Thần Mộ Ii

Chương 434


Thiên địa vỡ tan, Lục đạo hủy diệt
Những cường giả mạnh nhất xưa nay đều xuất thế.
Họ từ các giới đến nhưng đã ngầm có thỏa ước từ trước, có những người mà Thần Nam biết như thiên cổ Ma Chủ, Thần bí thanh niên nghịch thiên trong Thần Ma lăng viên cùng đệ ngũ giới Tuyệt Đại quân vương Sở Tương Ngọc.

Có người hắn không biết nhưng dựa vào tuyệt đại bá khí cũng nhận ra đó là cái thế cao thủ, tất cả đều bay lên Thiên giới tinh không.
Thần bí thanh niên sắp biến mất chợt Thần ma đồ sáng chói, mấy nhân ảnh rơi xuống khe nứt không gian rồi tan biến vô ảnh vô tung.
“Không Không… Vũ Hinh … Thần Hi…” Thần Nam gọi lớn nhưng nhận ra đã muộn, khe nứt không gian hóa thành hỗn độn, họ đều lạc vào không gian vô danh, có thể đã lạc sang thế giới khác.
Hiện giờ, ngăn cánh giữa lục giới không còn bất khả xâm phạm nữa, thiên giai cao thủ cũng đủ khả năng đánh tan tầng cách ly, thậm chí có nơi tồn tại khe nứt thiên nhiên.
Thiên uy chấn lục giới, chư cường đều xuất thế.
Thiên cổ Ma Chủ ngự Bái Tướng đài vừa khuất bóng, một bộ khô lâu cốt bay lên không, vừa phi hành vừa than thở: “Đúng là giày vò người khác, kẻ chết chắc như ta cũng phải xuất thủ.”
“Quỷ Chủ..” Thần Nam hét lên, bộ khô lâu bay cách không quá xa nên hắn chộp lấy cơ hội lao theo, gọi: “Ta muốn đi cùng ngài.”
“Không cần, chuyến này lành ít dữ nhiều.” Quỷ Chủ thong dong đáp: “Trò đùa của lão Thiên tai ác thật, quyết quét sạch sẽ, Lục đạo sẽ triệt để hủy diệt, những người như chúng ta không còn lại mấy ai.”
Đoạn không để ý đến phản ứng của Thần Nam, y tăng tốc, biến mất vào tinh không.
Các đại nhân vật đều đến thiên ngoại tinh không quyết chiến.
Cảnh tượng thê thảm ở Nhân gian quả không nỡ nhìn, trong ngày hủy diệt thế giới, chúng sinh nhỏ bé như con sâu cái kiến.

Thần Nam không muốn ở lại thế giới bi thảm này, mà bay lên Thiên giới tinh không.
Lúc bay qua Nguyệt lượng, hắn cảm giác được áp lực cực mạnh, hồn phách Viễn tổ dao động kịch liệt, tuy chưa chân chính sống lại nhưng đang dần thức tỉnh.
Bay lên tầng không cao vút, phóng mắt nhìn vô tận tinh không, các vì sao đang rung chuyển, liên tục rơi rụng, vỡ tan.
Theo truyền thuyết, vô tận tinh không là một tử vực, lúc xảy ra Thái cổ đại chiến, đây là chiến trường.

Trận nghịch thiên đại chiến hủy diệt hết sự sống.
“Ầm.”
Một vì sao nổ tung phía trước mặt, hào quang sáng lòa khiến không ai mở mắt được, dao động năng lượng hùng hồn chặn đường Thần Nam.

Quả là chiến trường khủng khiếp.
“Ầm.”
Lại một dòng năng lượng nữa nữa bùng lên, Thần Nam tưởng rằng có vì sao nổ nên giơ chưởng đón đỡ, chợt phát giác một người khổng lồ đang bổ vào mình.
Quả nhiên vô cùng vô tận.
Không thể phân biệt nổi là nam hay nữ, vẻ mặt thể hiện tình cảm gì, chỉ thấy thủ chưởng khổng lồ phá tan mọi ngăn cách, bổ xương.

