Thần Mộ Ii

Chương 327


Thần Nam quay lại nói với Tử Kim thần long và Long Bảo Bảo: “Các ngươi đi trước, không cần lo, ta không có gì nguy hiểm.
Mấy con thần thú biết tính hắn, không khuyên được nên không nói thêm, nhanh chóng bay lên, thoáng chốc đã khuất bóng.
Thần Nam cầm phương thiên họa kích, lặng lẽ đứng ở cửa Đỗ gia Huyền giới.
Trong Huyền giới rung lên kịch liệt như nồi nước sôi, không chỉ có tiếng gầm giận dữ của Thiên Quỷ, cả tiếng hú thảm liệt truyền ra.
Thiên Quỷ giết chết không ít cường giả đệ ngũ giới, giờ gặp cường địch tu vi không kém bao nhiêu, đáng đấu nhau kịch liệt.

Hình như Thái cổ quân chủ chưa đến, cả Thiên Quỷ và Thần Nam đều không cảm ứng được “Thế” kinh hồn của đối phương.
“Thiên Quỷ, tình huống thế nào? Không cần dằng dai, đến Phong Đô sơn mau, dẫn hắn đến Thiên Khanh.”
“Gừ…”
Thiên Quỷ gầm vang, dùng thần niệm truyền âm: “Mấy nhãi nhép xong ra bị ta thịt hết, còn lại hơn mười con cá lọt lưới.

Nhưng mẹ nó chứ…có tới hai thiên giai cường giả xông ra.

Con mẹ tên khốn tín sứ của đệ ngũ giới, hiện tại ta bị vây rồi.”
Trên không cách đó hơn ngàn dặm, đệ ngũ giới tín sứ được Tử Kim thần long cõng trên lưng phi hành, linh hồn run lên, lại tỉnh lại, rung giọng: “Có người… trớ chú ta…”
“Ta #%#…ngươi chưa chết sao?” Tử Kim thần long nổi giận: “Không cần nghĩ lắm, ngươi còn thoi thóp, hơi thở cuối cùng chưa trút ra sao? Còn gì để chết không nhắm mắt chăng?”
Đệ ngũ giới tín sứ im lặng, thanh âm yếu ớt cất lên: “Ta nhớ ra rồi… có việc còn… chưa nói…”
Tử Kim thần long phát cuồng, Long Bảo Bảo, Cổ Tư, Tiểu Phượng Hoàng cũng khó chịu, tặc tử này quả thật khiến người ta hết chịu nổi.
“Đồ lừa đảo, lừa chúng ta phát khùng, đến không nuốt nổi nữa! Tin tức không nghe thì thôi, trước sau gì tên quạ đen này cũng nói ra toàn tin xấu.” Tử Kim thần long gào lên.
Long Bảo Bảo xông tới đấu tiên, đẩy hồn năng thành dòng nhỏ vào linh hồn tín sứ để kích thích: “Thần dạy, ngươi thật đáng ghét.”
“Tựa hồ có… hai thiên giai sơ cấp cường giả dẫn đầu…”
“Quả nhiên tin còn xấu hơn, tên Bất tử lão cường này dám lừa ta, xem ra hắn chết cũng đáng.” Tử Kim thần long phẫn hận: “Tặc tử này mở mồm nói toàn lời xui xẻo.”
“Sai rồi… có… tin tốt…” Tàn hồn được Long Bảo Bảo kích thích, liên tục run lên: “Lúc ta… đến, đối phương tuy… có một Thái cổ quân chủ nhưng phe bọn ta… cũng có một quân chủ, bằng không sao ta xông qua được…”
Nói xong, y hoàn toàn bất động.
Trong Đỗ gia Huyền giới, quỷ trảo khổng lồ của Thiên Quỷ không ngừng phá toái hư không, nhưng hai đối thủ cũng vô cùng đáng sợ, thủ đoạn của nó không thể giết được đối phương.
Thần Nam truyền âm: “Đừng xuất ra dao động năng lượng, kìm lại chứ không phát, chỉ khi tiếp xúc với nhục thể chúng mới phát ra.”
Hắn từng đại chiến với Tùng Tán Đức Bố, biết được chỗ đáng sợ của người đệ ngũ giới, công pháp phi thường đặc dị, có thể mượn sức đối thủ, chỉ có dùng nhục thể mạnh mẽ mới trấn áp được.

