Thần Mộ Ii

Chương 465


Huyết quan tuy đậy nắp nhưng vẫn khiến người khác kinh hồn.
Đó là một cỗ “thế” vô hình, phảng phất là nguồn gốc tội ác, mở ra sẽ tạo thành tai nạn kinh thiên, Thần Nam tuy hơi hé nắp quan tài ra, liếc thấy toái cốt và toái nhục, nhưng giờ vẫm cảm thấy bị áp bức, biết rằng có thể mình đã lỗ mãng.
Khí tức kinh nhân chầm chậm trải rộng, vô tận hắc vân cuồn cuộn, Hồng Hoang Kỳ cuốn huyết quan bay lên, phía trên hắc ám đại hợp cốc dấy lên sát khí vô tận, phảng phất tuyệt thế ác ma bị chôn sâu dưới đất xuất thế.
Không Không và Tử Kim thần long cả kinh thất sắc, không biết phía dưới sơn cốc có vấn đề gì mà dao động kinh nhân lại tràn lên.
“Sao lại thế này, phụ thân ở dưới đó có gặp nguy hiểm gì không?”
Tử Kim thần long tỏ vẻ ngưng trọng, đứng trên vách đá cheo leo nhìn xuống nhưng ma vân dày đặc, nó không thấy gì.
“Ầm, ầm, ầm.”
Hắc vân như hỏa sơn phun lên, hất văng con rồng du côn và Không Không lăn lộn trên lớp bạch cốt rải đất mặt đất.
Một huyết quan bay lên vách đá, Hồng Hoang Kỳ theo sau.
“A, sao lại là nó?” Tiểu Không Không rợn tóc gáy, nó và Thần Nam từng vào Thần ma đồ, từng thấy huyết quan nuốt sống Hoàng Thiên.
Nhưng thấy Hồng Hoang Kỳ ở cạnh, không xảy ra bất trắc gì, nó mới yên tâm.
“Phụ thân, sao lại quay về nhanh thế? Còn mang cả cỗ quan tài này về nữa, xảy ra chuyện gì?”
“Nhanh?” Thần Nam kinh ngạc: “Không phải đã năm, sáu năm rồi sao?” Hắn phi hành trong hỗn độn thông đạo, cảm giác thời gian quá dài, đoán rằng ít nhất cũng phải năm, sáu năm.
“Cha sao thế, rõ ràng mới đi chưa lâu, hà cớ tận năm, sáu năm? Không phải cha bị đả kích gì quá đáng ở dưới đó nên loạn hết tâm trí rồi chăng?”
“Đáng đánh.” Thần Nam cốc cho Không Không tinh ranh một cái, hoài nghi nhìn Tử Kim thần long hỏi: “Thật sự ta mới đi sao?”
“Đương nhiên, long đại gia còn chưa uống xong vò rượu này.”
Nghe nó đáp vậy, trong lòng Thần Nam cả kinh, vĩnh hằng chi lộ quả thực vô cùng huyền bí, ở đó thời gian cơ hồ ngừng lại, hai chữ “vĩnh hằng” đã nói lên ý nghĩa chân chính của nó.
“Cha, sao lại mang huyết quan lên đây, không sợ nó nuốt luon chúng ta sao?” Tuy đã qua nhiều năm nhưng Không Không vẫn còn sợ, lúc đó nó mới một tuổi, cảnh tượng huyết quan nuốt Hoàng Thiên để lại ấn tượng rất sâu.
“Không phải cỗ đó, đây là cỗ khác, ta cần nghiên cứu rõ ràng một phen.” Thần Nam định mở nắp.
“Vù, vù”, Không Không và Tử Kim thần long nhanh chóng bay lùi lại, tuy không thể phi hành nhưng tốc độ cực nhanh.