Một vùng vẫn thạch trên không trung hóa thành tro bụi ngay tức khắc.

Sức mạnh đáng sợ.
Thần Nam lần đầu tiên phải thoái lui.
Bạch quang lóe sáng, một bộ khô lâu cốt xuất hiện tại tinh không, phát ra tinh thần dao động trách cứ hắn: “Bảo dừng đi mà ngươi cứ đi.

Đây mới là Thiên chi hóa thân, món lợi hại thật sự còn ở phía sau.”
“Gào.” Quỷ Chủ gầm lên, bộ khô lâu trắng toát phóng đại, bay vút lên.
Thân thể y sáng rực, mọc ra huyết nhục, râu tóc.
Xương trắng sinh thịt, y tái hiện lại cường thế năm xưa ngay giữa tinh không.
Một cự nhân khôi vĩ lao vào Thiên chi hóa thân, Thần Nam ở dưới nhìn thầy từng đợt sóng máu trào lên, dao động năng lượng vô tận tràn lan, Quỷ Chủ và Thiên chi hóa thân quấn lấy nhau.
Đồng thời, trong tinh hải đại loạn.

Khắp nơi vang lên tiếng gầm, Thần Nam nghe thấy tiếng Ma Chủ, nhìn thấy Thần bí thanh niên và Thái cực đồ, thậm chí thấy cả ma tính Thần Chiến đang chiến đấu.
Hắn không do dự lao ngay về phía ma tính Thần Chiến, định giúp phụ thân giải quyết địch nhân.

Nhưng lập tức nhận ra người quen: Hắc Thủ Quảng Nguyên.
Y không nói gì, lao thẳng vào Thần Nam.

Hắn vung song thủ, tinh không rung chuyển, đệ nhất thức thoát thai từ Nghịch Loạn bát thức, xuất ra, sau khi tu vi đại tiến, uy lực hơn hẳn trước kia.
“Ầm.”
Mọi vì sao quanh đó rung lên, một tảng vẫn thạch vỡ tan thành vạn mảnh, thân ảnh Thần Nam bị hất văng đi, hắn xoay người, sức mạnh bản nguyên của thời không xuất ra, lại lao vào Quảng Nguyên.
Nhưng lúc đó tầng không chấn động, sao sáng vô tận rạng rỡ, một long mạch từ xa đập vào Quảng Nguyên.
Đó là một long mạch, có lẽ là đại địa tổ mạch.
Trong lúc thảng thốt, Thần Nam nhìn thấy trong đó có nửa thi thể.
“A… là ngươi.” Quảng Nguyên gầm lên hoảng loạn, xen lẫn phẫn nộ.
Thần Nam nhận ra, là tổ mạch dưới Thần Ma lăng viên, quả trong đó có nửa thi thể, lúc xâ hắn không hoa mắt, người được tổ mạch bao phủ đang lao vào Quảng Nguyên.
“Giết.” Quảng Nguyên tựa hồ cảm giác được nguy hiểm, gầm lên nóng nảy.
Dao động năng lượng hùng hồn tràn ra, sao khắp trời rung chuyển, tổ mạch phát ra khí thế khiến người ta nghẹt thở khiến tinh không rúng động.
“Quảng Nguyên đáng chết.” Giọng nói thần bí, lạnh lùng từ trong tổ mạch phát ra, tựa như tín hiệu khiến bọn Ma Chủ, Thần bí thanh niên ngoài xa hú vang, thi triển sát thủ diệt cừu địch.
Khí tức dao động trầm trầm, Quảng Nguyên bị tổ mạch hút vào, quấn lấy nửa thi thể.
Vô hạn tinh không, tứ phương hỗn chiến.
Nhưng Thần Nam biết đây chưa phải lúc quyết chiến chân chính, chỉ là khúc dạo đầu, Thái cổ chư thần chưa quay lị.
Hiện tại đã kịch liệt thế này, không biết khi chúa tể chân chính hiện thân sẽ còn thế nào nữa?