Thiên Quỷ phát hiện vấn đề, đổi ngay phương thức tác chiến, nhưng bề ngoài vẫn vô cùng nghiêm nghị.
Gần nửa thời thần sau, Thái cổ quân chủ của đệ ngũ giới vẫn không xuất hiện, chợt Thiên Quỷ đột nhiên kinh hãi kêu lên: “Không ổn, ta cảm giác có Thái cổ hung thú cực mạnh, tựa hồ hút được cả linh hồn sắp xông ra khỏi không gian chi môn.”
Thiên Quỷ có cảm giác này, đương nhiên người ở góc kia không gian chi môn cực kỳ đáng sợ.
Đương nhiên đó là một trong Thái cổ lục quân chủ.
Thần Nam nóng ruột giục: “Mau, nghĩ cách thoát khỏi ngăn cản, đưa hai thiên giai sơ cấp cường giả đên Thiên Khanh, nếu Thái cổ quân chủ tới, tất nhiên sẽ tìm đến đó, mau mau lên.”
Lúc đó vô cùng khẩn bách và nguy cấp.
Thiên Quỷ liên tục gầm hét, sau cùng tìm được cơ hội, gầm vang đột vây chạy đi.
Thoáng chốc Thần Nam đã cách Đỗ gia Huyền giới trăm dạm, Thiên Quỷ phá toái hư không bay ra, hai đệ ngũ giới thiên giai sơ cấp cường giả rú lên lao theo.
Trải qua Vô thiên chi nhật, ba thiên giai cường giả chính là “Vua”, là bá chủ chân chính, họ liên tục xé toang hư không, nhanh chóng bay về Phong Đô sơn.
Thần Nam cảm giác cả ba đã đi xa, bèn quay lại Đỗ gia Huyền giới.

Đồng thời mười chín nhân ảnh cũng đang tiến ra cửa Huyền giới, chính thị mấy con cá lọt lưới khoi quỷ trảo quả Thiên Quỷ, có bảy, tám người được hắn cảm ứng thuộc hàng Thần Vương.
Hắn cầm phương thiên họa kích, mái tóc dài không gió mà lay động, mắt xạ ra lãnh điện, quét một vòng rồi lạnh lùng lên tiếng: “Thần Vương? Dù là Thần Vương cao thủ thì sao? Không phải các ngươi phụng mệnh huyết sát thế giới này sao? Không có hai thiên giai cao thủ, ta xem các ngươi làm được trò gì.”
Thái cổ lục quân cũng biết mọi thiên giai cao thủ ở đây đều vào đệ tam giới nên hai thiên giai sơ cấp cao thủ dẫn đầu là đủ quét sạch.

Nhưng có những việc không ngờ tới, họ nào biết còn có cao thủ như Thiên Quỷ, lại không ngờ có cả “vực” chờ người ta nhảy vào.
Mười mấy cường giả đệ ngũ giới đều cao một trượng, khôi vĩ vô cùng, mục quang họ đều dồn vào phương thiên họa kích trên tay Thần Nam.
Đột nhiên một người kêu lên kinh hãi, thần tình vô cùng kích động xen lẫn hoảng sợ.
Thần Nam tuy nghe không hiểu nhưng dựa vào tinh thần mà hiểu được dao động tinh thần của họ, biết họ đang nói gì.
“Trời ơi, đó là… không thể nào.

