Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Chương 114 - Trứng Lông

Mạc Thiên Liêu sửng sốt, cũng cuống quít nhảy đi lên, vươn tay nắm một miếng vảy rồng, ôm lấy mèo nhỏ suýt ngã xuống vào trong lòng.

Thanh Long thét dài một tiếng, xoay quanh trong không trung một lát, nháy mắt chui vào đám mây.

Mạc Thiên Liêu khởi động một chiếc lồng ngự phong, phủ lấy mình cùng mèo nhỏ, nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy cảnh vật hai bên đã biến thành hư ảnh, không bao lâu, cự long liền ngừng lại, xoay quanh trong không trung.

Sao lại không đi tiếp? Mạc Thiên Liêu cúi đầu nhìn xuống, không khỏi mở to hai mắt, phía dưới thế nhưng chính là ma cung Minh Yên cách núi Thái Huyền xa vạn dặm.

Vạn dặm trong chớp mắt, không hổ là thần thú thượng cổ.

Mạc Thiên Liêu ôm mèo nhỏ từ chân rồng đi xuống, Thanh Long liền gào thét bay vào ma cung.

“Ma sủng chí tôn thật sự là khí phách!” Vài ma tu bên ngoài ma cung đều cảm thán.

“Hàng phục một đầu cự long, đây cũng không phải là chuyện người bình thường có thể làm, không hổ là ma đạo chí tôn.” Những người khác cũng cùng phụ họa.

Mạc Thiên Liêu giật giật khóe miệng, lúc này mới nhớ tới Minh Yên vẫn nói với bên ngoài rằng, ma sủng của hắn là rồng. Lúc trước Mạc Thiên Liêu cũng gặp qua, cự long kia gào thét mà đến, sau đó Minh Yên rất nhanh sẽ xuất hiện, tất cả mọi người cho rằng hắn cưỡi rồng đến, không nghĩ tới bản thân hắn chính là con rồng kia.

Chỉnh chỉnh tà áo, Mạc Thiên Liêu ôm mèo nhỏ rơi xuống đất, trực tiếp gõ cửa.

Mọi người trước cửa Ma cung nhìn thấy Mạc Thiên Liêu, đều né tránh hành lễ.

Xuyên qua tiền đình dài rộng, vòng qua hành lang gấp khúc, đi đến đại điện.

Minh Yên ngồi ở trong đại điện trống trải, một tay bưng chén rượu nhẹ nhàng lay động, một con sói con vây quanh bên cạnh hắn, ngưỡng đầu thò lưỡi, muốn nếm thử rượu trong chén.

Thấy bọn Mạc Thiên Liêu lại, Minh Yên đứng lên, dẫn bọn hắn đi ra phía sau.

Hoa viên sau ma cung Minh Yên, đều là cổ mộc che trời.

“Tôn thượng.” Người trong coi hậu viên nhìn thấy Minh Yên, khom mình hành lễ.

Mạc Thiên Liêu cước bộ không khỏi dừng một chút, người trông coi này tu vi rất cao, tất nhiên ở trên hắn, người cường đại như thế, lại chỉ làm thủ vệ cho Minh Yên?

“Đồng Đồng đến đây!” Người trông coi đảo mắt nhìn thấy mèo nhỏ trong lòng Mạc Thiên Liêu, nhất thời cười rộ lên.

Mèo nhỏ nhảy xuống, biến thành hình người, hướng người trông coi gật đầu:“Thần thúc.”

Mạc Thiên Liêu rất là sửng sốt, chợt sáng tỏ, trong vườn này hẳn đều là yêu thú cấp cao, bởi vì không thể phi thăng, liền ở bên trong ma cung Minh Yên. Nói cách khác, mấy yêu thú này ít nhất đều ở trên hóa thần, có thể nghĩ, thế lực trong tay Minh Yên mạnh bao nhiêu.

“Nếu như thế, sao không thống nhất chính ma hai đạo, cứu vài yêu thú kia ra?” Mạc Thiên Liêu nhỏ giọng hỏi Thanh Đồng.

