuynh quốc.
Nàng đứng yêu kiều trong khóm hoa, nhìn Thần Nam cách đó vào bước với vẻ mê hoặc.
Lúc này, Thần Nam cũng vô cùng hoang mang, khuôn mặt cương nghị nhũn hẳn đi, ánh mắt dần lộ vẻ thương yêu, nội tâm hắn cực lực phản đối, biết rằng mình đang rơi vào “tròng” của Thái cổ nam tử nhưng không thể chống cự nổi.
Trong mảnh đất cực lạc phồn hoa như gấm này, càng lúc hắn càng thấy thân thể không chịu chi phối, gắng gượng di động cước bộ hướng về Mộng Khả Nhi.
Hắn biết Thái cổ nam tử muốn hai người làm gì nhưng dần vô lực kháng cự, mùi thơm nồng khiến ý chí hắn bạc nhược dần.
Mộng Khả Nhi cũng mê mang tiến về phía hắn, nàng cũng cố chống cự nhưng sa vào hạ phong.
Không biết ai đưa tay ra trước mà tay hai người nắm lấy, thân thể gần dần…
Ti lí trí sau cùng tan đi, hai người cũng mắng Thái cổ nam tử ti bỉ.

Hiển nhiên, y biết cả hai muốn gì nhưng nội tâm còn ngăn cách nên không thể chân chính động phòng hoa chúc, y lại muốn có cốt nhục của hai người nên thi triển thủ đoạn phi thường.
Trong rừng hoa, y sam rải rác, Mộng Khả Nhi băng cơ ngọc cốt, như cửu thiên tiên tử giáng lâm phàm trần, đượm vẻ mê ly.
Bất diệt ma thể của Thần Nam cường kiện như đúc từ thép, cơ bắp cuồn cuộn lấp lánh bảo quang màu cổ đồng.
Thất Tuyệt nữ hiệu xưng huyết mạch ưu tú nhất ôm lấy Thần Nam, thực hiện nguyện vọng của Thái cổ nam tử.
Trong rừng hoa, ngọc thể của Mộng Khả Nhi lồ lộ, những đường cong ẩn hiện, dụ hoặc mê người, cánh tay như ngọc cùng cặp chân dài trắng muốt thò khỏi khóm hoa khiến thánh khiết tiên tử vô cùng quyến rũ, phong tình vạn chủng.
Hiện tại, thế giới chỉ còn lại mình họ…
Trong nội thiên địa của Thần Nam tuy không có nhật nguyệt nhưng vùng hỗn độn cũng sản sinh được cảnh ngày đêm thay đổi.
Ánh sáng hỗn độn chiếu rọi, một ngày mới lại bắt đầu.
Trong nội thiên địa, bạch vụ mờ mờ lan tỏa, dần tan đi.
Tiếng chim trong vắt vui tai, mùi hoa thơm theo gió đưa lại, điện vũ lâu đài, thanh sơn lục thủy, cảnh vật quả thật đẹp hơn tiên cảnh.
Tứ tổ và Ngũ tổ biến thành hài đồng, có những lúc tư tưởng cũng hài đồng hóa, lúc này họ đang ngầm đến gần tân phòng của Thần Nam.

Xuyên qua trùng trùng Lôi Thần điện, hai ngươi chậm cước bộ lại, kiễng chân tiến tới.

Những vừa vào trong viện tử, họ lập tức ngẩn người, khắp nơi toàn là những cánh hoa trong suốt, rực rỡ đang khoe nở.
Tứ tổ kêu lên: “Không ổn, là Tình Nhân hoa.” Rồi kéo Ngũ tổ lui lại mười mấy trượng: “Đây là Tình Nhân hoa không thần ma nào chống nổi, sao ở chỗ này lại nở nhiều thế nhỉ? Lẽ nào là tiểu tử giở trò, hắc hắc…”
“Tên cứng cổ đó không tốt lành gì, Tình Nhân hoa nửa tháng mới tàn, hắc hắc…”
Hai lão tổ không buồn nghĩ nhiều cũng không ngờ có người dùng đại thần thông mởi được nội thiên địa mà đến đây.
Sáng sớm, ánh sáng hỗn độn chiếu vào tân phòng của Thần Nam và Mộng Khả Nhi, hai tân nhân ôm nhau từ từ tỉnh lại.
Tà váy trắng cùng chiến y đen nhánh rải rác trong khóm hoa, Thần Nam lờ mờ mở mắt, đập vào ánh nhìn là tuyệt thế tiên nhan, đôi mắt trong như thu thủy phủ một tầng sương khói, đang tỏ vẻ mê ly.
Làn da trắng muốt, mềm mại, cặp đùi tròn lẳn, làn da được ánh nắng chiếu vào gần như trong suốt, toàn thân nàng chìm trong ánh sáng mờ mờ, tóc mai rũ rượi, gò má ửng hồng.
Đột nhiên tiếng hét thất thanh xé toang không khí buổi sớm yên bình.
“A… ngươi ngươi… chết đi.” Mộng Khả Nhi bật lên, để nguyên thân trần tung chưởng vào Thần Nam.
“Bình.”
Thần Nam giơ chưởng lên đỡ.

Đối diện cao thủ cấp Thần Vương, hắn không dám sơ suất, hai người đại chiến trong tân phòng khiến phòng ốc tan tành, nhưng những đóa Tình Nhân hoa tan nát rồi lại nở luôn ở chỗ cũ, càng đẹp hơn.
Tứ tổ và Ngũ tổ vốn định bỏ đi, đưa mắt nhìn nhau, lẩm bẩm: “Xấu hổ quá hóa giận? Xem ra còn phải tức giận mười bốn ngày nữa, mỗi ngày chỉ có một lúc tỉnh lại mà thôi…”
Quả nhiên như họ dự liệu, kịch chiến mới bắt đầu đã kết thúc, tất cả lại yên bình.

Hai kẻ ái hận nan minh chật vật cất bước tiến về phía nhau…
Hai lão tổ cười hi hi cao hứng, cùng nhau đi ra, lại hạ lệnh cho các thiên sứ không được đến gần nửa bước.
Tại lối ra Côn Luân Huyền giới, Thái cổ nam tử đứng như hóa đá chợt cười lạnh: “Ta cần chiến hồn mạnh nhất.”

Bình Luận (0)
Comment