Sao lại thế được? Hung binh khiến người ta rùng mình đó vì sao lại khiến ta có cảm giác rằng nó có tính chất tương tự với Thích Thiên thần mâu trong truyền thuyết? Thích Thiên thần mâu không phải là binh khí của quân chủ Tùng Tán Đức Bố sao? Lẽ nào…”
Hiển nhiên những gười khác cũng thấy quái dị, thần tình phi thường kích động.
Có mấy người đòng thời rút binh khí ra, quả nhiên khá giống với thanh đồng cổ mâu của Tùng Tán Đức Bố.
Đương nhiên đó chỉ là phỏng chế theo, không thể bì với cây cổ mâu thật sự, họ là đời sau của Tùng Tán Đức Bố nên hiểu rõ binh khí của tổ tiên.
“Các ngươi nói đến Tùng Tán Đức Bố sao? Bị ta giết rồi.” Lúc này Thần Nam sát khí xung thiên, khí thế như ma vương, hai mắt bắn ra quang kiếm thực chất hóa từ lãnh điện khiến đối phương nhức nhối.
“Khốn kiếp, dám bất kính như vậy với Tùng Tán Đức Bố quân vương.” Mười mấy người đều đại nộ, mắng mỏ Thần Nam.

“Ha ha… ha ha ha…” Thần Nam cười vang đoạn giơ thế gian đệ nhất hung binh lên, đáp bằng giọng lạnh tanh: “Cảm giác của các ngươi không sai, đây là binh khí rèn từ Thích Thiên thần mâu mà các ngươi nói đến, nhưng mạnh hơn thần mâu nhiều.

Nó đã thanh toán binh hồn của thần mâu, hiện tại là binh khí của ta.”
“Không thể nào.”
“Ngươi nói nào.”
“Thiên cũng không diệt được tổ quân!”
“Ngươi nhất định là ăn trộm tùy thân binh khí của ma quân.”

“Các ngươi ngây thơ thật, ta không muốn nói thêm những lời thừa, các ngươi không phải phụng mệnh huyết sát thế giới của bọn ta sao, hôm nay để xem ai giết ai.” Thần Nam lộ sát cơ, lời lẽ lạnh tanh.
Hắn tuy là Thần Vương nhưng nhục thân đạt đến thiên giai chi cảnh, có thân thể như thế, dù đối diện với mấy vị Thần Vương, hắn cũng không chịu lép.
“Giết.”
Đối diện tử địch không cần nói nhiều, Thần Nam múa phương thiên họa kích khiến thinh không rung lên.

Sát khí lạnh buốt khiến những đệ ngũ giới cường nhân chưa đạt đến Thần Vương bị hất lùi lại.
“Các ngươi lui lại.” Mấy cao thủ Thần Vương quát vang, cây tuyệt thế hung binh quá tà dị, “Thế” phát ra mạnh đến mức có thể hút cả linh hồn địch thủ.
Nhưng cao thủ chưa đạt cấp Thần Vương nhanh chóng lùi khỏi Đỗ gia Huyền giới.

Họ không dám tưởng tượng hung binh này nằm trong tay một thiên giai cường giả sẽ có uy lực thế nào.

Một cự hán đầu tóc rối bời, thân cao trượng hai cầm thần mâu quát vang: “Ta phải đâm hắn, dám khinh miệt tổ quân.”
Không đợi người khác đồng ý, y nhanh chóng xông tới, muốn ngăn cản cũng không kịp.
Trong mắt Thần Nam xạ ra hai đạo u minh hàn quang, phương thiên họa kích chầm chậm giơ lên, dùng lực nắm chắc, đoạn thần dực ở sườn xòe ra, lao tới nhanh hơn sao băng.
Trong thoáng chốc tuyệt thế hung binh phương thiên họa kích đánh tan cây thần mâu, lưỡi kích sáng choang xé tan thân thể đối phương rồi xả ra.
Hung kích xuyên qua, Thần Nam cũng xuyên qua, huyết thủy đỏ lòm nhuộm khắp thinh không.
Thân thể cao lớn bị chẻ làm đôi, khuôn mặt mất nửa vẫn lộ ra nét hoảng sợ, không thể tin nổi, hồn phách y cũng bị hung kích chấn tan.


Thần Nam và hung kích từ giữa hai mảnh thân thể lao ra.
Khung cảnh cực kì kinh động, một Thần Vương cao thủ bị hắn giết trong nháy mắt.
Nến biết Thần Vương không chỉ ở thế giới này mà ở đệ ngũ giới cũng được coi là cao thủ.