Tử Kim thần long ở ngoài xa gầm lên: “Ta ngất mất, tiểu tử ngươi không bị điên chứ? Lẽ nào ngươi không cảm giác thấy huyết quan xuất hiện là vùng đất bạch cốt này liền đầy khí tức âm u ghê rợn khiến người ta nghẹt thời, huyết quan đẳng cấp Thái cổ này có thể tùy tiện mở ra sao? Ngươi không sợ rước phiền sao?”
“Đúng, cha mau xem này, khắp vùng bạch cốt, mọi bộ xương đều rung lên, cỗ huyết quan kinh hồn này chắc do địa ngục triệu hoán.”
Không Không nói không sai, vùng bạch cốt vô tận tựa hồ bị một luồng sức mạnh vô danh hấp dẫn, đang rung lên, phảng phất như mọi vong linh đã chết sẽ tỉnh lại và quay về.
Huyết quan thần bí mà đáng sợ, như là nguồn gốc tội ác, phong bế ngàn vạn ác hồn bên trong.
Đã đưa huyết quan lên đây, Thần Nam đương nhiên không trả nó lại chỗ cũ mà phải tìm hiểu rõ ràng.

Nhưng Không Không và Tử Kim thần long nói rất có lý, mở huyết quan ra ắt ẩn chứa hung hiểm cực lớn.

Hắn quyết định đợi thủy tinh khô lâu soái lĩnh ngũ sắc khô lâu quay về, sẽ cùng áp chế huyết quan rồi mới mở ra.
“Được, vậy đợi đã.”
Hắn đưa thần thức rời khỏi Hồng Hoang Kỳ, quay lại nhục thể, tạm nghỉ một lúc rồi dùng đại pháp lực xé tan không gian, đưa thần thức hùng mạnh về đại lục hắc ám quan sát.

Hắn muốn hiểu xem tung tích của Thái cổ chư thần làm gì khi họ quay lại.
Nhưng hắn vô cùng kinh hãi nhận ra, tuy cảm nhận được một luồng đại lực lan tràn trong hắc ám thế giới, trong hỗn độn hải nhưng không nắm được nhóm Thái cổ thần thứ hai quay lại ở đâu.
Tựa hồ … họ định giáng lâm nhưng còn chưa làm thế.
Quả là tin tức kinh nhân.

Xem ra vĩnh hằng chi lộ cùng Tiếp dẫn chi môn đều có sức mạnh thần bí, ở đó thời gian và không gian không thể xem xét theo lẽ thường mà đình trệ, xem ra Thái cổ thần vẫn đang trên đường quay về, hướng về đại lục hắc ám nhưng chưa thật sự xuất hiện.
Thần Nam thu thần thức lại, rồi mở nội thiên địa ra.
“Ai da da… sau cùng cha cũng chịu thả chúng con ra.”
Hai tiểu bất điểm kêu lên nhảy ra, một đứa nháy mắt, một đứa tỏ vẻ đáng thương ôm chặt chân hắn, tròe lên ôm cổ, nhất định không chịu buông.

Hai búp bê mũm mĩm vốn vô cùng khả ái nhưng hiện tại khiến Thần Nam tức xì khói, mới thoáng chốc mà hai tiểu bất điểm đã khiến nội thiên địa của hắn nháo nhào không thành hình dạng gì, một vùng thần thánh quả thụ bị bẻ cành vặt lá, còn may có Sinh Mệnh nguyên tuyền tưới tắm, bằng không ắt tổn thất thảm trọng.
“Hai các ngươi…” Hắn chỉ vào hai tiểu quỷ: “Sau này phải trói lại rồi nhốt trong lồng.”
“Cha hung hãn quá.”
“Cha ngược đãi chúng con.”
Thần Nam không muốn vòng vo, nói luôn: “Cho các ngươi cơ hội lập công chuộc tội, tiến vào thân thể mẫu thân rồi áp chế huyết quan cho ta.”
“Tuân mệnh, cha!” Hai tiểu quỷ thống thống khoái khoái đáp ứng, chạy khỏi nội thiên địa.
Thần Nam cảm giác mình đã thất bại, phải dùng cách này áp chế huyết quan.
Chừng một tháng sau, Thần Nam lại đưa thần thức vào đại lục hắc ám, phát hiện Thái cổ thần vẫn chưa xuất hiện.
Hắn cảm giác mâu thuẫn, Thái cổ thần lẽ ra phải quay lại rồi, có lẽ tại Lục đạo đã tan tành có không gian cũng tan nát khác tồn tại song song với đại lục hắc ám.