Thanh Đồng buông mắt xuống:“Bình thường yêu thú dù cho tu luyện đến Độ kiếp, thọ mệnh cũng không dài, sư tôn bởi vì là đại yêu thượng cổ mới có thể sống một vạn tuổi, chờ bọn hắn chết, ai có để đối phó nhân tu trả thù?”

Mạc Thiên Liêu hơi mím môi, bước nhanh đuổi kịp Minh Yên:“Có phải yêu thú ký kết huyết khế liền có thể phi thăng hay không? Ta nhớ rõ yêu thú của sư phụ ta cũng phi thăng cùng với lão rồi.”

“Sư phụ ngươi…… Hỗn Độn Đại Sư?” Minh Yên trầm ngâm một lát, nghĩ đến sư phụ Đoán Thiên là ai, nâng ngón tay chỉ vào trong rừng,“Là cái kia sao?”

Mạc Thiên Liêu theo ngón tay Minh Yên nhìn lại, một con khỉ lớn màu vàng, đang ngồi xổm trên chạc cây, lặng lẽ thò tay đi trộm trứng trong tổ chim, chim lớn đang ngủ say sưa trong tổ chim, còn không biết có con khỉ xấu xa đang giở ý đồ trộm con nó.

“Trứng Lông!” Mạc Thiên Liêu nhịn không được kinh hô thành tiếng!

Khỉ ta hoảng sợ, lỡ tay kéo lấy đuôi chim lớn.

“Quác!” Chim lớn kêu to một tiếng, quay đầu thấy được khỉ già đang ngượng ngùng thu tay lại, nhất thời nổi giận trong lòng, dùng sức mổ đầu nó.

Khỉ ta ôm đầu rít the thé chạy đi, ba bước thành hai chạy đến bên cạnh Mạc Thiên Liêu.

Mạc Thiên Liêu lập tức thả ra một vòng hỏa diễm, đuổi đi con chim lớn đang dí sát theo. Khỉ ta lúc này mới vui vẻ ló người ra, hướng về phía chim lớn diễu võ dương oai, sau đó theo chân Mạc Thiên Liêu đến trên lưng hắn, ba hai cái làm loạn tóc của hắn, bắt đầu ở bên trong nhặt rận.

“Trứng Lông?” Mạc Thiên Liêu kéo khỉ già đến trước mặt, thử gọi nó.

Khỉ già chỉ chi chi nói, nhe một hàm răng trắng hướng hắn cười.

Mày dần dần nhíu chặt, Mạc Thiên Liêu sờ sờ đầu khỉ già, ở chỗ ấn đường tìm được dấu hiệu “tiểu hồn đồn” tầm thường kia, chính là ấn ký thần hồn của lão khốn kiếp sư phụ hắn.

Mạc Thiên Liêu nhíu mày. Con khỉ gọi là Trứng Lông này vốn là yêu thú của lão khốn kiếp, trước lúc phi thăng, khỉ này đã sớm biến hóa, so với người còn thông minh, còn có thể giúp lão khốn kiếp luyện khí, nay sao nhìn ngốc như vậy chứ!

Minh Yên tiện tay cầm trái cây đưa cho Trứng Lông, con khỉ vui mừng tiếp nhận đến, răng rắc răng rắc ăn đến thơm ngọt, chẳng khác gì mấy con khỉ bình thường khác.

“Yêu thú sở dĩ không thể phi thăng, là vì đại lục Thái Huyền không có lôi kiếp yêu thú có thể dùng.” Minh Yên thu hồi tay, chậm rãi thở dài.

Nhân tu cũng không biết chuyện này, vẫn cứ nghĩ bản thân phi thăng cũng có thể mang linh sủng theo, kỳ thật không phải. Nếu yêu thú tu vi chưa tới kỳ độ kiếp, đứng ở bên cạnh chủ nhân tất nhiên sẽ bị thiên lôi đánh chết; Nếu giống như Trứng Lông vậy, tu vi đủ, có lẽ sẽ tránh khỏi cái chết, nhưng tất nhiên bị lưu lại nhân gian.

