Thần Mộ Ii

Chương 310


Trên Nguyệt lượng, tám nữ tử trang phục bình dị, dung mạo thanh lệ, đứng tại nơi chiến hồn an nghỉ, nhìn về phần mộ bật mở, ủ rũ gạt lệ.
Bát hồn đều là những nhân vật phong vân, ngạo thị một thời đại, giờ thành một phần mộ chơ vơ trên hoang mạc, cảnh tượng sinh tiền tử hậu trái ngược nhau khiến ai cũng đắng lòng.
Tám vị vong nhân, tám vị kì nữ tử, dung nhan chưa tàn nhưng lòng đã khô héo, nhừng gì đã qua, những nụ cười nét mặt thủa xưa không còn…
Thân ảnh anh kiệt dám tranh cao thấp với Thiên tựa hồ còn hiện hữu trước mắt họ, những giờ khắc thề non hẹn biển, cười vui dưới trăng, hào tình lên trời hái sao làm quà, phong tư tuyệt thế hào hùng, coi thường thiên địa… tất cả đều xa dần…
Hôm nay bát hồn tỉnh lại, kinh động những tuyệt đại tiên nhan, từng ngôi mộ tan nát, trận đồ lóe sáng, họ đương nhiên biết chuyện gì xảy ra.
Tam người nhìn nhau thê lương, cùng đằng không, chầm chậm bay lên, dù biết là tàn hồn nhưng chỉ cần đứng xa nhìn thấy một lần là được rồi.
Người Thần gia cùng bọn Đại Ma, Đạm Đài Tuyền đứng trên thinh không Nguyệt lượng đều khẩn trương cực độ nhìn về tinh không xa xăm, trận khoáng thế đại chiến khiến lòng họ rung động.
Người Thần gia thấy tám vị kì nữa tới đều tỏ vẻ cung kính, đó là di sương (vợ góa) của bát hồn, trong lòng Thần gia, họ là một nửa sinh mệnh của bát hồn, dù Tứ tổ và Ngũ tổ gặp họ cũng phải kính ý.
Tám người lặng lẽ nhìn về thái không, nước mắt tuôn trào.
Lúc đó, Thần Nam đang gặp phiền hà.
Đúng như Thái cổ nhân vật nói, công pháp của y cơ hồ khắc chế sức mạnh của thế giới này.

Chưởng lực bài sơn đảo hải của Thần Nam xuất ra nguyên khí vô tận như nộ hải cuồng đào quét qua thái không.
Bản thân hắn cũng thấy một chưởng này đáng sợ thế nào, dù mười Thần Hoàng hay một thiên giai cao thủ cũng tan tành ngay.
Nhưng sự tình khác hẳn ý liệu.
Hào quang kín trời đất không tạo thành mảy may thương hại với Thái cổ nam tử, năng lượng vô tận như dòng sông gầm gào trước khi về biển lớn, toàn bộ chảy vào thân thể nam tử.
Y như một tòa động không đáy, tham lam hút lấy chưởng lực của Thần Nam, đoạn ngửa mặt hú vang tỏ vẻ hài lòng, cất tiếng tàn nhẫn: “Thoải mái, sức mạnh được lắm, ha ha… ta đã nói công pháp của chúng ta chuyên môn khắc chế sức mạnh của thế giới này, chết đi.”
Y cưỡi Thiên mã, cầm thanh đồng cổ mâu lao vào Thần Nam như sao băng, cổ mâu hung hãn ấn vào ngực hắn.
Thần Nam tung một quyền trúng thanh đồng cổ mâu, không hiểu cây trường mâu rỉ sét này được tế luyện bằng thanh đồng hay vật gì khác mà bị đại lực đánh trúng vẫn trơ trơ.

Cổ mâu bùng lên thần quang như vầng thái dương, va chạm với chưởng lực của Thần Nam.
Cổ mâu kinh hồn ẩn chứa sức mạnh bất thường khiến Thần Nam kinh hãi, sức mạnh này chính là … chưởng lực hắn vừa đánh ra.

