Thần Mộ Ii

Chương 477


Thần Nam và vô diện nhân dung hợp rồi liền điên cuồng như man thú, mọi hỗn độn cường giả trong Thiên la Địa võng không chống nổi.

Hắn xông đến gần cự võng định đánh tan.
Trên không tràn xuống một cỗ cuồng bạo khí tức, các Thái cổ thần thấy hắn điên cuồng như vậy liều cùng hành động.

Họ đều nghe nói đến chỗ lợi hại trong Thiên la Địa võng của hỗn độn tộc nên dốc lực xung kích thoát khỏi nơi nguy hiểm.
“Vô dụng, các ngươi không thoát được đâu.” Quảng Thành đứng ngoài xa cười lạnh nhưng vừa nói xong liền biếc sắc.

Thiên la Địa võng dần hiện hình, Thần Nam lại mạnh đến không tưởng, mái tóc rối bời, ánh mắt cuồng dại cùng khí thế đáng sợ tạo thành cảm giác mà y từng biết.
Những người như Độc Cô Bại Thiên, Ma Chủ, Nhân vương trong truyền thuyết… đều có khí tức đặc biệt này, đương nhiên lúc này hắn là nhân vật nguy hiểm cực điểm.
“Ầm, ầm, ầm!”
Hồng Hoang Kỳ khiến thinh không rung lên, sóng hỗn độn vô tận ào ào lay chuyển.

Thần Nam như phá thiên cuồng nhân, gầm gào không ngớt.

Sát khí đáng sợ như đao phong liên tục quét ra, sau lưng hắn cơ hồ có một thanh ma kiếm khổng lồ, lại như có thập vạn ma sơn khiến tất cả có cảm giác nặng nề, nghẹt thở.
“Ầm.”
Trời lay chuyển.

Vùng hỗn độn rung rinh.
Hồng Hoang Kỳ trong tay Thần Nam lắc lư, sức mạnh khiến Thiên la Địa võng lay động kịch liệt, tựa hồ hắn sắp thoát phong tỏa.
“Rút lại.” Quảng Thành quát vang, thậm chí tự tiến vào để hỗn độn trọng bảo Thiên la Địa võng thu lại nhanh hơn.
“Ầm, ầm,”
Tiếng nổ vang lên không ngớt trong thiên vũ, hào quang sáng chói như ngàn vạn đạo lôi quang lóe sáng, che kín tất cả, không ai mở mắt nổi.
Ngàn vạn tia tử kim lôi điện dệt thành một dải Thiên la Địa võng trên không nhanh chóng thu lại, đó là hỗn độn trọng bảo điên cuồng ép những người bên trong vào với nhau.

Theo truyền thuyết, bị giam trong đó thật lâu, dù là thiên giai cao thủ cũng bị luyện hóa đến chết.
Ai nấy cố sức vùng vẫy nhưng sắc mặt Quảng Thành vô cùng khó coi, phát hiện Thần Nam quá mạnh, sát khí quấn quanh, Hồng Hoang Kỳ đánh nứt một góc quang võng màu tím.
Dù là trọng bảo của hỗn độn tộc cũng khó lòng chống nổi khí thế của Thần Nam, tấm lưới màu tím bị đánh tan.
Hắn cầm Hồng Hoang Kỳ quét mạnh khiến miệng lưới phồng lên liên tục rồi đại kỳ đâm thủng, toàn thân hắn ngập sát khí, phát ra uy lực không tưởng, gầm vang: “Ở đây.”
Tất cả đều nghe thấy tiếng hét, tiến hết về góc đó, thủ mộ lão nhân và Huyên Huyên tương trợ hắn khiến vết thủng lớn hơn, những người khác nhanh chóng xông ra.


Quảng Thành đại nộ, cầm hỗn độn chùy lao tới nhưng Huyên Huyên tiến ra ứng chiến, tránh cho Thái cổ thần gặp độc thủ.

Quảng Thành là đỉnh cấp cường giả của hỗn độn di dân, trong tay có bảo vật nên cực kỳ đáng sợ.
“Ầm, ầm, ầm.”
Ngoài Thiên la Địa võng lại xảy ra đại chiến, có không ít hỗn độn di dân và Thái cổ thần chém giết nhau.
“Tử lão đầu cố giữ, ta ra ngoài.” Đoạn Thần Nam cầm Hồng Hoang Kỳ xông ra, thủ mộ lão nhân dùng Sinh Tử bàn chống đỡ, chờ cho các Thái cổ thần ra hết.
“Soạt, soạt, soạt.”
Kình khí bùng lên, hỗn độn hải gầm gào, Thần Nam vung đại kỳ quét qua.

