Thần Mộ Ii

Chương 450


Chúng thiên giai cao thủ bay về thiên ngoại hỗn độn, Thần Nam bị ma ảnh khổng lồ chặn lại gần Nguyệt lượng.

Hắn hiển hiện hài cốt đen nhánh, khí tức biến dạng hẳn, phát ra thông qua dao động của ma cốt, hệt như Đại Ma thiên vương đã chết nay lại trùng sinh.
“Lão đầu tử đáng chết.” Hắn nghiến răng với thủ mộ lão nhân đã khuất bóng.
“Đại Ma thiên vương… từ lâu lắm rồi.” Ma ảnh cao lớn như ngọn núi, thanh âm trầm trọng như gió hú, đang lẩm bẩm hồi tưởng.

Y đứng trên Nguyệt lượng, phía dưới là vùng âm ảnh vô cùng đáng sợ.
Hắc vân ào ạt, ma khí cuồn cuộn, ma ảnh trên Nguyệt lượng liền mơ hồ trở lại, gầm lên: “Đại Ma thiên vương là ai, ta là ai?”
“Ầm.” Một đạo tử vong ma quang xé tan hư không xạ vào Thần Nam.

Ma ảnh gần như cuồng loạn, thần trí hơi mơ hồ.
Là Viễn tổ sao? Sao lại thành thế nào, tu vi tựa hồ chưa khôi phục, tinh thần cũng tán loạn, còn giữ được một chút kí ức từ xa xưa nhưng đã tan tành hết.
Dù thế, sức mạnh vẫn vô cùng vô tận, hất văng Thần Nam ra xa, hài cố t Đại Ma thiên vương vang lên tiếng răng rắc, lực xung kích cực mạnh quấn quanh hài cốt hồi lâu mới tan, nếu là cao thủ Thiên giới chắc đã tịch diệt.

Quả thật, nếu Viễn tổ sống lại, thật ra mạnh đến cỡ nào, rất khó tưởng tượng.

Đây vẫn chưa phải là thực lực chân chính.
“Gào.” Viễn tổ tựa hồ sa vào tinh thần hỗn loạn, bay khỏi Nguyệt lượng, lao bổ vào hài cốt Đại Ma thiên vương, đó là hành động chiến đấu, hoàn toàn không cần lý do, y đã phát cuồng.

Thần Nam phải dốc toàn lực chống lại, mỗi đòn của ma ảnh đều như bài sơn đảo hải, uy thế trời đất tan tành, trong phạm vi ngàn trượng toàn bóng ma trảo.
Ma hồn tuy hung cuồng vô cùng nhưng chưa đạt đến cảnh giới đỉnh cao, tinh thần lại hỗn loạn, nên bỏ lỡ nhiều cơ hội.

Thần Nam không hề sa vào hạ phong, dù không so được về sức mạnh nhưng lại linh hoạt hơn nhiều.

Từng tràng ma khiếu khiến Nguyệt lượng rung lên, ma ảnh càng lúc càng nóng nảy, hận không thể lập tức xé xác Thần Nam.

Đương nhiên không thể nào đạt thành ý nguyện.
Cùng lúc tiếng chuông du dương vang lên, kim quang sáng rực, một chiếc hoàng kim đại chung chụp lấy Thần Nam và ma ảnh.
Thần lão đại!
Thần Nam vừa kinh vừa nộ, đó là thủ đoạn quen thuộc của lão.
Quả nhiên trên Nguyệt lượng xuất hiện bóng dáng cao lớn của Thần lão đại, sắc mặt vô cùng lạnh lùng, thanh âm vô cảm: “Sức mạnh của tổ tiên tạm cấp cho ta dùng.”
Giọng nói khiến người khác lạnh mình, thoáng chốc quanh mình lão ngùn ngụt ma khí, vô tận nguyên khí điên cuồn tràn về, trên Nguyệt lượng tựa hồ có chiến hồn chi lực hùng hậu nhập vào thể nội lão.