Chưởng lực bị nam tử hút lấy rồi trả lại toàn bộ.
Thế là sao? Đối phương dùng chính sức mạnh của hắn đánh hắn, đồng thời, đại lực của Thái cổ nam tử như trường giang cuồn cuộn đổ tới, hai luồng đại lực hùng hậu cực điểm cùng đánh vào hắn.
Giao chiến thế này, thắng bại đã rõ.
Thần Nam bị chấn bay đi, Thái cổ nam tử và Thiên mã vượt hơn quang tốc, xuất hiện ngay cạnh hắn, thanh đồng cổ mâu như sấm sét xuyên qua sườn non, xâu hắn lên không.
Tình cảnh này khiến mọi người trên Nguyệt lượng cả kinh thất sắc, cùng kêu lên hoảng hốt.
Hai mắt Thái cổ nam tử Tùng Tán Đức Bố lấp lánh hàn mang, cười tàn nhẫn: “Ta nói rồi, sức mạnh của các ngươi bị ta khắc chế.”
Thần Nam bị găm trên trường mâu, sườn non máu me đầm đìa nhưng thần sắc bất biến, bình tĩnh đáp: “Chưa đến cuối cùng, chưa thể khẳng định.”
“Soạt.”
Hắn thuận theo trường mâu lao xuống, mặc mũi mâu sắc bén xuyên qua thân thể, lao vào ngực Tùng Tán Đức Bố, tất cả hành động diễn ra nhanh hơn điện.

Hữu chưởng của hắn nhanh chóng chém xuống, sắc hơn cả thần binh bảo nhận, chém trúng cổ Tùng Tán Đức Bố.

Máu tươi phun trào, Tùng Tán Đức Bố cơ hồ bị chặt đứt đầu, y gầm lên tà dị, hất mạnh trường mâu khiến Thần Nam bay xa mấy ngàn trượng.
Người ngoài đều cho rằng cả hai cùng thụ trọng thương, một bị mâu xuyên qua, một suýt bị đứt đầu.

Nhưng với hai người, thương thế này không đáng kể, thân thể sáng rực, gần như lập tức khôi phục, vết thương tan biến vô ảnh vô tung.
Thái cổ nam tử cười lạnh: “Đến đi, dùng hết sở năng, bằng không ngươi đâu còn cơ hội nữa.”
Thần Nam nắm Liệt Không Kiếm trong tay, Thần Nam bùng lên hào quang ngàn trượng như cầu vồng, bất quá dải sáng không vươn dài tiếp mà càng lúc càng cường thịnh, sau cùng che hết tinh quang, tạo thành một vầng thái dương treo trên không.
Sức mạnh dao động đáng sợ, khiến những người đứng trên Nguyệt lượng trận trận kinh hãi, đạo kiếm mang này có thể chẻ đôi Nguyệt lượng chỉ bằng một nhát.
Tùng Tán Đức Bố cảm ứng được sức mạnh đáng sợ nhưng không hề hoảng loạn, ngược lại mỉm cười tàn nhẫn.

Thần Nam nhận rõ thần tình của y, ngầm triệt đi một nửa sức mạnh, rồi độc địa chém tới.
Kiếm mang như cầu vồng cắt ngang thái không, chém ngay vào Thái cổ nam tử.
Tùng Tán Đức Bố cười lạnh, đưa trường mâu nghênh đón kiếm mang, quái sự lại xảy ra, cổ mâu hút hết thần quang như cá kình hút nước, kiếm mang không tổn thương được y mà trở thành đồ cấp dưỡng cho y.
Nếu là cường giả khác chác đã hoảng sợ, vô luận mình xuất ra sức mạnh cỡ nào đều bị đối phương triệt để hấp thu, quả nhiên không dễ chịu.
Nhưng Thần Nam quyết không buông xuôi.
Hắn nhớ lại lúc Tùng Tán Đức Bố xuất thế, người trong sư môn Long Vũ tấn công y, tình hình cũng thế này, mọi năng lượng đều bị y hút hết.
Liên tưởng với tình cảnh vừa rồi, hắn đại ngộ, lúc đối phương công kích, tuyệt không có dao động năng lượng, kiếm khí hay bất cứ gì phát ra, hoàn toàn giống võ giả thông thường, vung trường mâu trực tiếp tiến công, đòn đánh cực kỳ đơn giản.
“Phải như thế.” Hắn đã nắm được bản chất của vấn đề nhưng vẫn nhíu mày, nếu muốn phát huy sức mạnh cao nhất, tất phải dùng năng lượng tác dụng lên thân thể đối phương.
Lẽ nào hắn cũng phải như Thái cổ nam tử, chỉ múa kiếm, không phát ra sức mạnh đáng sợ trong thân thể, chỉ tiến hành vật lí công kích đơn thuần? Quả thực có sức không được dùng.
Cùng lúc, Tùng Tán Đức Bố lao tới, đâm mâu vào Thần Nam, hắn đành vung kiếm chặn lại.
“Choang.”
Hoa lửa tung tóe, thần quang đáng sợ từ trường mâu phát ra hùng hổ cuộn về phía Thần Nam, là kiếm khí hắn xuất ra vừa nãy, giờ bị phản lại.
Hắn bay lùi, Tùng Tán Đức Bố bám theo, hiển nhiên muốn hắn xuất ra năng lượng kiếm mang.
“Tuyệt Diệt Thái Hư!”
Đang lùi lại, Thần Nam chợt quát vang, tái hiện pháp tắc năm xưa của bát hồn, thoáng chốc Tùng Tán Đức Bố bị đánh tan nát, hài cốt và huyết nhục nhuộm đỏ thái không.
Những người quanh Nguyệt lượng chưa kịp hoan hộ, thì huyết khối nhanh chóng tụ lại, Tùng Tán Đức Bố tập hợp nhục thân, ngay cả Thiên mã y cưỡi cũng vẫn hoàn hảo.
Pháp tắc của đệ thất nhân Tuyệt Diệt Thái Hư cũng khó lòng giết được Tùng Tán Đức Bố.
Đại chiến tới giờ, Thần Nam cảm nhận được đối phương mạnh và đáng sợ cỡ nào, sức mạnh vượt trên cực hạn vẫn bị y hút mất, pháp tắc của tổ tiên cũng khó lòng diệt được.

