Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Chương 116 - Vây Công

Tin tức là thuộc hạ Minh Yên truyền đến, lúc đó Minh Yên đang ngồi ở trong đại điện, mặt không chút thay đổi nghe bọn họ báo cáo.

“Dường như tất cả môn phái chính đạo đều tham dự, cũng có người Ma môn,” Thuộc hạ quỳ trên mặt đất hai tay trình lên một phần ngọc giản dẫn âm,“Đây là tin tức ma tôn Thí Địa truyền đến sáng nay.”

Mạc Thiên Liêu mang theo Thanh Đồng nhìn lông cầu Minh Yên giấu ở hậu viên, rồi vòng đến đại điện tới nghe tin tức.

Ngón tay Minh Yên lướt qua ngọc giản, lau đi ấn ký thần hồn trên mặt, thanh âm trong ngọc giản lập tức truyền ra:“Chuyện Ốc Vân Tông chí tôn hẳn là nghe nói, chúng ta có qua đó chen một chân hay không?”

Mèo nhỏ trắng tuyết nhảy lên đầu gối Minh Yên, vịn tay hắn muốn xem ngọc giản.

“Thành thật đi.” Minh Yên không hề lên xuống đáp một câu, trong nháy mắt, đánh ngọc giản ra ngoài.

Mạc Thiên Liêu nhìn nhìn ngọc giản đi xa kia, như có đăm chiêu. Minh Yên làm ma đạo chí tôn nhiều năm như vậy, ngoại trừ thực lực, xử sự công bằng cũng là nguyên nhân vài ma tôn vẫn tin phục hắn.

Đệ nhất ma tôn cũng không phải dễ làm, cần phải có thủ đoạn rất cao minh, khiến từng ma tôn đều tin phục mà tự nhận là có quan hệ thân mật với chí tôn, tự phát tự giác ủng hộ hắn.

Liền lấy bản thân Mạc Thiên Liêu mà nói, tuy rằng lúc trước không có quan hệ cá nhân thân thiết gì với Minh Yên, nhưng cũng có chút giao dịch ngầm. Cho nên mấy năm đó, Đoán Thiên vẫn xếp ở vị thứ hai, mà có một số việc Minh Yên sẽ giúp hắn giải quyết. Thoạt nhìn Minh Yên cùng Thí Địa quan hệ cá nhân cũng không tệ lắm, phàm là đại sự đều sẽ đến hỏi.

Như vậy mà nói, năm đó ma cung Đoán Thiên bị vây, vài ma tôn đều không tham dự, có lẽ không phải do Mạc Thiên Liêu hắn nhân duyên tốt, mà là bị Minh Yên ngăn cản.

Mạc Thiên Liêu chuẩn bị mang Thanh Đồng đi xem, tuy rằng thú con của Ốc Vân Tông đêm qua đã bị Minh Yên chở đến Ma cung, còn có đại trận hộ sơn thủ, nhất thời nửa khắc không xảy ra chuyện gì, nhưng trận pháp không có khả năng hoàn toàn bảo đảm an toàn.

“Ốc Vân Tông cấu kết ma đầu, sát hại Vân Tùng trưởng lão cùng hơn trăm người đệ tử Thanh Vân Tông, Huyền Cơ chân nhân còn tự mình tới cửa nhục nhã, Thanh Vân Tông ta tuyệt sẽ không để yên!” Tông chủ Thanh Vân Tông Vân Trúc chân nhân đứng ở trong hư không dõng dạc nói.

“Không sai, Ốc Vân Tông chính là yêu tông, lúc trước Thanh Đồng chân nhân sát hại trưởng lão Đinh Hộ, chúng ta đau khổ không có chứng cớ, nay lại là hiểu rõ, Thanh Đồng kia vốn là yêu thú, giấu khế chủ Đoán Thiên của y ở Ốc Vân Tông, giết đại sư luyện khí Đinh Hộ, toàn bộ chính đạo liền không có đại sư luyện khí có thể sánh vai cùng Đoán Thiên, từ nay về sau, chúng ta chỉ có thể dùng nhiều tiền mua ma bảo các gì đó!” Tông chủ Lưu Vân Tông Lưu Mang chân nhân cũng cùng nói.

“Ốc Vân Tông cấu kết ma đạo, là nhục nhã của chính đạo!”

“Chứa chấp ma tôn, dẫn sói vào nhà!”

Các môn phái nhỏ đều ra vẻ một lòng đầy căm phẫn, nhưng trong lòng đến cùng là nghĩ như thế nào thì không thể biết được.

Nhưng mặc kệ bên ngoài mắng chửi như thế nào, người Ốc Vân Tông đều giống như ngủ vậy, lui ở bên trong không ra ngoài.

Có người nhịn không được đi vào, xuyên thấu qua sơn môn Ốc Vân Tông, muốn nhìn một chút xem người Ốc Vân Tông đang làm cái gì. Chỉ thấy trên đường núi thật dài, có một áo tím nam tử đang ngồi bên cạnh đống lửa, chăm chú nướng đùi gà, nhìn thấy có người ở nhìn hắn, liền hướng người nọ cười cười:“Huynh đệ, có muốn ăn đùi gà hay không?”

