Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Chương 11 - Hạ Lễ

Vượt qua cầu vồng, đi đến Ốc Thiên Động.

Bên trong động thiên cực kỳ rộng rãi, lớn hơn vài lần so với Ốc Thanh Động, kiến trúc trong đó cũng nguy nga tráng lệ. Đình đài lầu các, gian phòng rộng rãi, giữa các phòng ốc có cầu vồng bắc ngang, mái cong chạm nhau, mây mù vờn quanh, hạc tiên nhảy múa, đẹp không sao tả xiết.

Vào được cửa động, thì có đồ đệ của Viêm Liệt tiến đến đón chào:“Tiệc rượu bày ở Ngự Phong Các, mời sư thúc.”

Ở trong ba Động thiên không cho ngự kiếm phi hành, chỉ có thể đi bộ, cho nên dù cho Mạc Thiên Liêu bây giờ không thể phi, cũng sẽ không mất mặt, lững thững bước qua sân vắng hướng tới Ngự Phong Các phía đông.

Ngự Phong Các chính là một đài hoa không mái, rất là rộng lớn. Hôm nay bày rất nhiều bàn dài nhưng thấp, đã có không ít người ngồi xuống, thượng vị đặt trên đài đá hơi cao, chắc là vị trí của Viêm Liệt.

Viêm Liệt là đại đệ tử thân truyền của tông chủ Thiên Lang chân nhân, địa vị tối cao trong đám đệ tử các đời, chính là nhân vật thiên tài có thiên linh căn hệ Hỏa.

Ban đầu vốn dĩ có trưởng bối ở đây, sinh thần không thể làm lớn, nhưng Viêm Liệt quan hệ đồng môn rất tốt, vài sư huynh đệ quấy quả bắt hắn làm tiệc rượu, thêm mấy ngày gần đây vừa mới tiến cấp Nguyên Anh thành công, tông chủ cũng rất vui mừng, cho phép mở yến hội lần này.

“Vị trí sư thúc là chỗ đầu tiên, phía đông.” Đệ tử dẫn đường chỉ cái bàn thanh ngọc gần sát thượng vị cho Mạc Thiên Liêu.

Mạc Thiên Liêu gật đầu, đi tới cái bàn kia.

Áo tơ đen tuyền thêu chỉ bạc, dưới ánh mặt trời có chút chói mắt, lại nhìn kỹ đi, cả thân người đen tuyền kia dường như đoạt hết ánh sáng chung quanh, mang theo một cảm giác áp lực không thể nói rõ.

Trong nháy mắt lúc hắn đi vào, phòng lớn đang náo nhiệt bỗng chốc lặng im.

Mạc Thiên Liêu không để ý tới phản ứng mọi người, đi thẳng đến chỗ ngồi của, vén vạt áo, khoanh chân ngồi xuống.

Các đệ tử thân truyền của Huyền Cơ chân nhân còn chưa đến, bây giờ ngồi ở chỗ này đều là các đệ tử đời đầu của tông chủ, hơi thở trầm ổn, nhìn thấy Mạc Thiên Liêu đều gật đầu thăm hỏi.

Phòng lớn lại khôi phục cảnh tượng tưng bừng, nhóm đệ tử đời thứ hai ngồi ở mặt sau bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.

“Hóa ra là hắn!”

“Ây cha, khí thế mạnh vậy?”

“Ngươi không biết sao? Thanh Đồng chân nhân vừa thu đệ tử thân truyền, nghe nói là vì bộ dạng rất đẹp.”

Mạc Thiên Liêu bưng bình ngọc trước mặt lên, đổ một ly rượu cho mình, nếm một ngụm, rượu ngọt vào miệng, linh khí nồng đậm, rượu ngon!

Tố Vấn im lặng không lên tiếng ngồi ở bàn phía sau Mạc Thiên Liêu, thấp giọng giới thiệu cho hắn mấy vị đệ tử đời đầu này.

Tông chủ môn hạ tổng cộng có năm đệ tử thân truyền, trừ Viêm Liệt, hôm nay ở đây có hai vị. Người mặt áo tím, mặt như trẻ con, là nhị đồ đệ Tử Mạch; người mặt áo trắng, khuôn mặt nghiêm nghị, ngồi im lặng uống rượu, là tam đồ đệ Bạch Lạc.