Họ chắc đang nhớ lại quá khứ, đại phá diệt tạo thành đả kích quá lớn với họ, những gì xa xưa đều không còn tồn tại.
Thủy tinh khô lâu và ngũ sắc khô lâu quay về.

Thủy tinh khô lâu lần này gần như tan tành, tuy cổ lão liên y chiến giáp đã tìm thêm được một miếng, cổ thuẫn cũng gần như hoàn chỉnh nhưng hiển nhiên nó trọng thương.
Đó quả là việc kinh nhân, nên biết điểm bất diệt linh quang của nó siêu tuyệt, Thái Thượng hóa thân cũng từng nếm đòn mà dưới hắc ám đại hợp cốc lại có sức mạnh thần bí đánh tan được, quả nhiên không tầm thường.
Kim, ngân, tử, ngọc, hắc ngũ đại khô lâu vương, cũng gần như tan nát, nhưng linh hồn trong đầu cốt vẫn y nguyên, cốt cách bị vỡ dần lành lại.
Cho chúng đủ thời gian, thủy tinh khô lâu triệt để phục nguyên chắc sẽ có biến hóa rất lớn, trên cốt cách có huyết quang lưu động, là huyết thủy.

Huyết nhục quả thật đang sinh sản.
Thần Nam vốn định dùng Sinh Mệnh nguyên tuyền giúp nó nhưng sợ can dự từ bên ngoài sẽ xảy ra bất trắc, để nó tự biến hóa là hoàn mỹ nhất.

Linh hồn dao động của năm bộ khô lâu mạnh hẳn, hắn đã thấy được chúng mạnh mẽ thế nào.
Tất cả đều chuẩn bị xong xuôi, Thần Nam để Tác Tác và Huyền Huyền khống chế nhục thân Đạm Đài Tuyền ở phía ngoài, Tử Kim thần long và Không Không ở trong, hắn và mấy khô lâu ở trong cùng đoạn hắn cầm Hồng Hoang Kỳ mở huyết quan.
“Ầm,” trong cổ thiên lộ như có địa chấn, chấn động mạnh hơn lần hé mở huyết quan trước đây nhiều.

Vô tận sát khí kinh rợn tràn lan khắp nơi, mọi hài cốt rung lên, không biết do dao động gây chấn động hay chúng đang bị triệu hoán, mọi vong linh đều muốn quay lại.
Huyết quang xung thiên!
Trong huyết quan, toái cốt và toái nhục phát ra hồng quang yêu dị, không biết tại Thần Nam hay không mà chúng phảng phất như phát ra sinh mệnh hoạt lực khẽ chuyển động mềm mại.
“Ta ngất mất” Tử Kim thần long kêu lên kinh hãi.
Quả là tính cảnh khiến người ta lạnh mình, chỉ dao động không thôi cũng khiến người ta run rẩy, cộng thêm tình cảnh này tất nhiên lại càng buốt lạnh trong lòng.
“Giữ chúng lại.” Thần Nam quát vang.
Ai nấy dốc toàn lực, mấy đạo hào quang bùng lên xạ vào huyết quan, trùm lên đang mềm mại chuyển động.
“A a a, đáng sợ thật.” Hai tiểu bất điểm kêu lên kinh hãi, Thương Thiên chi nhãn liên tục xạ ra hủy diệt chi quang, từng dải hào quang xạ vào khiến không ít toái cốt và toái nhục tan đi, hóa thành huyết thủy.
Nhưng người ta lại kinh hãi vì chỉ thoáng sau huyết thủy lại biến thành toái cốt và toái nhục.