Ba hỗn độn cường giả bị cắt ngang người, bất diệt linh hồn của họ vừa bay ra liền bị lá cờ cuốn nhập vào hồng hoang cổ kì.
“Giết, giết hắn.” Quảng Thành vừa đại chiến với Huyên Huyên vừa lệnh cho người khác giết Thần Nam, y cảm giác được áp lực, Thần Nam mạnh đến tà dị khiến y phi thường bất an, hỗn độn di dân không thiếu cường giả, y định dùng chiến thuật biển người, không tiếc trả giá mà diệt kình địch.
Nhưng Quảng Thành có hô hào nữa cũng không có hỗn độn di dân nào muốn đi tìm chết.

Chỉ có bảy, tám người lao vào Thần Nam, số còn lại vẫn đấu với Thái cổ thần, quyết không muốn đến gần hắn.

Hắn khác nào sát thần, coi hỗn độn di dân như người phàm, bất diệt linh hồn cũng bị hắn dễ dàng đánh tan.
“Soạt, soạt”, Hồng Hoang Kỳ như tử vong ma kì quét sạch mọi ngăn cản, thêm hai cường giả lao tới bị chấn tan, linh hồn cũng chung số phận, bị thu vào đại kỳ lấp lánh tinh quang.
Đồng thời, hai mắt Thần Nam trở nên trống rỗng, Tuyệt vọng ma đao hóa hình bay ra khỏi mắt, phá tan hết thảy.
Nó xé tan lưỡng đại cao thủ, đuổi theo linh hồn họ, dần chấn tan khiến cả hai tịch diệt.
Quyền cước của hắn cũng xuất ra từng đạo hào quang sáng choang, mang theo hủy diệt khí tức, một cường giả hỗn độn bị hút vào vùng xoáy, tan thành bột đoạn bị cuốn vào Hồng Hoang Kỳ.
Lúc này hắn như nhân hình hung khí, phảng phất hóa thân thành hủy diệt chi vương!
Giết chóc, không ngừng giết chóc.
Tuy hỗn độn di dân xông tới không đông nhưng đều là cường giả hàng đầu, nhưng đối đầu với hắn chỉ có một kết quả: tử vong.
Không thể ngăn nổi.
Không ai ngăn nổi.
Quảng Thành xanh lét mặt mày, tuy bị Thần Nam giết mất tám, chín người – không nhiều lắm, nhưng toàn là cường giả trong số thủ hạ, nếu họ đồng quy ư tận hay trọng thương địch nhân đã đành, nhưng đây lại chết lãng xẹt.
“Quảng Thành, ta đến đây.” Thần Nam lao tới như sát thần, bỏ qua tất cả mà hướng đến Quảng Thành.

Năm xưa hắn suýt bị Quảng Nguyên giết, dốc hết vốn mới chạy thoát, hôm nay gặp đệ đệ cừu nhân, đương nhiên phải “Chiêu đãi” nhiệt tình.
Lúc đó thủ mộ lão nhân cũng ra khỏi Thiên la Địa võng, thả hết mọi Thái cổ thần ra đoạn lao vào Quảng Thành.


Tam đại cao thủ cùng đánh hỗn độn cường giả, Thần Nam dung hợp với vô diện nhân rồi liền mạnh hơn hẳn.
Ba người đánh bay Quảng Thành văng đi mấy ngàn trượng, toàn thân đẫm máu.

Huyên Huyên và thủ mộ lão nhân đã đành, Thần Nam giờ cũng như sát thần, gặp địch là giết, mạnh đến không chặn nổi, đang đạt đến trạng thái cao nhất.
“Giết!”
Đại kì trải ra, áp chế hỗn độn chùy, suýt nữa chấn tan Quảng Thành, hất y bay ra xa, đương nhiên không phải mình hắn mà còn thêm thế công của lưỡng đại cao thủ giáp công nữa.
Quảng Thành biết không thể đánh được, còn đấu tiếp sẽ mất mạng, tuy y pháp lực thông thiên nhưng đấu với mình Thần Nam còn may ra, đấu với ba người ắt cả linh thức cũng khó thoát.
“Đi.” Y quát vang, lao vào vùng hỗn độn, các hỗn độn cao thủ khác lập tức rút ngay.
Một đạo ma quang vô cùng đáng sợ lao lên, kinh tài tuyệt diễm nhất đao phát ra tử vong ma khí dày đặc, ngập ngụa hủy diệt khí tức! Nhất đao vẽ thành một vết cắt hủy diệt, cắt ngang Quảng Thành.
Hắc Khởi!
Cái Thế quân vương xuất thủ.
Từ Thiên la Địa võng thoát ra, y một mực lặng lẽ nhìn Quảng Thành, không chủ động xuất kích, mãi đến lúc Quảng Thành định chạy mới nhân cơ hội tốt nhất xuất thủ, không chỉ trọng thương nhục thể đối phương mà linh hồn cũng bị cắt nát.
“A…” Quảng Thành hét lên thê thảm, thân hóa hỗn độn hai nửa thân thể nhập vào hỗn độn hải mênh mang.