“Diệt hết hỗn độn di dân, nghênh tiếp Thái cổ chư thần quay lại.”
Không biết ai gầm lên mà bát phương tinh vân lay động, Thái cổ chư cường thay nhau làm loạn tinh không.
Bất giác, mười mấy nhân ảnh hòa cùng ánh sáng hỗn độn lóe lên trên tinh không.
Thần Nam cùng đại chiến với một địch thủ, không có phương thiên họa kích hay Thái Cực Thần Ma đồ, không có cả pháp tắc hủy diệt, hắn dùng tay không đấu với địch thủ.
Dưới ánh sao, hắn cảm giác có một luồng sức mạnh buộc phải phát ra, hai tay hóa ra những quỹ tích huyền bí, dao động khủng khiếp tuôn ra.

Trong trận hỗn chiến của chư cường, hắn liên tiếp xuất ra đệ nhị thức và đệ tam thức của Nghịch Loạn bát thức.
Vô tận hủy diệt chi lực biến hỗn độn di dân trước mặt thành mấy chục đoạn rồi tan tành mây khói.
Công pháp và sức mạnh đáng sợ.
“Phập.” Quỷ Chủ xé nát Thiên chi hóa thân, huyết vũ ngập trời rải ra, y đứng sừng sững giữa trời gầm rú.
“Gào… ức vạn sinh linh là binh lính, trăm vạn thần ma là tướng.” Ma Chủ gầm vang trời, đứng trên Bái Tướng đài, vô tận thần hồn, ma phách tràn ra, nuốt trọn mọi hỗn độn di dân trước mặt.
Cạnh đó, Thần bí nhân cầm Thái Cực Thần Ma đồ quét sạch mọi ngăn cản, toàn bộ hỗn độn di dân bị chém ngang người, hồn phi phách tán.

Huyết vũ tứ tán.
Sau cùng, Ma Chủ, Thần bí thanh niên, Quỷ Chủ đồng thời lao vào tổ mạch xử lý Quảng Nguyên đang quấn lấy nửa thi thể trong đó, ánh sáng vô tận che kín tất cả.

Không biết bao lâu sau, tiếng gầm đau đớn của Quảng Nguyên vọng ra.
“Dù hồn phách tan nát, linh thức của ta cũng quay về thiên đạo, ta vẫn vĩnh sinh bất tử.”
Điểm điểm linh thức tan biến trong vô tận tinh không.
“Chư thần quay về.” Ma Chủ quát vang vọng khắp tinh hải.
Chiến đấu tạm dừng, chư cường tụ tập lại.
Mười mấy nhân ảnh mạnh nhất lục giới đứng sững trong tinh hải như những mộ bia cổ lão, theo tiếng hét của Ma Chủ, một tinh không chi môn khổng lồ xuất hiện tại thái không.
Là Luân hồi môn được tu sửa tại đệ tam giới.

Do Thần ma đồ của Ma Chủ góp sức.
Truyền thuyết là thật, Ma Chủ tu sửa Luân hồi môn để tiếp dẫn Thái cổ chư thần quay lại.
“Ầm.”
Tinh không ngoài xa chợt sụp xuống, chìm vào hắc ám.
Tinh không cũng bắt đầu hủy diệt.
Thế gian hủy diệt tất cả.