Nhưng cục diện đã thành sinh tử, nếu không diệt được đối phương sẽ bị đối phương diệt.
“Không đáng sợ như tưởng tượng.

Nói thật lòng… hiện tại ngươi và đối phương ngang ngửa, từ kí ức của ngươi được biết… hắn bị phong ấn vô số năm, đã tổn thương nguyên khí, hiện tại ngươi mạnh hơn hắn.”
Những lời này vang lên trong lòng Thần Nam khiến hắn cả kinh, là bát hồn đối thoại với hắn.
“Vì ngươi chưa từng thấy kiểu chiến đấu này, hiện tại bát hồn phong tỏa nguyên khí, không thể tự do thi triển, ngươi dùng cách tương tự vừa nãy đánh hắn, dùng pháp tắc bổ trợ.”
Bát hồn hợp nhất, linh hồn tan nát tụ hợp thành một linh hồn gần như hoàn chỉnh, tư tưởng của tám người đang dùng kinh nghiệm chiến đấu cực kì phong phú chỉ đạo Thần Nam.

Hắn tin ngay, một tổ tiên linh hồn hoàn chỉnh quyết không kém hơn đối phương, hắn là đời sau của cường giả, trong lòng liền dấy lên hào tình xung thiên.
Trong lúc bát hồn phong tỏa nguyên khí, hắn cầm Liệt Không Kiếm lao lên như võ giả thông thường, không hề có kiếm khí hay lực đạo phát ra.
Tùng Tán Đức Bố cười lạnh: “Ngươi tưởng thế này ta không hút được năng lượng sao? Trừ phi ngươi không sức mạnh.” Thanh đồng cổ mâu lại chạm vào trường kiếm định hút một phần sức mạnh của Thần Nam qua Liệt Không Kiếm.
Nhưng lần này không có tác dụng, bát hồn phong tỏa nguyên khí, Liệt Không Kiếm men theo cán trường mâu chém đứt một tay y.
“A… ngươi…” Thái cổ nam tử kinh nộ.
“Tam Thiên Đại Thế Giới!” Thần Nam quát vang, pháp tắc của Thần gia đệ lục nhân xuất ra, không gian như gấp lại, cơ hồ mở ra ngàn vạn thế giới, chấn nát Tùng Tán Đức Bố.
Nhưng Thần Nam cũng không mong sẽ diệt đối phương, lại quát tiếp: “Băng Phong Tam Vạn Lí!” Pháp tắc của Thần gia đệ ngũ nhân được thi triển, ôn độ trong hư không hạ xuống mức khó tưởng nổi, huyết nhục trôi nổi trên không bị băng phong ngay.
“Hồn Phách Tịch Diệt!” Thần Nam nối nhau xuất ra từng chiêu, pháp tắc của Thần gia đệ tứ nhân được thi triển.
Pháp tắc này cực kì kịp thời, nhục thể bị băng phong, linh hồn phiêu tán chưa kịp dung hợp quy vị, pháp tắc công kích linh hồn đã tới.
“A…”
Tùng Tán Đức Bố gần lên giận dữ, ánh sáng linh hồn ảm đạm hẳn nhưng không triệt để hủy diệt.

