Dỗ mèo đại gia vui vẻ rồi, Mạc Thiên Liêu gọi tiểu nhị tới đưa đồ ăn.
Trong Như Ý Phường chỉ có quán trọ này, hương vị đồ ăn bình thường nhưng giá lại cao, Mạc Tiểu Trảo khua khua thịt cá trong chén, đẩy qua một bên không muốn ăn.
Mạc Thiên Liêu mặc kệ nó, chuẩn bị một lát nữa đi ra ngoài mua cho mèo một chút cá sống còn mình thì cầm đũa ăn từng ngụm từng ngụm đồ ăn. Đời trước tu tiên, xuất thân hắn bần hàn, sau khi cửa nát nhà tan, càng thường xuyên ăn không đủ no, trừ phi đồ ăn thật sự khó có thể nuốt xuống, thì đồ gì hắn cũng có thể ăn được.
Mạc Tiểu Trảo ngồi xổm một bên nhìn hắn, cúi đầu, từ từ ăn thịt cá bị để qua một bên trong chén. Nó cũng từng bị đói qua, chỉ là sau khi gặp Mạc Thiên Liêu, không tự giác bắt đầu kén ăn.
Mạc Thiên Liêu quay đầu nhìn thấy cục bông nhỏ đang từ từ ăn cá, nhất thời có chút đau lòng, hồi trước lúc ở Ma cung, đại gia này chỉ ăn linh ngư nuôi trong suối băng:“Không muốn ăn thì đừng ăn, một lát ta mua cho em cái khác.”
Cục bông trắng ngẩng đầu nhìn nhìn hắn, lắc lắc Appearancecái đuôi, quyết đoán đẩy chén ngọc qua một bên.
“……” Mạc Thiên Liêu giật giật khóe miệng, nhận mệnh đứng dậy, dặn dò mèo nhà mình ngoan ngoãn đợi, đi ra cửa phòng lại không yên lòng, xoay người trở về ôm mèo nhét vào trong áo, nhấc chân xuống đường.
Mặt trời đã xuống núi, Như Ý Phường đốt đèn lên, chợ tu tiên khác hẳn phàm phân, không phân ngày đêm, có một số bảo vật cần phải đợi đến đêm mới nhìn rõ diện mạo vốn có của nó.
Cửa hàng đều đóng cửa, mấy quán nhỏ trên quảng trường liền dời tới giữa phường. Đèn Lưu Ly, lụa Lạc Tinh, chén Dạ Quang, vô số bảo vật bày đầy trong Như Ý Phường, xa xa nhìn qua, nhìn như đường trên trời.
Mạc Thiên Liêu mua một bao cá chiên, bản thân ăn một con, còn lại đút cho miệng mèo trong túi áo choàng.
“Trâm lưu ly này thật là đẹp mắt, sư huynh, cho huynh cài đi.” Một nữ tu diện mạo xinh đẹp cầm một cây trâm tạo hình đơn giản khoa tay múa chân trên đầu nam tử sau lưng.
“Cái này ta mang không hợp.” Nam tử kia bộ dạng cao lớn thô kệch, nghe được lời sư muội nói, mặt có chút đỏ, tuy rằng rất muốn thừa nhận, nhưng mà cây trâm lưu ly lóng lánh trong suốt này thật sự không hợp với gã, nếu mang, sợ là sẽ khiến sư huynh đệ chê cười.
“Đúng vậy, thế gian này sợ là chỉ có người nọ mới có thể xứng với cây trâm bậc này……” Nữ tu cầm trâm gài tóc, thấp giọng tự nói. Người nọ rất yêu màu lưu ly nhạt, dù là cột tóc, trâm gài tóc đều là làm từ loại này.
Nam tử có chút không vui, nâng tay đoạt lấy trâm gài tóc, ném về sạp nhỏ:“Người nọ đã chết lâu rồi, có gì tốt mà cứ nhớ thương mãi?”
“Huynh……” Nữ tử giương mắt trừng gã, đang định nói cái gì, đột nhiên dừng lại.
“Cây trâm lưu ly này bán thế nào?” Thanh âm trầm thấp dễ nghe, mang theo vài phần tản mạn, nghe vào tai nữ tử lại như sấm bên tai.
“Mười lăm viên linh thạch hạ phẩm.” Tu sĩ bày quán lập tức đáp.