Người nọ mở to hai mắt nhìn, nhịn không được đi về phía trước một bước, bỗng nhiên, cảm giác bị một luồng lực hấp dẫn thật lớn kéo qua,“Ầm” một tiếng đụng vào một bức tường vô hình, sau đó giống như bị dính vào trên mạng nhện, giãy như thế nào cũng không ra được, linh lực công kích đụng tới kết giới, tựa như đá chiềm đáy bể, không còn tồn tại.

Mà nam tử đang nghiêm túc nướng đùi gà, bỗng nhiên cười cười, ung dung đi tới, cầm đùi gà trong tay “Ba” một tiếng nhét vào trong miệng gã:“Muốn ăn liền nói, tội gì đụng vào đại trận hộ sơn chứ?”

Người xung quanh lập tức hít ngược một ngụm khí lạnh, người bên trong pháp trận có thể dễ dàng đụng vào người bên ngoài pháp trận, nhưng người ngoài trận giống như côn trùng dính chặt trên mạng nhện không thể động đậy, nếu nhét qua không phải đùi gà mà là linh kiếm, người này cũng đã mất mạng!

“Sư huynh, người bên ngoài nói thật sao? Bọn họ nói tông môn có rất nhiều người đều là yêu thú.” Một đệ tử nội môn hỏi Hoa Tình đang ngửa đầu nhìn trời.

“Có phải hay không vốn chẳng quan trọng, ta chỉ biết, nếu tông môn bị công phá, ngươi ta đều sẽ trở thành chó mất nhà.” Phía sau, Trình Khê mang theo linh kiếm bỗng nhiên mở miệng nói.

Hoa Tình ngạc nhiên quay đầu nhìn hắn, thiếu niên thiên linh căn, này lúc trước vẫn luôn ghen tị Mạc Thiên Liêu, lúc nào lại trở nên như vậy đại nghĩa sâu sắc như vậy?

“Họ Mạc chẳng qua ỷ vào mình là lão quỷ đoạt nhà mới có thể tu luyện nhanh như vậy, khiến cho tông môn trêu chọc phải tai họa lớn như thế, nay, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt tông môn!” Trình Khê lại nói một câu như vậy, liền vọt tới đám người đang dính vào vách tường trên không trung.

Hoa Tình giật giật khóe miệng, nói nửa ngày, vẫn là đang so bì với Mạc Thiên Liêu.

Đại trận hộ sơn rất lợi hại, dù là tu sĩ kỳ hóa thần, đi qua cũng sẽ bị dính chặt, chỉ là tốt chút sức lực thì có thể thoát ra, nhưng người tu vị không cao thì đương nhiên không được.

Mới đầu tất cả mọi người đều vội vàng xung phong, đến sau này tất cả đều bận rộn cứu người.

“Như vậy không được,” Lưu Bích ngăn lại đám người Vân Diên muốn đi tiếp tục cứu người,“Cứ để nó hao tổn như thế, đây chỉ mới là bắt đầu thôi, cái này nếu là đại trận, thì nhất định sẽ có lúc hao hết linh lực.”

“Đây là ý gì?” Tông chủ Thanh Vân Tông hỏi.

“Chỉ cần khiến tất cả mọi người dán đến trên pháp trận, thì linh lực pháp trận này rất nhanh liền sẽ hao hết.” Lưu Bích cười lạnh nói.

Mọi người sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại, pháp trận không có lực công kích, dán lên đi không có gì nguy hiểm, chỉ là người bên trong sẽ công kích.

“Ốc Vân Tông đến bây giờ cũng không có hạ sát thủ, nghĩa là bọn họ vẫn có đạo nghĩa,” Lưu Mang chân nhân sờ sờ râu,“Mọi người cùng tiến lên, bọn họ cũng không rảnh chú ý.” Liền tính thương vong vài người cũng không quan trọng, đến lúc đó bọn họ đã công phá đại trận hộ sơn.

Thiên Lang chân nhân chắp tay sau lưng đứng ở ngoài Ốc Vân Điện, nhìn nhân sĩ các phái giống như châu chấu nhào lại đây, còn chưa kịp ra lệnh, liền thấy lửa lớn ngút trời từ ngoài trận mãnh liệt mà đến, đốt hết tất thảy châu chấu đang dính trên trận pháp.

Đệ tử Ốc Vân Tông đang định xách kiếm chuẩn bị xông lên trợn tròn mắt, đại hỏa từ nơi nào đến thế?

Mọi người hoảng sợ quay đầu, liền thấy bên trong đại hỏa, một người thân hoa phục đen tuyền đạp hư không mà đến, một cái miệng rộng màu đồi mồi ở bên cạnh lao nhao kêu to:“Oa, chủ nhân, thật nhiều bia ngắm, chúng ta đến chơi bạo vũ lê hoa Thái Thủy châm đi!”

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

Lưu manh: Ngươi ra chủ ý tệ hại này làm gì thế

Thói xấu (Lưu Tệ – đọc trại từ Lưu Bích): Thế này không phải tốt hay sao, gom tất cả mọi người lại cùng nhau

Lưu manh: Gom lại cùng nhau cho người đánh sao?

Thói xấu: Đúng rồi

Lưu manh:…… Ta giống như đã biết được chuyện gì ghê gớm

Bình Luận (0)
Comment