Các hỗn độn di dân là thế, trong vùng hỗn độn, họ có thể trốn đi bất cứ đâu.
Đó là ưu điểm lớn nhất của họ: có cách giữ mạng trong hỗn độn, nếu không thể triệt để hủy diệt, khó lòng ngăn họ đào thoát.
Hắc Khởi nhanh chóng lao vào hỗn độn hải truy kích, Tuyệt vọng ma đao trong tay sáng choi u quang, tung hoành ngang dọc khiến vô số sóng máu văng lên.

Sinh Tử bàn của thủ mộ lão nhân rời tay, làm văng lên từng mảng huyết hoa, Huyên Huyên cũng tham gia truy sát.
Thần Nam càng nhanh hơn, dùng Hồng Hoang Kỳ phá tan trùng trùng sóng hỗn độn, trực tiếp chấn tan mấy hỗn độn di dân.
Chúng nhân trực tiếp truy sát mấy ngàn dặm, diệt được mấy chục thủ hạ của Quảng Thành trong hỗn độn hải, coi như họ đã thắng lợi.

Thái cổ thần chỉ có mấy người trọng thương, không ai tử vong.
Chúng nhâ dừng truy kích, tụ lại một nơi, ai nấy hơn hở trước thắng lợi, trận đầu đã thắng, tế cờ thành công, chắc các hồng hoang cường giả nghe tin sẽ tới ngay.
“Có truy kích không? Chi bằng chúng ta đánh thẳng đến hỗn độn di địa.” Hắc Khởi cầm ma đao, sát khí đằng đằng.
“Bình tĩnh chút đi.” Thủ mộ lão nhân cười hắc hắc: “Đừng để thắng lợi làm mờ mắt, chúng ta ở đây toàn cường giả, Quảng Thành chỉ là một chư hầu trong hỗn độn di dân, bọn ta hợp lại mà không thắng hắn thì mất mặt quá.”
“Thế nên thừa thắng truy kích, quét sạch sào huyệt Quảng Thành là ổn.”
Có người trong Thái cổ thần cũng tán đồng quan điểm của Hắc Khởi.
“Đúng, lúc lục giới tan vỡ, trừ Thiên đạo, chắc chắn hỗn độn di dân cũng góp phần lớn.


Hôm nay chúng ta diệt chư hầu của chúng, để ai nấy đều biết nợ máu trả bằng máu, đại quyết chiến tất phải trả.”
Thủ mộ lão nhân hơi do dự rồi nói: “Được, hôm nay đốt chiến hỏa lên vậy, chúng ta tiếp tục đánh đến sào huyệt Quảng Thành.

Nhưng…” Lão hơi ngượng: “Ai biết chỗ chính xác hắn tu luyện trong hỗn độn ở đâu không?”
Có người nhìn sang Cửu Đầu Thiên Long, y có chín chiếc đầu nên mang thần thông đặc thù: tai mắt thông linh.
“Ta biết phương vị đại khái.” Cửu Đầu Thiên Long hơi do dự, hôm nay y tham dự đại chiến, coi như cùng thuyền với Thái cổ thần, hiểu rằng kiểu gì cũng phải theo lao.
“Mau dẫn đường.” Toàn thân Thần Nam dâng tràn kình khí, sức mạnh tăng cao khiến hắn suýt phát cuồng, muốn đấu đến cùng.
Cửu Đầu Thiên Long bay đầu tiên, xuyên qua hỗn độn hải mênh mang, chúng nhân mở ra một hỗn độn thông đạo.

Đi qua mấy tàn phá cổ tinh không, phi hành cả nửa ngày mới tới được một nơi kỳ dị.
Vùng hỗn độn vô cùng sáng soi, phảng phất như thông linh bảo ngọc.
“Chắc ở đây.” Cửu Đầu Thiên Long nhỏ giọng.
Chúng nhân xung phá hỗn độn, tiến vào trong, đó là một gian lớn, tuy không có sao nhưng vẫn sáng rực, do hỗn độn chung quang mang lại ánh sáng.

Một vùng đại lục lơ lửng giữa hỗn độn.
Cũng như đại lục hắc ám của nhân loại, đại lục nổi này không có sao, đương nhiên nơi Quảng Thành ở không rộng như đại lục hắc ám, y dù sao cũng chỉ là một cường giả trong hỗn độn tộc, không thể chiếm diện tích quá lớn.
Hỗn độn tộc nhân khẩu thưa thớt, nhưng ai nấy trời sinh có đại thần thông, chỉ cần khổ tu là thành cường giả.
Trên đại lục khá rộng này chỉ có hơn trăm hỗn độn di dân là thủ hạ của Quảng Thành, tuyệt đối phục tùng y nên Thái cổ thần xuất hiện họ đã cảm ứng được nguy hiểm.