“Lưu ly này sắc màu tuy đẹp, nhưng chạm trổ đơn sơ, phí nguyên liệu này,” Ngón tay thon dài từ trong áo choàng vươn ra, vân vê cây trâm lưu ly nhạt màu kia, trên mặt khắc mây trôi theo trăng đơn giản, đao pháp trúc trắc,“Năm viên linh thạch hạ phẩm.”
“Không được, ta nội mua khối lưu ly này đã tốn tám viên.” Kia tu sĩ không bán.
“Vậy còn không bằng ngươi trực tiếp bán lưu ly, ta cho ngươi mười viên.”
“……”Tu sĩ bày quán tức đến ngã ngửa.
“Tôn giả……” Nữ tử đứng bên ngây ngốc gọi ra miệng.
Người bên trong áo choàng không hề có phản ứng, tiếp tục cò kè mặc cả với người bày quán, cuối cùng dùng tám viên linh thạch hạ phẩm mua cây trâm lưu ly kia, rời đi cũng không quay đầu lại.
Mạc Thiên Liêu trở lại quán trọ, thưởng thức trâm lưu ly trên tay, lấy ra một con dao khắc thật nhỏ, không chút để ý tân trang lại vật chạm trổ thô sơ kia. Cô nàng vừa rồi, nếu là hắn không có nhận lầm, hẳn là người trong đám nhóm lửa hồi trước của mình, quên mất là từ Ma môn nào đưa tới, xem ra Ma cung tan, nữ tử này về lại môn phái mình, nhưng mà…… Nơi này là địa bàn Ốc Vân Tông, tại sao lại xuất hiện người của Ma môn?
“Móng Nhỏ, em có nhớ nàng kia là người môn phái nào tặng cho ta hay không?” Mạc Thiên Liêu thổi thổi bột vụn trên cây trâm xuống, hỏi cục lông đang liếm móng một bên.
Mèo nhỏ ngẩng đầu nhìn hắn, chậm rãi nheo mắt lại, đột nhiên cào cho hắn một móng.
Mạc Thiên Liêu cả kinh, một vuốt này mang theo linh lực, cào xuống nhất định sẽ chảy máu, sợ tới mức thần hồn muốn thoát ra khỏi cánh tay!
Bên tai truyền đến tiếng gỗ bị đâm, cúi đầu nhìn thấy, non nửa cánh tay mình quả thật biến thành khúc gỗ, móng vuốt cào rách tay áo, để lại trên khúc gỗ bốn đường trắng xóa.
“Ý?” Giật giật cánh tay, ngón tay còn có thể hoạt động, khúc tay biến thành gỗ kia cũng còn có tri giác, chỉ là so với máu thịt thì hơi chậm một chút.
“Meo?” Mèo nhỏ cũng mở to hai mắt nhìn, dùng đệm thịt hồng nhạt đè xuống, cứng cứng, còn mang theo một tầng vỏ cây màu xanh nhạt, thân mình đứng lên, liên tục cào thử, cảm giác rất thú vị, liền ôm cánh tay kia bắt đầu vừa cào vừa gặm.
Mạc Thiên Liêu trố mắt một lát, chậm rãi rút thần hồn ra khỏi đầu ngón tay, ngón tay liền dần dần biến thành gỗ, lại sung nhập thần hồn vào, thì liền biến trở về máu thịt. Đối với bản thân tùy thời có thể biến thành trạng thái “không phải người”, tâm tình Mạc Thiên Liêu cực kỳ phức tạp, ôm lấy cục bông còn đang dùng hắn để mài móng không biết mệt, nằm xuống giường, nhắm mắt, ngủ.
Một đêm không nói chuyện, ngày kế, Mạc Thiên Liêu khoác áo choàng, lại đi đến phòng đấu giá.
Tu sĩ có đồ gửi bán cầm thẻ gỗ tiến vào, không có đồ thì phải giao nộp năm viên linh thạch hạ phẩm làm phí vào phòng.
Mạc Thiên Liêu thu hồi thẻ gỗ lại, thả năm viên linh thạch xuống cái khay đặt ngay cổng để vào, đi thẳng vào trong, tìm một cái góc tầm thường ngồi xuống. Mà người cầm trong tay thẻ gỗ, thì được người hầu thỉnh vào gian phòng trang nhã đặc biệt.