“Cái gọi là huyết khế, chỉ là thủ đoạn nhân tu khống chế yêu thú mà thôi, trao đổi tinh huyết giữa hai người, mà yêu thú một khi cách khỏi chủ khế ước một thời gian quá dài, thần trí liền sẽ thụt lùi.” Minh Yên vừa nói, vừa dẫn Mạc Thiên Liêu đi vào chỗ sâu bên trong rừng.

Trong rừng cất giấu đủ loại yêu thú, mỗi con đều khí thế phi phàm, nhưng chuyện chúng làm chẳng khác gì dã thú bình thường. Tỷ như, thường xuyên có thể nhìn thấy một con yêu báo kỳ độ kiếp đuổi theo một con hươu cũng kỳ độ kiếp, chạy chạy bắt đầu đánh nhau, sừng hươu mang theo hỏa diễm đụng móng vuốt đủ để đập nát cự thạch, nhất thời đất rung núi chuyển.

Lúc này sẽ có thủ vệ giống như Thần thúc vậy đi ra dựng kết giới, khống chế lực lượng này lại, để ngừa hại đến những yêu thú khác.

Mạc Thiên Liêu cuối cùng hiểu rõ vì sao cần thủ vệ phải đại yêu là kỳ độ kiếp, động vật bên trong rừng đánh nhau đều là hủy thiên diệt địa, có mấy vị “dã thú tu vi cao” ở trong này quấy rối, làm sao còn có đủ người đi nhất thống thiên hạ?

Mấy yêu thú độ kiếp tu sĩ lưu lại này, đều là bị Minh Yên nhặt về.

Những năm gần đây có truyền thuyết sau khi tu sĩ độ kiếp xong, sẽ có cự long xuất hiện ở gần đó, nay nghĩ đến, đó cũng không phải thần tích gì, mà chỉ là một con rồng già đang đi nhặt mót mà thôi.

Nhìn nhìn khỉ già đang ở trên vai tận sức giúp hắn bắt rận, Mạc Thiên Liêu không khỏi có chút bi thương. Lão khốn kiếp tuy rằng nhân phẩm chẳng tốt chút nào, nhưng đối với con khỉ này không tệ, trước lúc phi thăng còn sung sướng khi người gặp họa nói:“Thằng nhóc bây, ông đây muốn cùng Trứng Lông đi Thiên Giới ăn đồ ngon, còn bây ở lại trong này tiếp tục rèn sắt đi, ha ha ha.”

“Nếu có thể phi thăng, ngay lúc thiên lôi đánh vào đầu, thì có thể khôi phục thần trí, chỉ tiếc……” Minh Yên xách Trứng Lông từ trên vai Mạc Thiên Liêu xuống, ném về trong rừng.

Mạc Thiên Liêu không khỏi siết chặt tay Thanh Đồng, trước mắt lại là tử cục, huyết khế căn bản không thể giúp được gì, ngược lại sẽ khiến sự tình chuyển biến xấu.

“Nếu ngươi giúp ta luyện thành cái gương có thể nhìn thấu tương lai lẫn quá khứ kia, Thanh Đồng có lẽ còn có khả năng phi thăng.” Lời Minh Yên đột nhiên chuyển, thẳng tắp nhìn về phía Mạc Thiên Liêu.

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

[ Phần đại sư đặt tên rất có thâm ý ]

Móng Nhỏ: Tại sao cứ gọi sư phụ ngươi là lão khốn kiếp thế?

Thợ Mộc: Đây là đam mê của lão

Móng Nhỏ: Hầu tử tên là Trứng Lông?

Thợ Mộc: Ừ

Móng Nhỏ: Sư phụ tên khốn kiếp?

Thợ Mộc: Ừ

Móng Nhỏ: Vậy ngươi tên gì?

Thợ Mộc:…… Trứng Sắt

Bình Luận (0)
Comment