Huyền Huyền và Tác Tác khống chế Thương Thiên chi nhãn cũng không hủy diệt nổi.
Đương nhiên tại Huyền Huyền và Tác Tác công lực quá thấp, không thể hoàn toàn chế ngự Thương Thiên chi nhãn nhưng cũng đủ thấy toái cốt và toái nhục vô cùng đáng sợ, chúng không hề hoàn chỉnh, lại bị động, chỉ biết phòng ngự.
Thần Nam quan sát hồi lâu vẫn không hiểu nổi chỗ toái cốt và toái nhục là người, thú hay sinh mệnh thể nào.
Cách đó không xa, ngàn vạn hài cốt rung lên, nhiều khô lâu đứng thẳng dậy.
“Được rồi, lần này ta thử sáng tạo sinh mệnh!” Hắn vẫy tay, một bộ khô lâu hoàn chỉnh nhanh chóng bay tới, hắn dùng đại pháp lực, cách không hút một phần toái nhục trong huyết quan ra, phân ly với toái cốt rồi rải đều trên bộ bạch cốt.
“Ầm,” huyết quan đóng lại.
Thần Nam chuyên tâm xử lý bộ khô lâu, dùng đại pháp lực của mình trợ giúp huyết nhục nhanh chóng mọc ra trên bộ bạch cốt, lại lấy một phần Sinh Mệnh nguyên tuyền trong nội thiên địa rảy vào khô lâu thân.
Huyết nhục sinh trưởng cực nhanh, trong sát na bạch cốt sinh nhục! Bất quá khuôn mặt phẳng lỳ, không có hình tượng cụ thể.
Lần ép buộc phải sinh ra này khẳng định có tác dụng phụ nhưng Thần Nam không thể cả nghĩ, hắn rất muốn xem thẻ uy lực của huyết nhục.
Tử Kim thần long, Không Không, Tác Tác, Huyền Huyền cả kinh chứng kiến tất cả.

Bạch cốt mọc thịt liền như có sinh mệnh, tự động đậy, hơn nữa có cả điểm điểm linh hồn dao động, khiến ai nấy cả kinh.
Thần Nam cũng kinh hãi nhận ra linh hồn dao động đến từ huyết nhục, tuyệt không phải từ bộc bạch cốt, tựa hồ có điểm điểm tàn hồn dính lên huyết nhục, hắn vung chưởng ấn mạnh tới sinh mệnh thể vừa tạo ra.

“Ầm”, huyết nhục khô lâu vỡ tan những chỉ sát na sau đã hợp lại.
“Đại Ma thiên vương… ngươi đến đây… Thời Không đại thần, ngươi…”
Quay cuồng!
Tử Kim thần long cả kinh há hốc mồm, Không Không cũng trợn trừng mắt, họ đều cảm giác được cỗ tinh thần dao động đó, nghe thấy tiếng hô hoán ngắt quãng.
Thần Nam cũng kinh hãi muốn biết khô lâu nói gì nhưng chỉ nghe thấy thế, hắn biết bởi huyết nhục quá ít, tàn hồn bị thiếu đi nhưng hắn không dám cho hết toái cốt và toái nhục tụ lại.
Hắn đoán rằng huyết quan có tác dụng trấn áp chỗ xương thịt này, nếu tất cả tụ lại sẽ có đại họa xảy ra.
“Hay lắm.” Thần Nam nhìn huyết nhục khô lâu, dung thần thức mãnh liệt xé tan không gian, quăng nó vào đại lục hắc ám.
“Tiểu tử, ngươi làm gì?” Tử Kim thần long không hiểu.
“Nhóm Thái cổ thần thứ hai sắp về, tàn khuyết sinh mệnh thể mói tái tạo này cứ để họ đánh giá xem là thần thánh phương nào.”
Đoạn hắn lại cẩn thận lấy ra một chút toái cốt, luyện hóa vào một bộ xương tầm thường.

Kết quả cũng có từng sợi linh hồn dao động phát ra.
Vẫn không thể biết được tin tức gì hay ho từ linh hồn dao động.
Toái cốt và toái nhục trong huyết quan chỉ ẩn chứa điểm điểm tàn hồn, bị phân chia thế này nên không đủ.
Khô lâu bị đẩy toái cốt vào nhìn quanh tựa hồ nhớ lại nhưng nó chưa kịp làm gì đã bị Thần Nam đẩy vảo đại lục hắc ám.
“Hy vọng Thái cổ thần có thể thấy được lai lịch của huyết nhục và toái cốt.”
Thần Nam xé một góc không gian, quan sát hắc ám đại lục.
Cùng lúc huyết quan đột nhiên vô thanh vô tức mở ra, không hề phát ra dao động nào đoạn “ầm” một tiếng, hút Thần Nam vào trong.
“A… cha ơi.”

Bình Luận (0)
Comment