Nửa thi thể trong tổ mạch lao lên đầu, sức mạnh vô tận tràn ra rồi gầm lên cuồng loạn, tàn thể phục nguyên, tổ mạch hủy diệt, song thủ liên tục vẽ lên khiến tinh thần chi lực vỡ tan, nhanh chóng ngưng tụ lại, nhập vào Luân hồi môn.
Thần bí nhân cũng xuất thủ, Thái cực đồ cuồng loạn vũ động, chín đạo hỗn độn môn ẩn hiện, phát ra chín tia sáng chói lòa, xạ vào trong Luân hồi môn.
Tất cả cùng ra tay, Luân hồi môn sáng rực rồi bùng lên dao động cuồng bạo, mười mấy nhân ảnh nhanh chóng lùi lại.
Khí tức thê lương tràn ra, hào quang trong Luân hồi môn sáng chói, tiếng chiến ca loáng thoáng, thanh âm càng lúc càng rõ, vang khắp tinh không.
“Ầm.”
Tinh không bắt đầu tan nát, chúa tể trong bóng tối tựa hồ biết rằng Thái cổ chư thần quay về.
Tiếng ca tang thương của chư thần vang khắp tinh không đổ nát.
“Sửa lại chiến kiếm đánh lên chín tầng trời, rải dòng nhiệt huyết, một đi không trở lại…”
Trong ngày thế giới diệt vong, sau cùng chư thần cũng quay lại, bài chiến ca cổ lão toát lên chiến ý bất khuất.
Không hiểu sao Thần Nam lại có cảm giác muốn khóc, một đám chiến thần từ Thái cổ đến nay, chiến hồn bất diệt, từ tinh không mờ mịt quay lại mà chiến ý vẫn cao vời.
“Ầm.”
Tinh không hết ánh sáng, sắp sửa hủy diệt, địa vực vô tận sắp chìm vào hắc ám, tan vào hỗn độn.

Chúa tể trong bóng đêm buộc họ phải lựa chọn.
Mấy chục chiến hồn từ Luân hồi môn bước ra, những cường giả như Ma Chủ, Thần bí thanh niên cũng lệ dâng lên mắt, bước lên ôm lấy họ.
Nỗi bi thương vô tận trải khắp tinh không.
“Các chiến hữu, chúng ta bước lên Thông thiên chi lộ.” Thanh niên từ tổ mạch gầm lên.
Luân hồi môn quang mang vạn trượng, tinh không chi môn vốn đã đóng chặt, lại mở ra một thông đạo sâu thẳm.
“Hẹn gặp lại Lục đạo.” Chư thần cùng gầm lên, tựa hồ gửi gắm vô vàn quyến luyến.
Họ lục tục tiến vào thông đạo, Thần Nam cũng định tiến lên, cùng họ vào Thông thiên chi lộ.
Nhưng ma tính Thần Chiến bay tới chặn lại.
“Quay lại.”
“Con muốn cùng mọi người chiến đấu.”
“Quay lại.” Ma tính Thần Chiến không toát ra mảy may dao động tình cảm, chỉ thốt lên hai chữ.
“Lục đạo hủy diệt, con biết đi đâu? Chi bằng theo mọi người chiến đấu.”
“Hài tử, quay về đi.” Cùng lúc, từ tinh không xa thẳm lóe sáng, một thanh niên khiến người ta ngưỡng vọng xuất hiện, một bước đã tới chỗ Thần Nam.
“Phụ thân.” Hắn hô lên.
Thần tính Thần Chiến, quả nhiên là thần tính Thần Chiến.
Vạn năm phân ly, giờ ông mới xuất hiện.
Mắt Thần Nam ướt đẫm, ngoài hai chữ “phụ thân”, hắn không thốt nổi lên lời.
Phong thái Thần Chiến vẫn như xưa, hai mắt ươn ướt, ôm chặt nhi tử: “Hài tử, quay về đi.”
“Phụ thân con mới gặp người, còn mẫu thân ở đâu? Một vạn năm rồi.” Thần Nam kích động chảy nước mắt.
Hào quang lóe sáng, mẫu thân hắn từ trong nội thiên địa của Thần Chiến bước ra, dung nhan vẫn tú lệ, hiền hòa, vừa thấy hắn liền ôm lấy rồi bật khóc: “Tiểu Nam, hài tử…”
Lúc này hắn giống như hài tử, khóc lóc thê thảm, ôm cha mẹ khóc ròng.
Một vạn năm, bao ngày hồn vương trong mộng, bao lần tỉnh lại trong mơ, bao lần hi vọng trùng phùng…
Tiếng khóc lóc vang dội…
Không nói năng gì mà chỉ ôm nhau khóc, tất cả đều thấu hiểu.