Quảng Thành cũng biết ngay chuyện gì xảy ra, y không ngờ chúng thần đánh tới tận nhà mình.
“Rút.” Y hạ lệnh bởi nhân số phe y chiếm thượng phong nhưng không thể so với Thái cổ thần.

Chỉ cần tứ đại cao thủ Thần Nam, Huyên Huyên, Hắc Khởi, thủ mộ lão nhân là đủ quét sạch.

Trừ y ra, không ai chống nổi bất cứ người nào trong bốn người.
“Giết!”
Thái cổ thần theo sau, tiếng hò hét vang vọng.
Hồng Hoang Kỳ trong tay hắn phát ra hủy diệt khí tức, Sinh Tử bàn của thủ mộ lão nhân quất quít tử quang.

Tuyệt vọng ma đao của Hắc Khởi chém tan mọi ngăn trở.

Huyên Huyên không có bảo vật nhưng thực lực không ai dám tranh phong.
Hỗn độn di dân tựa hồ đã chuẩn bị, lúc Lục đạo bị hủy diệt, họ đã biết sớm muộn gì Thái cổ thần sẽ tấn công nên giờ lui dần về nơi có các hỗn độn chư hầu tìm viện thủ.
Chúng nhân liên tục truy sát, cách xa khu vực đó, vượt hơn ngàn dặm trong vùng hỗn độn mênh mang, giết hơn ba chục hỗn độn cường giả.
Trong hỗn độn hải có không ít tòa đảo nổi, cường giả của hỗn độn di dân liên tục dùng đại pháp lực hất chúng vào Thái cổ thần truy đuổi phía sau.

Hồng Hoang Kỳ trong tay Thần Nam hủy diệt hết mọi ngăn cản, đảo nổi liên tục bị hắn đánh tan.

Lúc một tòa đánh tới, hắn cảm giác được khí tức vô cùng quen thuộc.
Một chiếc kén ánh sáng cực lớn hiển hiện trên không.
“A.

là khí tức của mẫu thân.”
“Là mẫu thân xinh đẹp.”
Không Không và Y Y cũng kêu lên kinh ngạc.
Trong lúc truy kích, Thần Nam thấy không có nguy hiểm nên mang cả hai theo bên mình để chúng tăm thêm kiến thức.

Đương nhiên, hai sao quả tạ Huyền Huyền và Tác Tác không thể thả ra được.
Hắn cả kinh, thật sự… cảm giác được khí tức của Thất Tuyệt thiên nữ.
Đây là đất của hỗn độn di dân, sao lại có khí tức của Thất Tuyệt thiên nữ?
Chiếc kén ánh sáng từ hòn đảo lơ lửng trong hỗn độn hải bị đánh văng ra, đủ thấy nó có ý ẩn tàng, ở lại đây tự tu luyện và biến hóa.
Lẽ nào là Mộng Khả Nhi thật sự?
“Có lẽ đúng là mẫu thân.” Không Không và Y Y cùng kinh ngạc.
“Đợi chút.” Thần Nam ngăn lại, “cẩn thận, ta thấy hơi cổ quái.”
Ở đây không phải nơi tốt lành mà thuộc về hỗn độn cường giả.

Cùng lúc các Thái cổ thần xông tới, bọn hắn dừng lại.
Hắn dùng đại pháp lực khống chế Hồng Hoang Kỳ, cuốn chiếc kén tới rồi cùng Không Không và Y Y đáp xuống một tòa đảo nổi.
“Đúng là Mộng Khả Nhi? Nhưng sao lại cổ quái thế nhỉ?” Hắn lẩm nhẩm.
Không Không và Y Y vô cùng khẩn trương.
“Soẹt!” Chiếc kén chạm xuống mặt đảo liền xuất hiện một vết nứt rất nhỏ.
Nhưng lập tứng bùng lên dao động ngút trời.

Khí tức đã mạnh thế ắt đó là siêu cấp cường giả khiến bọn hắn phải cẩn thận.

Với công lực hiện tại, hắn không sợ nhưng ngại hai hài tử cạnh mình thương tổn.
“Soẹt!”
Tiếng nứt vỡ lại vang lên.
Hắn kéo Không Không và Y Y lùi lại, cần phải cẩn thận.

Nếu đó là cường giả của hỗn độn tộc ắt phiền hà cực lớn.

Bình Luận (0)
Comment