Thần Mộ Ii

Chương 436


Thế giới tan tành, quang minh thế giới vĩnh viễn tan biến.
Hắc ám vô tận che kín lục giới bị hủy diệt, không còn ánh sáng, hơi ấm, tất cả đều thành quá khứ, sinh linh toàn bộ bị hủy diệt!
Thế giới tươi đẹp đầy sinh cơ, tràn đầy hi vọng đã vĩnh viễn tiêu tan.
Vô tận hỗn độn lan tràn, Lục đạo tan vỡ liên tục biến mất, sau cùng khi hỗn độn ổn định, Lục đạo bị tàn phá chỉ còn lại một nửa, thành một phế tích khổng lồ nối liền nhau.
Vùng hoang tàn tối tăm, câm lặng.
Bóng tối bao trùm nơi nơi, âm lãnh khí tức trải khắp tử vực.
Những gì đã qua thành lịch sử: thần sơn xanh um, tiên cốc đượm mùi hoa, ruộng lúa vàng óng, mặt biển cuộn sóng…
Tất cả đều bị hủy diệt, còn lại chỉ là tử vực.
Không hề có dao động sinh mệnh hay sinh linh tồn tại, chỉ có một vùng tối tăm, băng lãnh.
Tuế nguyệt trôi qua, vùng tăm tối không có gì khởi sắc.
Không biết bao năm đã qua, vùng tàn phá dấy lên một cơn bão kinh hồn, phá được cả núi non.
Lại qua mười năm, có lẽ trăm năm, cũng có thể cả ngàn năm qua rồi, không ai biết đã bao lâu, bởi không có sinh linh tồn tại nên không biết năm tháng qua nhanh chậm thế nào…
Ngày gối ngày, năm gối năm, tại một tòa thánh sơn tàn phá bị âm lãnh cương phong thổi tan, từng điểm sinh mệnh khí tức yếu ớt xuất hiện.
Đó là một khô lâu vỡ nát, đừng nói huyết nhục không còn mà cốt cách gần như nát tan, điểm điểm linh thức láp lóe trong hộp sọ.
Hình như hắn chìm trong mê mang vô tận, đôi khô lâu nhãn đầy nghi hoặc.
Hắn đứng dậy trong làn cương phong hủy diệt, âm phong không thổi tan được hắn, hài cố tuy tàn phá nhưng vô cùng cứng cáp.
Nhìn vùng vô tận hắc ám lạnh lẽo trước mắt, hào quang lấp lóe trong hốc mắt sáng bừng lên, tựa hồ nhớ ra.
“Lục đạo hủy diệt…Lục đạo hủy diệt!” Hắn đột nhiên thống khổ hét lên, dao động tinh thần tràn ra trong bóng đêm, vang vọng khắp tử vong thế giới.
Tàn cốt đứng dậy, ngẩng đầu nhìn thinh không tối om, tinh không quen thuộc không còn, những vì sao bị hủy diệt hết, trời xanh không bao giờ tái hiện nữa.
Mặt đất mênh mang, thinh không bi thảm.
Khô lâu cốt run rẩy cất bước chật vật như hành thi tẩu nhục.

Không, không hẳn là hành thi tẩu nhục, bởi huyết nhục của hắn đã không còn.
“Vì sao, vì sao?” Khô lâu cốt ngửa mặt gầm lên, dao động tinh thần hùng hồn chấn động thập phương.

Tiếng gầm vang vọng hồi lâu: “Thiên đạo vô tình, thiên đạo vô tình.


Vì sao, vì sao cả sinh linh thông thường cũng không bỏ qua mà hủy diệt tất cả?”
Không ai hồi đáp hắn, hiện tại thiên địa lặng ngắt, ngay cả thiên phạt cũng không còn tồn tại, mọi sinh mệnh đều tan biến.
Khô lâu nhân chính thị Thần Nam, hắn bị những thiên giai cao thủ như Hắc Ám đại ma thần, Minh Thần, Thái Cổ Lục Tà, Hắc Khởi đánh bay vào Lục đạo đang tan vỡ, mãi đến hôm nay mới khôi phục linh trí, tỉnh lại.
Thế giới phá diệt, không còn hi vọng khiến hắn bi thương.
Toàn thế giới đều đã hủy diệt, chỉ còn lại mình hắn hoang mang, thống khổ giữa vùng mênh mang.
Nỗi thống khổ nhất thế gian cũng chỉ thế, cảm thụ của một kẻ cô đơn trong thế giới phá diệt tự đau tự sầu có thể tưởng tượng được.
Cương phong lạnh buốt lùa qua, lại một tòa thánh sơn hóa thành tro bụi.
Hắn bò quay lại, tìm tàn cốt rải rác dưới đất, từng mảnh một lắp vào thân mình.