“Xếp hạng thứ tư là sư thúc Mặc Hùng đang theo sư phụ con ra ngoài trải nghiệm, về phần sư thúc thứ năm Lang Tử, tuổi còn nhỏ, yến hội loại này chắc là không tham dự.” Tố Vấn thấp giọng nói.

Mạc Thiên Liêu hơi hơi gật đầu, nhìn về hai người ngồi bên cạnh mình.

Viêm Liệt này thực biết đối nhân xử thế, gã đặt vị trí của Mạc Thiên Liêu đằng đầu, còn hai sư đệ nhà mình lại ngồi bên dưới, biểu lộ sự tôn trọng với Ốc Thanh Động. Mà một loạt vị trí đối diện bên kia, hiển nhiên là để dành cho các đệ tử bên Huyền Cơ chân nhân.

Tử Mạch ngồi bên cạnh hắn, thoạt nhìn rất là hiếu động, thấy hắn nhìn qua, liền nhịn không được nói chuyện với hắn:“Ta gọi Tử Mạch, là đệ tử thứ hai của Thiên Lang chân nhân, ngươi có thể gọi ta là Tử Mạch sư huynh hoặc là Tử sư huynh, không biết sư đệ xưng hô như thế nào?”

“Sư huynh hữu lễ rồi, tiểu đệ là Mạc Thiên Liêu.” Giọng nói Mạc Thiên Liêu ôn hòa đáp lại.

“Vậy về sau ta đây gọi ngươi là Mạc sư đệ!” Tử Mạch thoạt nhìn rất là vui vẻ,“Như vầy thì tốt hơn biết bao, đừng học đại sư huynh của đệ, cứ luôn hung dữ.”

Mạc Thiên Liêu hơi hơi cười, cũng không nói tiếp.

Tử Mạch lấy khuỷu tay chọc chọc tam sư đệ bên cạnh:“Tiểu Bạch, đến chào hỏi sư đệ kìa!”

“Gặp qua Bạch sư huynh!” Mạc Thiên Liêu nâng tay tùy ý hành lễ.

Bạch Lạc buông chén rượu, từ từ nhìn qua, dừng một lát, mới nâng tay nói:“Bạch Lạc, gặp qua sư đệ.” Rõ ràng nhìn giống hiệp khách, thanh âm nói chuyện lại yếu yếu, Mạc Thiên Liêu không khỏi ngẩn ra một chút.

“Đến đến, lần trước ở đại điện còn chưa kịp nói chuyện, hôm nay tính là lần đầu quen biết, chúng ta uống một chén!” Tử Mạch cười rót thêm một ly rượu cho Mạc Thiên Liêu, Mạc Thiên Liêu cũng nâng tay rót rượu cho hai vị sư huynh, ba người làm một ly, không khí bỗng chốc trở nên thân thiết hơn.

Đương nhiên, thân thiết có nghĩa là Tử Mạch bắt đầu lải nhải với Mạc Thiên Liêu, Bạch Lạc vẫn im lặng tự uống tự rót như trước, chỉ ngẫu nhiên sẽ quay đầu nhìn một chút, nghe bọn họ nói chuyện.

Đang lúc nói, bên ngoài vang lên một hồi ồn ào, các đệ tử của Huyền Cơ chân nhân trùng trùng điệp điệp kéo đến.

Đệ tử Huyền Cơ chân nhân là nhiều nhất, chừng mười mấy, nhưng đệ tử thân truyền thực ra chỉ có ba, còn lại đều là đệ tử bình thường.

Trong ba động chủ, Huyền Cơ thích thu đồ đệ nhất, nhưng tính tình lên xuống thất thường, thường thường hồ hởi thu nhận, qua hai ngày thấy không thích thì để làm đệ tử bình thường.

Một đám người đi tới, dẫn đầu là một nam tử mặc đồ đủ màu, khuôn mặt người nọ thanh tú, thân hình cao gầy, trường bào màu xanh thẫm, áo khoác ngoài là lụa đỏ thẫm, bên hông thắt một cái đai lưng màu vàng.

“Ê, Hoa Tình, sao hôm nay ngươi không mặc cái váy lớn có trăm bướm đậu hoa?” Tử Mạch nhìn thấy người tới liền cao giọng ồn ào.

Nam tử vốn đang bước rất thong dong nhất thời lảo đảo một chút, cắn răng nói:“Ngậm miệng! Ai nói đó là váy lớn!”