Đồng thời ma ảnh giao chiến với Thần Nam mờ dần.
Đoạn Nguyệt lượng có tới ma ảnh như hai ngọn núi, một là bóng dáng mờ mờ của Viễn tổ, một là Thần lão đại.
“Choang.”
Hài cốt của Đại Ma thiên vương phảng phất hóa thành cây kiếm sắc, liên tục đập vào hoàng kim cự chung, sau cùng phá được để thoát ra.
“Thần lão đại, thật ra ngươi giúp Viễn tổ phục sinh hay có mục đích khuất tất nào? Ta thấy ngươi đang thành toàn cho mình, ngay cả sức mạnh của Viễn tổ cũng dám dùng.” Thần Nam hoàn toàn che đi khí tức, phảng phất Đại Ma thiên vương sống lại, trong lòng hắn vạn phần kích động, trước đây từng có dự cảm không lành, hôm nay thấy Thần lão đại không hề cung kính gì mượn Viễn tổ chi lực khiến hắn càng lo lắng.

Lẽ nào tất cả là âm mưu của Thần lão đại?
“Hừ!” Thần lão đại hừ lạnh: “Tiểu tử đừng giả thần lộng quỷ nữa, ta biết ngươi là Thần Nam, không hiểu ngươi tìm đâu được bộ hài cốt này nhưng ngươi dám xuất hiện gần Nguyệt lượng, lần này nhất định phải buộc ngươi nằm lại.”
Đoạn lão gầm lên lao tới, sức mạnh hơn trước không biết bao nhiêu lần.
“Ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta, phải chăng ngươi giả danh Viễn tổ để hút sức mạnh của nhân kiệt đời sau Thần gia?” Thần Nam rít giọng, vấn đề này quá hệ trọng với hắn, nếu là thế, hắn không tiếc tử chiến mà diệt Thần lão đại, tàn khốc thật, gia gia, tằng gia gia của hắn và nhiều người nữa đã chết oan uổng.
“Đương nhiên vì tụ vô tận hồn lực cho Viễn tổ sống lại.” Thần lão đại lao tới, thanh âm phi thường băng lãnh.
Thần Nam đương nhiên không tin hoàn toàn, hắn cảm giác Thần lão đại không thể tin nổi.
Thoáng chốc, hắn cảm giác nguy hiểm ập tới, cơ hồ đưa thân vào tử địa.

Đó là linh giác sắc bén siêu tuyệt.
Lẽ nào Thần lão đại thật sự đáng sợ đến mức nào, vượt hẳn hắn mấy bậc? Hắn nảy ra ý nghĩa này nhưng lập tức biết được căn nguyên của vấn đề.
Thần lão đại giơ cao tay, xuất hiện cây binh khí kỳ dị hình người phát ra khí tức vô cùng kinh nhân.
Hắn biết binh khí đó, lúc tu luyện Thần gia huyền công, sau lưng từng xuất hiện một ma hồn, binh khí của ma hồn hình dạng y hệt.


Binh khí vô cùng thần bí, không hiểu uy lực thế nào.
Lúc Thần lão đại vung nhân hình binh khí bổ xuống, hắn tận lực lách mình ra ngoài ngàn trượng, một làn dao động năng lượng bùng lên, hư không sau lưng hắn liên tục tan nát, đuổi theo thân ảnh hắn.
“A…”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, huyết vụ mù mịt trên không.

Trên đường đến đây có không ít thiên giai cao thủ bám theo, trong một sát na bị nhân hình binh khí xuất ra khí tức đáng sợ trùm lên, tịch diệt tức khắc.
Thần lão đại cười lạnh: “Dám nhòm ngó quanh Nguyệt lượng, giết không tha.” Đoạn quay qua nói với Thần Nam: “Hôm nay ngươi phải về với Viễn tổ.

Có biết lai lịch cây binh khí này không? Là trấn tộc chi bảo của Thần gia chúng ta, do Thiên chi tinh nguyên do Viễn tổ tiêu diệt năm xưa luyện hóa thành.”
Trong lòng hắn nổi sóng, là … Thiên bị diệt! Hắn quan sát cẩn thận nhưng ma vụ cuồn cuộn, nhân hình binh khí mông mông lung lung, thần thức mạnh thế nào cũng không xuyên qua được hắc vụ.