Y phá tan thi thể bị băng phong, nhanh chóng tụ lại chân thân, cả Thiên mã cũng phục nguyên.
Một chuỗi đòn đánh khiến y trọng thương linh hồn, khí sắc ảm đạm hẳn, phẫn hận nhìn Thần Nam: “Ta hơi coi thường ngươi, mấy pháp tắc vô dụng tập hợp lại hóa ra có tác dụng.”
Y gần như phát cuồng, thôi động Thiên mã, lao tới như sao băng vạch ngang bầu trời, liên tục vụt qua tinh không, nhanh đến độ không ai nhận rõ bóng dáng.
Nhưng Thần Nam không còn phải cố kị gì nữa, bát hồn phong tỏa nguyên khí khiến hắn thoải mái thi triển thủ đoạn.
Hai người giao chiến như hai võ giả thông thường trên thái không kịch liệt giao phong.

Nhưng không ai hoài nghi răng hai món thần binh kia ẩn chứa sức mạnh đáng sợ, hoa lửa bắn ra cũng phá tan được một phiến không gian.
“Giết.”
“Giết.”
Hai người gần như sa vào trạng thái phát cuồng, quyết sinh tử, trừ phi một bên triệt để tử vong!
Gần Nguyệt lượng, ai nấy dần yên lòng, chỉ cần đấu như bình thường, Thần Nam có hi vọng thắng.

Tùng Tán Đức Bố không hút được sức mạnh nữa khiến nỗi lo trong lòng họ trút đi.
Cùng lúc, một vãn bối Thần gia bay lên hư không, thi lễ với Thất tổ rồi mật báo tin tức.
Thất tổ nghe bẩm báo, vội hồi báo với Tứ tổ và Ngũ tổ: “Theo tin tức hôm nay, sáu Thái cổ nhân vật còn lại xông vào Đỗ gia Huyền giới, đồ sát tất cả rồi mở một không gian chi môn, họ… họ biến mất luôn.”
Tứ tổ và Ngũ tổ đồng thời biến sắc, Tứ tổ thở dài: “Sự tình quả nhiên phát triển theo hướng xấu nhất, họ… quả không phải người của thế giới này.”
Thất tổ nói: “Bất kể họ có là người của thế giới này không nhưng hiện tại đã rời đi, không phải tin tốt sao?”
Tứ tổ lắc đầu, tâm tình trầm trọng: “Có nhiều việc ngươi không biết, năm xưa có người hứa với họ là sẽ tặng một thế giới, làm gì có chuyện họ chịu tay trắng quay về.

E là… sau bình tĩnh sẽ là bão bùng, chuẩn bị nghênh đón cơn bão mạnh nhất.


Thiên giai cao thủ không có ai, tàn phá thế giới là chiến lợi phẩm của họ, hơn nữa Nhân gian và Thiên giới nối với tàn phá thế giới… họ muốn tới, có ai cản nổi.”
Ngũ tổ cũng tỏ vẻ lo lắng: “Bão tố sắp quét qua Thiên giới, Nhân gian, tàn phá thế giới, thậm chí trải tới cả đệ tam giới.”
Thất tổ nhìn lên thái không, quan sát Thái cổ nam tử cưỡi Thiên mã đáng sợ đang huyết chiến, kinh hãi nói: “Như vậy, Thần gia chúng ta chạm vào một đại địch khó lòng tưởng tượng, có thể… có thể gặp họa.”
Ngũ tổ gật đầu: “Không sai, nhưng chúng ta hết cách, hắn đã nhằm vào chiến hồn của Thần gia, chúng ta không thể buông tay, chỉ còn cách đấu sinh tử.”
Tứ tổ đồng tình: “Đã không còn đường lui, dù chúng ta chịu nhún cúng khó thoát độc thủ, cứ dốc toàn lực giết chết con chó điên này đã, để Thần gia chúng ta, Thiên giới và Nhân gian phong quang.