“Nguyên sư huynh cùng Ngọc sư đệ đâu?” Tử Mạch quay đầu giới thiệu cho Mạc Thiên Liêu, người đến là đệ tử thứ hai của Huyền Cơ chân nhân, tên là Hoa Tình, thích nhất ăn mặc trang điểm xinh đẹp, phía sau đều là đệ tử bình thường và đệ tử chưa định danh phận, có thể không để ý tới.

“Nguyên sư huynh bế quan, Ngọc sư đệ ra ngoài với sư phụ,” Hoa Tình trừng mắt liếc Tử Mạch nhìn, rồi ngồi thẳng xuống vị trí đầu tiên bên phải, hai cái bàn phía sau để trống, Bạch Lạc và Tử Mạch không có ý qua đó ngồi với hắn, Hoa Tình vươn tay kéo thiếu niên nhỏ tuổi nhất,“Trình sư đệ, đến ngồi ở đây.”

Mạc Thiên Liêu giương mắt, người nọ chính là đệ tử thiên linh căn Huyền Cơ chân nhân vừa thu, tên là Trình Khê, còn chưa định danh phận.

Trình Khê khách sáo nhún nhường một chút, rồi ngồi xuống.

Mạc Thiên Liêu buông mắt, chạm ly với Tử Mạch, chậm rãi uống cạn, thiếu niên tuổi nhỏ này hiển nhiên là có chút kiêu ngạo, kêu gã ngồi thì liền ngồi, giống như theo lý thì phải như thế, không biết trong mắt các sư huynh phía sau gã tràn đầy ghen tị và giễu cợt, sắp đâm xuyên gã rồi.

“Ha ha ha, khiến các vị sư đệ đợi lâu,” Một thanh âm trong trẻo không xa truyền đến, rất nhanh, Viêm Liệt một thân đỏ rực, mang theo khí thế tự nhiên vừa tiến cấp Nguyên Anh còn không chưa thể thu lại, bước nhanh lên chủ vị, cười nói,“Hôm nay sinh thần Viêm Liệt, được các vị sư huynh đệ không chê, đều đến chung vui, Viêm Liệt cảm kích khôn cùng, cạn trước một ly để kính các vị!”

Nói liền bưng cái chén trước mặt lên, một hơi cạn sạch.

Điệu bộ không chút dây dưa lằng nhằng, thật dễ dàng thắng được hảo cảm, mọi người đều chúc mừng, cùng nâng chén.

Mạc Thiên Liêu giương mắt, nhìn về phía Viêm Liệt, người này có một đôi mắt đào hoa mê người, giương mắt đã mang theo ba phần cười, nói chuyện không nhanh không chậm, rất là êm tai, khó trách quan hệ tại Ốc Vân Tông luôn tốt.

“Hôm nay huynh đệ chúng ta tụ họp, uống chút rượu, ngày thường tu luyện khô khan, khó có dịp được thả lỏng một lần, không say không về!” Viêm Liệt cười cười nói, có thị nữ bưng đồ ăn, trái cây nối đuôi nhau mà vào.

Mạc Thiên Liêu nhìn thức ăn trước mắt, người tu tiên dù có Tích Cốc cũng có thể nếm đồ tươi mới, không quan tâm tanh mặn, nhưng người chính phái vì để biểu hiện tiên phong đạo cốt nên thường thường chỉ uống chút rượu linh, nhiều lắm ăn chút linh quả, thức ăn bày ra nóng hôi hổi như vậy, đúng là khó thấy được.

“Đùi gà này ăn ngon, Tiểu Bạch, đệ cũng ăn một ít đi!” Tử Mạch ngoạm đùi gà, ghé sát Bạch Lạc nói.

Bạch Lạc quay đầu, lạnh lùng trừng hắn, đẩy hết dĩa đùi gà trước mặt qua cho Mạc Thiên Liêu.

“Ể, đệ không ăn thì để cho ta nha, cho hắn làm gì!” Tử Mạch lập tức mặc kệ, thò tay qua cướp.

Mạc Thiên Liêu bưng cái dĩa lên:“Đây là của Bạch sư huynh cho đệ.”