“Có biết Thần gia bát hồn hi sinh cho Viễn tổ thế nào không? Ai cũng bị binh khí này đánh tan, rồi sinh mệnh chi năng kính hiến cho Viễn tổ!” Thần lão đại cười vang điên cuồng: “Binh khí này bị phong ấn vô tận tuế nguyệt, hiện tại đã được mở ra, ngươi….

khó lòng thoát được túc mệnh luân hồi!”“
Vô thanh vô tức, nhân hình binh khí lại đập tới, cả vùng không gian tan tành, Thần Nam cảm giác thân thể như bị cấm cố nhìn cây binh khí kỳ dị đập tới mà không kịp lách đi.
Hắn hận, tuy hài cốt của Đại Ma thiên vương cực kỳ cứng rắn nhưng vẫn không phải là thân thể hắn, có những loại thần thông không thể thi triển, hiện tại sắp bị đánh tan thần thức.

Đáng hận, bản thể hắn vẫn bị khốn tại cổ thiên lộ!
Trong lúc vạn phần nguy cấp, thủy tinh khô lâu đang quan chiến ngoài xa đột nhiên tự chủ hành động, vượt hơn quang tốc, ngoài thân thể nó được một màn sáng kỳ dị bao phủ, mới nhìn tưởng là lớp bảo vệ nhưng nhìn kĩ sẽ thấy là một thế giới có sao trời, có đất đai.
Thoáng chốc nó đến cạnh Thần Nam, điểm bất diệt chi quang trên trán sáng rực khiến cả đại lục hắc ám cũng sáng lên, một thế giới kỳ dị hiện lên.
Nhân hình binh khí công vào thế giới đó, Thần lão đại kêu vang lên, không hiểu sao tay hụt hẫng, nhân hình binh khí vuột đi, vừa bất ngờ, vừa kinh hoảng.
“Sao lại thế, ngươi là ai?” Thần lão đại giận dữ gầm lên.

Thủy tinh khô lâu tựa hồ ngây ra, nghi hoặc nhìn nhân hình binh khí lơ lửng cách đó không xa, Thần Nam nhanh chóng lao tới, cầm ngay ma binh vào tay.
Không nói gì, hắn lao vào Thần lão đại.
“Ầm.” hắn không dụng lực, khẽ đập một nhát mà một luồng đại lực như biển lớn trào ra đánh tan hư không.
Thần lão đại kinh hồn, tựa hồ quên mất mình vừa mượn một phần sức mạnh của Viễn tổ, với cây binh khí tà dị này, lão không dám có chiến ý, quay người chạy ngay.
“Chạy đâu.” Thần Nam quát vang, nhân hình binh khí bổ xuống nhưng vào phút chót hắn thu lại sức mạnh, điểm nhẹ vào mông Thần lão đại, dù vậy lão cũng kêu lên thê thảm, văng xa mấy ngàn trượng.

Ma binh quả nhiên đáng sợ.
Sức mạnh của viên tổ trong thân thể Thần Nam nhanh chóng tràn ra, rên Nguyệt lượng tối tăm, đôi mắt mê mang của Viễn tổ chợt lộ ra hai tia sáng đáng sợ nhưng không hành động gì, lẳng lặng quan sát tất cả, không ai hiểu trạng thái hiện tại của ông ta…
Tu vi của Thần lão đại vô cùng kinh nhân nhưng lão biết nhân hình binh khí còn đáng sợ hơn, là thiên sinh khắc tinh của Thần gia chiến hồn, nên lão chỉ biết cắm đầu chạy, không còn chút nào dáng vẻ ung dung trước kía.
“Tất cả chuyện này không phải âm mưu của ngươi à, thật sự muốn giúp Viễn tổ sống lại sao?” Thần Nam cầm nhân hình binh khí đuổi sát, liên tục bổ xuống, Thần lão đại cắm đầu chạy, với lão, chuyện này không thể tưởng tượng nổi.
Liên tục bị đánh trúng mấy lần, nếu Thần Nam không nương tay, lão đã tan nát nhục thể.
Trong lúc không có bằng cứ chân thật, hắn không thể hạ sát thủ, dù Thần lão đại đạo diễn tất cả, hắn cũng chỉ biết giao cho Thần gia xử lý, để họ quyết định xử trí thế nào.

Nhưng hiện tại hắn tận tình xuất thủ, đánh cho Thần lão đại chạy tứ tung.
Sau cùng, Thần lão đại chạy về hai Nguyệt lượng khác, Thần Nam vộ cản lạ, đồng thời mệnh lệnh cho thủy tinh khô lâu đang ngơ ngẩn cạnh đó cùng vây ráp.