Hai giới đấu nhau, so kè về thực lực tất nhiên sẽ do mấy lão bất tử thiên giai cao thủ ra tay, Thần Vương cao thủ là hi vọng về sau của cả một giới.
Nếu so sánh thật sự, Thần Nam không thể chỉ một chiêu giết được đối thủ.

Cả hai đều muốn tốc chiến tốc quyết mà mãng hán quá khinh địch, Thần Nam súc tích toàn bộ sức mạnh, định một đòn uy nhiếp đối phương, cộng thêm tuyệt thế hung binh phương thiên họa kích phụ trợ mới đạt hiệu quả như thế.
“Giết hắn.”
Tiếng quát vang lên, sáu Thần Vương còn lại nhất tề xông vào Thần Nam.

Nhưng hắn không kinh hoảng bởi hiện tại hắn nào sợ gì quần chiến.

Nếu không địch nổi cũng có thể bỏ chạy
Hắn chỉ lo Thái cổ quân chủ có đến bằng đường không gian chi môn không nên mới quay lại xem xét.
Hắn không nói thêm câu nào, vung phương thiên họa kích lao tới, tấm thân như thép đúc, mái tóc dài đen nhánh tung bay trong gió, lưỡi kích sáng choang phản xạ ra khiến người khác lạnh mình, tung hoành giữa vòng vây của sáu người.
Nhất vương chiến lục vương!
Tuy áp lực khó lòng tưởng tượng nhưng huyết dịch hiếu chiến trong mình Thần Nam sôi lên, chỉ có kiểu chiến đấu hầu như không thể thắng này mới kích phát tiềm năng của hắn.
Lâu rồi không phải đối diện với uy hiếp của tử vong, hôm nay hắn múa phương thiên họa kích như gió, định đột phá giữa cơn sinh tử.
Bất quá, hôm nay trời cao không cho hắn cơ hội.
Hai tiếng hú từ xa truyền lại.
“Ta đến đây.”
“A di đà phật!”
Tiềm Long và Huyền Trang nối nhau xông tới.
Hai mắt Tiềm Long nóng bỏng, đệ tử như Tử Thần của Ma Chủ cũng là một hiếu chiến cuồng nhân, gần đây thường chiến đấu với người ta.

Hiện tại đã đi rồi còn quay lại, gặp đối thủ thế này, y không gia nhập không được.
Khí chất đắc đạo cao tăng của Huyền Trang đâu còn, y hóa thân thành huyết hòa thượng, hai mắt loáng thoáng phát ra huyết mang.

Đại phật đại ma chỉ là ý niệm.
Hai người đều là Thần Vương, không nói gì mà lao tới đón đánh hai đối thủ.
“Ha ha…” Tiếng cười trong như chuông bạc của Nam Cung Tiên Nhi vang lên ngoài xa, tà áo màu rực rỡ phất phơ, thân thể gợi cảm biến ảo trên không, thoáng chốc đã tới nơi.

Thực lực nữ tử dung nhan tuyệt mĩ, điên đảo chúng sinh, làn da như tuyết, thân thể tuyệt vời này thể hiện ra vượt hẳn ý liệu của Thần Nam.

Nàng ta kéo ngay hai đối thủ về phía xa.
Tiềm Long hình như nhận ra vẻ cả kinh của hắn: “Không cần ngạc nhiên, ngươi còn không biết ả là ai, cánh đâu không lâu ta tìm ngươi giao chiến mới biết được thân phận thật sự của ả.