“Phụ thân, mẫu thân, con muốn đi cùng.”
Thần Nam lặng lẽ lắc đầu.
Thần mẫu khẽ vỗ lưng hắn, dịu giọng: “Hải tử, quay về đi, Lục đạo tan vỡ nhưng vẫn còn một tia hi vọng sống sót.

Thông thiên chi lộ không có lối về, chỉ cần bước lên là không thể quay lại.”
“Vậy còn càng phải đi, tu vi của mẫu thân còn không bằng con.”
“Vì phụ thân con phải đi nên ta không đành ở lại, chúng ta nhất định phải bước lên Thông thiên chi lộ.

Con… phải sống sót tại Lục đạo.

Con là hi vọng, là hạt giống, không thể để mọi cường giả cùng đi vào Thông thiên chi lộ.”
Thần Chiến lên tiếng: “Con thật sự không thể đi.

Trận chiến khai màn vừa nãy chưa là gì, bước lên Thông thiên chi lộ, chiến đấu mới chân chính bắt đầu.

Thời gian con tu luyện quá ngắn, đừng lãng phí tiềm lực.

Dùng tâm mà tu luyện, ta đợi con tại Thông thiên chi lộ.”
Đoạn thần tính Thần Chiến thở dài: “Ta phải đạt đỉnh cao mới gia nhập được.”
Ma tính Thần Chiến cạnh đó, tựa như có cảm ứng, quay lại hướng về thần tình Thần Chiến.

Thần, ma lưỡng thân phân khai bao nhiêu năm, giờ dung hợp lại.
Thần quang sáng chói và vô tận tử vong ma khí đồng thời phát ra, hai thân ảnh cao lớn chầm chậm tiến lại, bùng lên khí tức đáng sợ tràn khắp chín tầng trời, uy lực khiến toàn bộ tinh không rung lên kịch liệt.

Thần, ma hợp lại.
Mọi khí tức thu liềm, đôi mắt Thần Chiến sâu như nước biển, liếc nhìn Thần Nam, lau sạch nước mắt đoạn lau luôn cho hắn: “Sau này chỉ có thể chảy máu, ta và mẫu thân con đi đây.” Đoạn không quay lại mà tiến vào Luân hồi môn.
Thần mẫu khẽ vẫy tay: “Hài tử, hẹn gặp lại…”
“Hẹn gặp lại…” Câu nói không ngừng vang vọng bên tai Thần Nam.

Phụ mẫu đã đi, cách biệt vạn năm, vừa gặp nhau giây lát lại phân ly, lần nãy có lẽ là vĩnh biệt.
Lục đạo sắp hủy diệt, phụ mẫu lại ra đi như thế…
Mấy nhân ảnh từ phía xa tiến lại, có cả Thiên Ma, cùng tiến vào Luân hồi môn.
Thần Nam lau sạch nước mắt, lẩm nhẩm: “Hẹn gặp lại, sẽ còn gặp lại.” Khuôn mặt hắn dần lộ rõ vẻ kiên nghị.
Luân hồi môn mờ dần, bài chiến ca cổ lão bi thương vang lên trong tinh không tan tành.
“Sửa lại chiến kiếm đánh lên chín tầng trời, rải dòng nhiệt huyết, một đi không trở lại…”
Thái cổ chư thần đã bước lên Thông thiên chi lộ.

Bình Luận (0)
Comment