Tiểu Thất, mau tụ tập con cháu gia tộc, dùng kí ức thủy tinh, ghi lại cảnh tượng trận chiến này, lựa lúc truyền xuống thinh không Thiên giới và Nhân gian, để ai cũng thấy Thái cổ nam tử không phải bất khả chiến thắng, mang lại cho họ chút lòng tin.”
Ngũ tổ tán đồng chủ ý này, đã thành tử địch thì làm cho hoành tráng, trước sau gì họ và Thái cổ lục nhân cũng sẽ sinh sự, không cần phải che giấu, để tu luyện giả khắp thiên địa trông vào trận khoáng thế đại chiến này.
Thất tổ cũng đồng ý.
Nhưng trong lòng ông buồn bã, nếu chân thân của Thần gia bát hồn tại thế, cả bảy người kia cùng đến thì cũng có sao?
Hôm đó là một ngày khó quên với các tu luyện giả Thiên giới và Nhân gian.
Trận đại chiến đáng sợ từ thái không trên Nguyệt lượng được chiếu rõ trên tầng không của các tu luyện thánh địa.

Cảnh tượng đại chiến khủng khiếp giữa Thần Nam và Tùng Tán Đức Bố kịp lúc truyền xuống Thiên giới và Nhân gian khiến các nhân sĩ tu luyện giới như được nhìn tận mắt.
Chỉ biết dùng từ thảm liệt hình dung trận chiến này, độ kịch liệt và tàn khốc khiến những người quan chiến run rẩy.
Đại chiến ba thời thần, hai người bắt đầu đánh xáp lá cà.
Huyền Vũ giáp của Thần Nam dù mặt trên người nhưng đã phá toái, sức mạnh đáng sợ của Tùng Tán Đức Bố khiến tấm giáp mất linh hồn không chặn nổi.
Thần Nam nắm chắc Đại Long đao vỡ nát trên tay, Thiên mã bị hắn chém rụng đầu, sinh tử bất minh nổi lập lờ cách đó không xa, cường địch Tùng Tán Đức Bố toàn thân đầy vết máu, cầm trường mâu đối diện hắn.
Các tu luyện giả Thiên giới, Nhân gian đều nhìn rõ cảnh tượng, vô luận là thần điện và ma điện ở Tây phương Thiên giới hay các cổ lão bí địa ở Đông phương Thiên giới, ai cũng biết trận quyết chiến này thế nào.

Họ cả kinh nhìn vào hình ảnh trong kí ức thủy tinh trên đỉnh đầu.
Trận đại chiến tàn khốc trôi theo thời gian, đã một ngày một đêm.

Huyền Vũ giáp của Thần Nam gần như phá tan, hắn đã cởi ra, toàn thân là huyết tích.
Tùng Tán Đức Bố cũng không hơn gì, toàn thân nhuộm máu, không còn trầm ổn như hàn băng giống lúc mới xuất hiện.

Ánh mắt y lúc này như lang sói, hận không thể nuốt sống Thần Nam.
Thân thể họ tan nát mấy lần nhưng thủy chung không thể thật sự diệt được đối phương!
Thần Nam quẳng Liệt Không Kiếm gần gãy đi, Tùng Tán Đức Bố cũng quăng cổ mâu lủng lẳng mấy khúc đi, sát ý trong mắt hai người lao vào nhau.
Bất kể Nhân gian hay Thiên giới, các tu giả đều thấy bất nhẫn, Thần Nam và Thái cổ nam tử xé nát nhau.

Tay chân gãy rời, tan nát lao vào không trung, thi triển đòn kịch liệt và tàn nhẫn nhất, huyết thủy đỏ lòm nhuộm cả thái không.
“Lưỡng Thế Vi Nhân!”
Thần Nam quát lớn, một trong ba pháp tắc sau cùng được xuất ra, thân thể Tùng Tán Đức Bố vừa tụ lại liền bị cắt làm đôi.
Ttdn có các giác mơ hồ, bản thân hình như lạc vào dòng thời gian, hai đoạn thân thể tách ra tuy chỉ cách mấy trượng mà cảm giác như xa tận chân trời, phảng phất như cách nhau một thế giới.

Y không cảm ứng được nửa thân thể kia, nhất thời khó lòng tụ hợp.
“A…” Y ngẩng lên gầm vang: “Thế giới của chúng ta không tu luyện pháp tắc, những thứ này vô dụng với ta.”
Không gian bị chia cắt rung lên, hai đoạn thân thể cũng rung theo, tựa hồ muốn tụ lại.