Tiếng gầm chấn thiên vang lên, hào quang chói lói sáng rực, hài cốt bị vỡ dần dính vào, toàn bộ bụi xương bay lên, tụ vào thân thể hắn.
Hắn thống khổ gào hét, thân thể này bị Thiên đánh tan.
Lúc mất tri giác hắn nhìn thấy một gương mặt vô hỉ vô ưu xuất hiện trong khi Lục đạo đang hủy diệt, đoạn hắn có cảm giác tan tành, thân thể bị đánh rải rác khắp nơi.
Sức mạnh của Thiên hoàn toàn bị bài trừ, trong hào quang sáng chói, một bộ khô lâu hoàn chỉnh xuất hiện trong vùng âm lãnh, hắn không vội trùng sinh huyết nhục mà một mình cất bước.
Tìm… tìm… lại tìm.
Tìm lại những gì trước kia, tìm từng điểm tàn tích!
Những tất cả đã bị quét sạch, không còn mảy may dấu vết.
Thiên đạo vô tình, tuế nguyệt như đao!
Tất cả đã bị cắt đứt.
Hắn đảo mắt khắp đại địa mênh mang mà đành tuyệt vọng.
“Thời không! Thời không!”
Hắn toan xuyên qua thời không, trở về thời điểm trước khi đại phá diệt.
Nhưng lại thất vọng cực điểm, quá khứ bị cắt đứt hoàn toàn, thời không không thể nghịch chuyển được, hắn không thể quay lại quá khứ.
Thế giới trước khi đại phá diệt bị cách đoạn!
Nó đã thành vô vị, là khởi điểm của hắc ám thế giới, thời gian từ đây mà bắt đầu.
Đi khắp thế giới mênh mang không biết cần bao lâu, trong thế giới tối tăm này không có khái niệm thời gian, Thần Nam chỉ thấy câm lặng vô tận.
“Hắc Ám đại ma thần, Minh Thần, Hắc Khởi, các ngươi ở đâu?” Hắn gầm lên.


Hắn biết những kẻ đó không bị hủy diệt, nhưng hiện tại không thấy tồn tại, không biết đang ở nơi nào.
Hắn bay về hư không vô tận nhưng ở ở nơi xa nhất bị hỗn độn ngăn cản, không còn tinh không nên đó chính tà điểm kết thúc.
Như một con thú bị nhốt một mình trong hộp khát vọng ánh sáng và được giao lưu với kẻ khác nhưng không thể thực hiện được nguyện vọng.
Khắp thiên địa chỉ loáng thoáng có đôi điểm linh khí.
Hắn bay xuống một cổ sơn nứt nẻ, ngồi xếp bằng, tĩnh tâm lại rồi bắt đầu tu luyện.
Hắn biết các thiên giai cao thủ như Hắc Ám đại ma thần không thể chết được, sớm muộn gì cũng phải đấu một phen nên phải nâng cao tu vi.
Lục đạo hủy diệt, hắn gần như tan xương nát thịt, nội thiên địa hủy mất một nửa, cung điện liên miên chỉ còn lại mấy tòa, tiên quả viên sinh cơ vô hạn còn lại mấy gốc, may mà mấy đại địa linh căn chưa bị hủy, Khốn Thiên tác còn trói một thiên giai cao thủ bị bắt – Mã Tư.
Nhưng tù binh cũng gần như bị hủy diệt, nội thiên địa bị hủy mất một nửa, thân thể y cũng vậy.
Thần Nam khôi phục thân thể, hoàn nguyên nội thiên địa, đó là một hạt giống hoàn mĩ.

Hắn đã mất Thần ma đồ, Độc Cô cùng phương thiên họa kích, những vũ khí mạnh nhất hắn trông cậy vào khi chiến đấu, là hi vọng tương lai.
Tuế nguyệt trôi qua vô tình, mặt đất tối tăm vẫn không có chuyển biến gì, không biết qua bao lâu, hắn vẫn ngồi như hóa thạch trên tòa cổ sơn tàn phá.
Sinh mệnh đích khí tức toàn bộ nội liễm, duy có điểm điểm linh thức vẫn dao động.