Tử Mạch mở to hai mắt nhìn:“Thằng nhóc đểu, đệ……”

Thiếu niên Trình Khê ngồi đối diện thấy một màn như vậy, hơi mím môi nói:“Lễ nhường sư trưởng chính là môn quy, Mạc sư đệ sao có thể lấy đi đồ của sư huynh?” Gã rõ ràng mới là thiên chi kiêu tử, nhưng đến bây giờ vẫn chưa được định danh phận, tên song linh căn kia chỉ đựa vào bộ mặt để nhập môn, lại có thể trực tiếp làm đệ tử thân truyền của Thanh Đồng chân nhân, còn có thể không phân tôn ti với đệ tử tông chủ như thế……

Không khí vui vẻ bỗng chốc ngưng lại, Hoa Tình trợn trắng mắt, sư đệ này, rất không có mắt, không thấy người ta đang đùa giỡn sao? Huống chi, người ta là đệ tử thân truyền, danh phận của ngươi còn chưa định đâu, mở mồm gọi người ta sư đệ là có ý gì!

Viêm Liệt vừa khéo đi xuống, đánh vỡ bầu không khí xấu hổ:“Mạc sư đệ có thể đến, vi huynh thật là vui mừng, đến, chúng ta uống một chén, về sau trong tông môn có chuyện gì khó xử, cứ việc nói với sư huynh.”

Mạc Thiên Liêu đứng lên:“Tạ sư huynh, vi đệ kính sư huynh.”

Uống rượu xong, Mạc Thiên Liêu ý bảo Tố Vấn cầm ra lễ vật Ốc Thanh Động, một ít linh thạch cùng tiên thảo:“Đây là tâm ý đệ tử trong động, chúc mừng sinh thần sư huynh.”

Viêm Liệt cười cười tiếp lấy, đưa cho đồ đệ Xích Phong phía sau.

“Gia sư bế quan, không thể đến đây, vi đệ thay gia sư đưa lên hạ lễ, mừng sư huynh tiến cấp Nguyên Anh.” Mạc Thiên Liêu cầm ra một chiếc hộp tinh xảo đưa lên đi, nắp hộp mở ra, bên trong chiếc hộp là một cái lục lạc lớn bằng nắm tay, xinh đẹp long lanh!

Viêm Liệt nhìn kia cái lục lạc kia, khóe miệng khe khẽ giật giật khó thấy được, lập tức đóng hộp lại, bưng ở trong tay, hướng tới phía đông khom mình hành lễ:“Đệ tử tạ sư thúc thưởng.”

Hoa Tình cũng nhân lúc cầm ra hạ lễ của sư phụ hắn, chính là một chiếc hộp dài, do thiếu niên Trình Khê bưng lấy, nắp hộp đóng chặt.

Trình Khê thấy Mạc Thiên Liêu mở hộp ra, ánh sáng bên trong rực rỡ, hiển nhiên là linh bảo hiếm thấy, nghĩ muốn kiếm sĩ diện cho sư phụ, trước khi đưa cho Viêm Liệt thì tự mình mở chiếc hộp ra.

Mạc Thiên Liêu giương mắt nhìn không sót thứ bên trong, chính là một cái dây thừng thật dài, thật đẹp! Không sai, chính là một sợi dây thừng, trong mắt đại sư luyện khí đó chẳng phải là pháp hay linh bảo gì, mà là dây thừng chính tông……

Hoa Tình nhanh chóng đậy nắp hộp lại, hung hăng trừng mắt liếc Trình Khê, cười đưa cho Viêm Liệt.

Viêm Liệt dường như không thấy được thứ bên trong là gì, cung kính tiếp nhận, hướng tây phương hành lễ cám ơn.

Yến hội liền kết thúc trong bầu không khí nhìn như thân thiện, viên mãn huynh hữu đệ.

Mạc Thiên Liêu trở lại Ốc Thanh Động, tới gặp sư tôn trước.

“Tông chủ mới vừa đến, đang gặp động chủ.” Mặt thị nữ không chút thay đổi cản hắn lại.

“Thế thì muộn chút nữa ta lại đến.” Mạc Thiên Liêu xoay người trở về tiểu viện mình, mèo nhà mình lại không thấy, chỉ có chăn đệm lẻ loi, khăn trải giường đầy lông tơ và lỗ nhỏ.

Mạc Thiên Liêu nhíu mày, xoay người đi ra cửa tìm, ngẫm lại nơi cục lông kia thường lui tới, nhấc chân đi về phía sau núi.

Vở kịch nhỏ:

Đệ tử giáp: Dây thừng kia tất nhiên là bảo bối

Đệ tử ất: Đúng vậy, ngươi xem nó nối được cầu treo dài năm dặm kia.

Thợ Mộc: dây thừng nhãn hiệu Huyền Cơ, chất lượng bảo đảm, không lừa gạt trẻ nhỏ, cũng không dối người già.

Bình Luận (0)
Comment