Là chân thân bị diệt rồi tái hiện của Tình Dục đạo tông chủ.”
“Cái gì?” Thần Nam thật sự kinh hãi, chợt nhớ tới lời Nam Cung Ngâm.
“Tổ sư của Thiên giới Tình Dục đạo có lẽ gặp biến, bởi Huyền giới lưu lại ở Nhân gian gần như vỡ tan…”
Lại nhớ dến mấy hôm trước Nam Cung Tiên Nhi vào Tây phương Thiên giới, Tình Dục đạo chúng nhân vây chặt nàng ta, tất cả… tựa hồ chứng thực cho lời Tiềm Long.
Biết được chân thân của Nam Cung Tiên Nhi, Thần Nam vẫn cảm thấy hơi quái lạ, yêu nữ “cướp” hai người kia dẫn đi, hiển nhiên sẽ không giết, nhưng với cá tính của ả, chắc không đến nỗi đọa lạc.
Tiềm Long và Huyền Trang tuy là cường giả nhưng đấu với người của đệ ngũ giới cũng không dễ, mãi đến lúc không phát ra dao động năng lượng mới dẫn xoay chuyển cục thế.
Thần Nam đại chiến với hai Thần Vương cao thủ, áp lực giảm hẳn, hắn chặt đầu một đối thủ, chấn nát linh hồn khiến huyết thủy phun ra cuồng loạn, rải cả lên người, đoạn lại chặt ngang lưng đối thủ còn lại.
Xuyên qua màn mưa máu, hắn tiến vào Đỗ gia Huyền giới, không nói câu nào mà vung hung binh trong tay giết sạch số cường giả còn lại của đệ ngũ giới.
Máu nhuộm đỏ y phục, từng mảnh thi thể văng tứ tung, cảm giác được xung động trong không gian chi môn lặng dần, hắn không phán đoán được sẽ xảy ra chuyện gì.
Lúc hắn ra khỏi Huyền giới, Tiềm Long và Huyền Trang đã chiến thắng, hai người như ma nhân, mắt Tiềm Long bắn ra hào quang nóng rực, mắt Huyền Trang sáng lên huyết quang hưng phấn, nhìn hai đối thủ bị bắt như thấy tiểu bạch thử.
Cả hai muốn nghiên cứu người của đệ ngũ giới, kể cả tu luyện pháp môn rồi chia nhau bỏ đi, ước hẹn gặp lại tại Tây phương Thiên giới.
Thần Nam rời khỏi Đỗ gia Huyền giới, nhanh chóng lao về Phong Đô sơn, người của đệ ngũ giới, trừ hai thiên giai sơ cấp cao thủ, đều bị tiêu diệt.

Hiện tại hắn muốn biết tình hình ở Phong Đô sơn thế nào.
Lúc đến nơi hắn chỉ thấy được một phần bức tranh rùng rợn.
Hai thiên giai sơ cấp cường nhân bị Thiên Quỷ dẫn dụ vào nơi có tấm bia đá cực lớn, liền như hai khối đá chìm xuống biển, ngay cả chút tăm cũng không thấy sủi lên, hoàn toàn biến mất.
Chỉ có hai từ kinh hồn mới hình dung được.
Thiên Quỷ rùng mình, nói với vẻ hoảng sợ: “Chắc chắn sẽ chết, năm xưa ta chỉ đến gần một chút đã bị hủy mất nửa tu vi.”
Thần Nam không hoảng sợ mà đại hỉ, đó đích xác là “Thiên khanh!” Có lẽ đủ để… thịt gọn một Thái cổ quân chủ.
Hắn để Thiên Quỷ ở Phong Đô sơn tiếp tục tu luyện, quyết định đến Tây phương mượn sức linh cảm của Nguyên Tố thổ thần, dù phải đào nát ba thước đất cũng nhất định tìm được tuyền nhãn của Sinh Mệnh nguyên tuyền.
Để Vũ Hinh sống lại nhất định cần linh tuyền, đồng thời hắn cũng muốn dựa vào đó cung cấp sinh mệnh chi năng cho bát hồn.

Nên biết Thời Gian chi thần và Không Gian chi thần vốn đã tiêu tan, nhờ tìm được “Tuyền nhãn” trong truyền thuyết nên mới sống lại.
Có lẽ mất rất lâu mới thật sự khởi tử hồi sinh nhưng trong thời gian ngắn cũng có tác dụng nhất định.
Lúc hắn ở Phong Đô sơn, tại không gian chi môn trong Đỗ gia Huyền giới, không hề có sinh mệnh dao động nhưng đột nhiên thò ra một cột đá, cắm xéo vào Huyền giới…

Bình Luận (0)
Comment