Bộ xương bất động, phảng phất như vĩnh viễn trầm tĩnh.
Tu luyện trong cô độc, thăng hoa trong tử tịch.
Hắn không quên điều gì, dù thế giới hủy diệt nhưng ý chí kiên cường không diệt, khổ tu giữa bóng đêm để biến hóa.
Trong lúc năm tháng trôi qua, hắn mấy lần tỉnh lại, nhìn thấy hình ảnh trôi qua trước mặt, đều là cảnh thân nhân và bằng hữu thảm tử.
Gần đây, gần như mỗi ngày đều mộng thấy Long Bảo Bảo, thấy tiểu long bị sức mạnh dáng sợ xé tan, Thiên Long huyết thủy rải ra khắp trời… Long Bảo Bảo khả ái chìm vào hắc ám vô tận.
Hắn tỉnh lại mấy lần, cảm giác tựa hồ sẽ có điều gì đó phát sinh, bằng không sao tâm thần lại bất an? Hán tin vào trực giác huyền diệu có liên quan đến Long Bảo Bảo.
Hắn tạm dừng tu luyện, nhắm mắt lại, phi hành trong hắc ám đại lục vô tận.

Bay về hướng tấy mười mấy vạn dặm, hắn đáp xuống, theo trực giác tiến vào một tử vong sơn cốc.
Đập vào mắt toàn là hài cốt nhân loại đã biến thành bụi.

“Rắc rắc…”
Tiếng lăn lộn từn sâu trong cốc truyền ra, hắn rội rảo bước tiến với, một quả cầu từ trong ngàn vạn khô cốt lăn ra.
Hắn cả kinh cơ hồ kêu lên, là Long Bảo Bảo trong bộ dạng vô cùng thê thảm.
Hắn đang là khô lâu nên không có nước mắt nhưng vẫn thấy hốc mắt nóng lên, có dịch thể chảy ra.
Long Bảo Bảo đáng thương quả nhiên thê thảm.
Quả cầu hoàng kim ngày xưa giờ đen xì, đôi mắt tròn sáng rực giờ ảm đạm vô thần.

Thiên Long trảo, Thiên Long dực, Thiên Long vĩ đều không còn.
Nó chỉ còn đầu và thân là nguyên vẹn, không còn mảy may thần lực dao động, lớp vảy lấp lánh kim quang cũng không còn, lớp thịt cũng chỉ còn là tử nhục, tạng phủ bị nát thành một mớ, chỉ có linh hồn chi hỏa lấp lóe trong đầu, thể hiện nó chưa tịch diệt.
“Long Bảo Bảo?” Thần Nam chua xót, ôm nó lại.
“Ngươi là ai?” Thanh âm non nớt hư nhược vang lên, cơ hồ không nghe rõ, Thần Nam cảm giác lệ nóng lưng tròng.
“Đói quá, ngươi thật ra là ai?”
“Tiểu tử tham ăn.” Thần Nam mỉm cười rơi lệ, đặc thù lệ thủy của khô lâu, hắn nghèn nghẹn: “Ta nhất định khiến ngươi khôi phục nguyên dạng!” Thấy được Long Bảo Bảo khiến hắn vô cùng cao hứng, tiểu long tuy thê thảm khiến hắn rơi lệ nhưng trải qua trường đại phá diệt mà nó còn sống là được rồi.

Hắn thật sự sợ rằng sau khi Lục đạo hủy diệt, mọi bằng hữu và thân nhân đều không còn.
“A…” Hắn gầm lên phẫn nộ, vô tận linh khí vây quanh thân thể khiến khô lâu cốt nhanh chóng sinh ra huyết nhục.
Hắn muốn khôi phục đỉnh cao để giúp Long Bảo Bảo thay đổi tình cảnh.
Linh khí tụ lại huyết nhục cho hắn, nhanh chóng tái tạo bất diệt chi thể.

Làn da màu cổ đồng lấp lánh bảo quang, mái tóc đen dài phất phơ trong gió, tròng mắt sâu thẳm sắc như dao.
“Quen quá, ngươi là ai?” Giọng nói bập bẹ vang lên trong lồng ngực hắn, tiểu long tựa hồ mát trí nhớ.
Thấy nó đáng thương như vậy, Thần Nam ôm chặt: “Tiểu tử, ta sẽ giúp ngươi phục nguyên.”
Hắn ôm nó vào nội thiên địa, dùng vô thượng đại pháp lực đẩy linh khí cuồn cuộn vào thể nội nó nhằm khôi phục sinh cơ, không tiếc hao phí nguyên khí của linh căn khiến tử nhục tan hết, kim quang lấp lóe, thân thể bị tàn phá của tiểu long được hắn phục nguyên.

Quả cầu hoàng kim năm xưa lại xuất hiện trước mặt hắn.
Đôi mắt sáng rực tỏ vẻ mê mang, bập bẹ nói: “Quen thật, nhưng sao ta không nghĩ ra ngươi là ai?”
Đột nhiên nó thấy mấy cây tiên quả trong nội thiên địa, vù một tiếng, hóa thành một đạo kim quang, đoạn luôn mồm khen: “Ngon… ngon thật.”
Bản tính nan di.