Hai Nguyệt lượng kia căn cơ không tệ, lại liên hệ khẩn mật với Thần gia, không thể để Thần lão đại chạy đến đó.
Thần lão đại bị đánh tơi bời, vừa giận vừa hận, tiểu bối này không cần tính mệnh lão nhưng giày vò kiểu này còn khó chịu hơn chết.
Lão chạy ra thiên ngoại hỗn độn, Thần Nam đuổi sát, hắn cũng muốn đi xem Thất Tuyệt thiên nữ và Hắc Khởi quyết chiến.
Ở thiên ngoại hỗn độn, thiên giai cao thủ dày đặc, họ cảm giác có người đang lao tới, không, phải là bị đẩy đến.

Một hắc khô lâu cao lớn cầm nhân hình binh khí đập lên mông một nhân ảnh, đang lao tới.
“A, tiểu bối, chết tiệt.” Thần lão đại tuy gào hét nhưng không dám dừng lạ, cắm cổ chạy.
Trong các thiên giai cao thủ, không itsn gười nhận ngay ra nhân hình binh khí là thánh vật! Nhiều người định nhân cơ hội lên đoạt binh khí của khô lâu.
“Ầm.”
“Ầm.”
“A…”
Thật sự có người định lên cướp nhưng Thần Nam lao tới, mọi thiên giai cao thủ lao lên đều bị hắn đánh bay đi cỏ khô.
Những người đó vô cùng phẫn hận, ngược lại Thần Nam thống khoái cực điểm.


Thấy ai định giở trò là hắn gõ cho một nhát, thiên giai cao thủ ở hai bên cơ hồ phát cuồng.
Chúng nhân phẫn hận, tiểu tử quá cuồng vọng, cơ hồ đi vào chỗ không người, thoáng chốc đã đánh bay mười mấy người.
Ngoài vùng hỗn độn, một tuyệt đại mĩ nhân đang đại chiến với Cái Thế quân vương Hắc Khởi.
Thần Nam nhìn thấy liền cả kinh, Thất Tuyệt thiên nữ này chính thị Đạm Đài Tuyền.

Lúc tỉnh lại, hắn đã đuổi theo Thần lão đại tiến vào chiến trường.

Không hề do dự, hắn gõ ngay một đòn nhân hình binh khí vào Hắc Khởi.
“Choang.” Hắc Khởi suýt thổ máu, khô lâu bất ngờ xông vào tung một đòn cơ hồ khiến ma đao của y gãy tan.
“Cuồng vọng thật.

Không coi ai ra gì, dám đến đây làm loạn.

Mọi người cùng xông lên bắt hắn.” Không biết ai gào lên khiến Thiên giới cao thủ ào ào lao tới.
Thần lão đại giảo trá lẫn vào đám đông, Thần Nam vẫn bình thản, nhiều người thì sao? Hiện tại ma binh trong tay, thêm nhiều người nữa cũng không thành vấn đề.
“Ầm.”
“Ầm.”
“Choang.”
Khống chế sức mạnh không hạ sát thủ, Thần Nam điên cuồng quất vào các thiên giai cao thủ, tàng đạo nhân ảnh bị hắn đánh văng, quả thật thống khoái lâm ly cực điểm, đánh cho một nhóm thiên giai cao thủ la hét ầm ĩ.
Đột nhiên ma binh trong tay hắn rung lên kịch liệt, hất tay hắn ra rồi phá không bay lên.
Trên Nguyệt lượng của Thần gia, đôi mắt Viễn tổ không còn vô thần mê mang như trước mà phát ra hai đạo hào quang sáng chói, ôm lấy binh khí hình người rồi chìm xuống dưới mặt đất, tiếp tục ngủ say.

Ngoài thiên ngoại hỗn độn, Thần Nam trợn trừng mắt, các thiên giai cao thủ ngẩn ra rồi điên cuồng gầm lên lao vào hắn.
“Đáng ghét.” Thần Nam không nén được, bật lên tiếng rủa.
“Là ngươi, Thần Nam, ta cảm giác được khí tức của ngươi.” Hắc Khởi ở ngoài xa cầm Tuyệt vọng ma đao quát vang.
“Cái gì, ngươi là Thần Nam?” Đạm Đài Tuyền rít lên, nhanh nhẹn lao tới.
Hiện tại, đến lượt Thần Nam kinh hãi, quay người bỏ chạy.

Bình Luận (0)
Comment