“Sát Na Vĩnh Hằng!”
Thần Nam lại quát lên, thời gian và không gian phảng phất vĩnh viễn chia cách trong thoáng chốc.
Tùng Tán Đức Bố cảm giác mình trôi trong dòng lịch sử, tinh không quanh mình liên tục ảo diệt, bản thân như phong hóa rồi quy về vũ trụ trần ai, hai đoạn thân thể dần dung hóa thành điểm điểm tinh quang!
“Pháp tắc với ta… vô dụng!” Y chật vật gầm lên.
Thân thể dừng tan biến, cố gắng giãy giụa.
“Hoàn Vũ Tận Diệt!”
Pháp tắc sau cùng xuất ra, thân thể Tùng Tán Đức Bố thân thể triệt để hóa thành điểm điểm quang mang, linh hồn cũng nhanh chóng tan vào ánh tinh quang.
Tiếng hoan hô quanh Nguyệt lượng vang lên, tiếng gào hét rúng động Nhân gian và Thiên giới.

Thắng lợi không dễ dàng, Tùng Tán Đức Bố mạnh đến mức khó tưởng nổi, tàn hồn của tán vị tiên thánh, tám pháp tắc suýt nữa không chế ngự nổi y.
“Ta… bất tử.”
Lúc ai cũng nghĩ rằng tất thắng thì hào quang vốn mờ đi lại xán lạn, phát ra tiếng của Tùng Tán Đức Bố, hai đoạn thân thể chầm chậm nổi lên, nhục thân tụ lại.
“Ngươi không muốn chết cũng phải chết.

Thái Cực Thần Ma đồ, hiện.” Thần Nam quát vang.
Từ lúc bát hồn nhập thể, hắn cảm giác được dao động của Thần ma đồ trong thân thể, cơ hồ có thể chỉ huy được bảo vật này, nhưng hắn vẫn đợi cơ hội, đến lúc khẩn yếu mới ra tay.
Thái cực đồ bay ra, lóe lên hào quang màu đen và vàng, khí tức sinh, tử trái ngược nhau cùng tràn ra.
Thần ma đồ bây giờ khác hẳn trước, vừa bay ra liền che kín tinh không, rộng lớn vô cùng, toàn bộ tinh quang bị nó tham lam hút hết, Tùng Tán Đức Bố cũng là mục tiêu trọng điểm.
“A… chết tiệt.” Tùng Tán Đức Bố gầm lên.
Hắn chật vật tránh đi, nửa thân trên thoát được Thần ma đồ, nhưng nửa thân dưới bị Thái cực đồ nuốt vào.
Tùng Tán Đức Bố giận giữ ngẩng lên hú vang, không chỉ một nửa nhục thể mà cả một nửa linh hồn bị hút vào.
Y quả nhiên hùng mạnh, dù chỉ còn nửa thân thể mà vẫn lao vào Thần ma đồ định đánh tan bảo vật thần bí này.
Nhưng đột nhiên sau lưng Thần Nam lóe lên hắc ảnh, chính thị hồn ảnh đã lâu không xuất hiện, tay cầm một binh khí hình người, nhanh chóng lao vào Tùng Tán Đức Bố.
Y hét lên, nửa thân thể bị đánh gục, linh hồn mờ hẳn.

Lần này y nhanh chóng tụ lại thân thể, không dám quay đầu, lao xuống phía dưới như sao băng.
Thái cổ nam tử quả nhiên đào tẩu.
Thái cực đồ quay lại thể nội Thần Nam, hắc ảnh sau lưng cũng tiêu tan, toàn thân hắn là vết máu, cầm Đại Long đao đang vỡ ra, đuổi sát như vì sao băng.
Hắn quyết không thả cho Thái cổ nam tử, phải diệt mối đại hoạn này.
Hắn dốc toàn lực đến Nguyệt lượng trước đối phương, sợ trước lúc chết, y liều mạng phản kích, đồ sát Thần gia.

Nhưng Tùng Tán Đức Bố không dám đến gần đó mà bay thẳng vào Thiên giới.
Thần Nam định bay lên thì phía sau vang vang giọng nói quan tâm của Đại Ma, Vũ Hinh, Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo: “Thần Nam, phải cẩn thận.”
Hắn gật đầu, chợt thấy tám nữ tử thanh lệ thoát tục ngẩn ngơ nhìn mình, không hiểu sao trong lòng dấy lên bi ý, là ý niệm của tám tàn hồn.
Một đàn hồng nhạn bay qua, Thần Nam cảm giác được hơi gió thu hiu hắt.
Nhưng thân thể hàm chứa bát hồn không dừng lại, nhanh chóng đuổi theo Thái cổ nam tử.
“Vung đao tràn tráng chí,
Trông nhạn nước mắt tuôn.”
Thần Nam và bát hồn đều nghẹt thở.

Bình Luận (0)
Comment