Dù mất trí nhớ thì nó vẫn là quỷ tham ăn.
“Ngẫu mễ đầu phát, ngon quá.” Và nói xong nó ngẩn người, ngượng ngùng đưa hoảng kim trảo gãi đầu, lẩm bẩm: “Ngẫu mễ đầu phát là gì nhỉ, ta vừa nói gì?”

Thần Nam mỉm cười tiến tới, đặt tay lên đầu Long Bảo Bảo, hào quang lóe lên, tiểu long kêu lớn: “Ngẫu mễ đầu phát, Thần Nam.”
Cả người và rồng đều chảy nước mắt, hô hoán ầm ĩ.
“Nhớ ra rồi sao?”
“Ngẫu mễ đầu phát, ta nhớ rồi.” Long Bảo Bảo ngượng ngùng vỗ cái bụng tròn xoe, mơ mơ hồ hồ nói: “Ta đúng là hơi hồ đồ, chỉ nhớ lúc đó ở đệ lục giới khoái hoạt, đến uống rượu ở chỗ một thiên giai lão bất tử, uống sướng miệng.

Rồi… rồi xảy ra chuyện gì đó, tựa hồ ta chết đi thì phải.”
Thần Nam hoàn toàn tắt tiếng, lúc Lục đạo hủy diệt, con rồng tham ăn này… đang say sưa.

Đến hiện giờ vẫn chưa biết Lục đạo không còn, đúng là một kẻ… lạc quan siêu cấp, thế giới hủy diệt mà nó vẫn vui vẻ, mơ hồ.
“Ngươi đúng là.” Thần Nam gõ mạnh lên trán nó.
Nó không hề đỏ mặt, gãi gãi hoàng kim trảo, thấp giọng: “Ta đói quá rồi, có chuyện gì đợi ta ăn no rồi tính.” Đoạn hóa thành một đạo kim quang quét quanh tiên quả viên.
Trong thế giới hủy diệt mà tìm được người bạn thân nhất cũng còn là vạn hạn trong bất hạnh.
Thoáng cái đã qua trăm năm, cả hai liên tục tu luyện trong tuyệt vọng thế giới.

Có lúc Thần Nam là nghiêm sư đốc thúc tiểu long khổ tu, có lúc nó lại khiến hắn vui vẻ, cả thế giới cô độc tràn nụ cười.
Hôm đó, Thần Nam cảm giác được ngoài trăm dặm có dao động sinh mệnh, đồng thời Long Bảo Bảo ham chơi cũng từ ngoài bay về, kêu lớn: “Thần Nam… ta thấy một người.”
Nó hưng phấn hóa thành một đạo kim quang lượn vòng trên đỉnh đầu Thần Nam, quả thật nó buồn chết được, tiên quả trong nội thiên địa bị ăn sạch nhưng ngày nào nó cũng đến gốc cây, chăm chăm nhìn lên, hi vọng lại thấy cảnh khai hoa kết quả.
“Đi, chúng ta đi xem sao.” Thần Nam đứng dậy, mặc Huyền Vũ giáp hơi rách nát trong nội thiên địa vào.
Quả thật có một bóng người, hơn nữa là một thiên giai cao thủ thực lực rất mạnh.

Thần Nam và Long Bảo Bảo từ xa quan sát, hắn nghiến răng, tuy không biết thiên giai cao thủ này tên gì nhưng vẫn nhớ lúc Lục đạo hủy diệt, y từng liên thủ với bọn Hắc Ám đại ma thần xuất thủ công kích khiến hắn rơi xuống.
Cả hai bám theo thiên giai cao thủ, phát hiện đối phương tựa hồ đang tìm kiếm gì đó.
Long Bảo Bảo và Thần Nam không vội động thủ, thời gian có thừa, quan trọng là tìm xem đối phương từ đâu tới.
Thiên giai cao thủ tìm kiếm trong vùng hắc ám mấy ngày liền mới bay lên.
Thần Nam cười lạnh, cùng Long Bảo Bảo ngầm theo sau.
Bay lên vô tận hư không, người đó mở một thông đạo trong vùng hỗn độn mà tiến vào, Thần Nam dừng lại một lúc mới vào theo.
Nửa thời thần sau, một quang minh thế giới xuất hiện trước mắt hắn, ngửi thấy mùi hoa thơm ngát, nghe thấy tiếng chim líu lo.
Long Bảo Bảo suýt nữa kêu lên, nó quá hưng phấn.
Thế giới này đầy sinh cơ, trước mắt mà tòa đại thành!

Bình Luận (0)
Comment