Phòng cũng không tính là lớn lắm, rất nhanh đã đầy người ngồi, ngọn đèn dần tối, có tu sĩ trúc cơ nụ cười như cúc đi lên đài.
“Nhờ các vị ủng hộ, đến thăm phòng đấu giá trong Như Ý Phường, hôm nay có vài món trân bảo khó có được,mời chư vị đạo hữu, tiền bối cùng nhau thưởng thức……” Đại khái giới thiệu quy trình đấu giá, bảo vật đều đặt ở trên đài, lấy vải đỏ che, từng món từng món được vạch ra, ai trả giá cao thì được. Trong phòng đấu giá có cao thủ tọa trấn, không cần lo lắng có kẻ giết người đoạt bảo.
Mạc Thiên Liêu cười nhạo, trong phòng đấu giá đương nhiên sẽ không có việc gì, ra khỏi nơi này thì không biết à nha.
“Món bảo vật thứ nhất, Quy Nguyên thảo ngàn năm,” Tu sĩ trên đài vạch tấm vải đỏ trên cái khay thứ nhất, một cây linh thảo màu vàng nằm lẳng lặng ở trong hộp ngọc lạnh,“Giá khởi điểm, bốn trăm năm mươi viên linh thạch hạ phẩm.”
Quy Nguyên thảo, chính là luyện chế đan dược trấn an thần hồn loại căn bản, trăm năm tuổi có thể luyện chế an thần đan, năm trăm năm tuổi luyện chế tỉnh thần đan, ngàn năm tuổi thì có thể luyện chế Ngưng Thần đan.
Giá Ngưng Thần đan cực kỳ quý, bởi vì loại đan dược này không chỉ có thể trấn an thần hồn nóng nảy, nếu là thần hồn thụ thương, cũng chỉ có loại đan dược này mới có thể tu bổ được một hai phần.
Linh thảo vừa ra, lập tức bị rất nhiều luyện đan sư tranh đoạt, cuối cùng bị người lấy tám mươi viên linh thạch trung phẩm cướp đi.
Ba cái đầu đều là linh thảo cùng đan dược, Mạc Thiên Liêu thiếu hứng thú, móc ra một bao cá chiên, con có con không đút mèo ở bên trong áo choàng.
“Món thứ tư, chính là một bộ pháp khí hiếm thấy,” Tu sĩ trúc cơ trên đài xốc lên vải đỏ, cầm ra hộp gỗ thủy trầm ngàn năm, chậm rãi mở ra, lộ ra gai gỗ đầy bên trong hộp,“Bốn mươi chín cây gai gỗ thủy trầm, Huyền Thiết bọc đầu, làm công tinh xảo, thượng phẩm pháp khí, giá khởi điểm năm mươi viên linh thạch trung phẩm.”
“Gai gỗ thủy trầm, phải làm thành bảo khí mới được, chỉ là pháp khí thì có ích lợi gì?” Dưới đài có người khe khẽ nói nhỏ, nhiều thứ thật nhỏ như vậy, nếu không thể dùng thần hồn khống chế, ném ra cũng không có nhiều tác dụng lắm.
Người trên đài nhân tựa hồ đoán trước được điểm ấy, lấy ra một cây gai gỗ:“Không bằng chư vị tận mắt nhìn uy lực pháp khí này, rồi sau đó quyết định.” Nói xong, có người chuyển ra một khối đá Kim Cương cao ba thước đặt ở trên đài, loại này nham thạch này cực kỳ rắn chắc, có thể so với thân thể một tu sĩ kim đan.
Một cây gai gỗ mang theo linh lực bắn thẳng đến, không hề có cản trở gì xuyên qua đá Kim Cương.
Mọi người ồ lên, thủy trầm mộc xác thật thích hợp làm ám khí, nhưng dùng tốt như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, cho dù không phải bảo khí thì thế nào, lúc đánh nhau chết sống với người ta ném ra vài cái, chọc vài lỗ máu trên người đối phương, tình huống nói không chừng liền có thể nghịch chuyển.
“Sáu mươi!”
“Sáu mươi lăm!”
“Tám mươi!”
Chỉ chốc lát sau, giá liền lên tới tám mươi viên, tăng giá dần dần hoãn xuống, mọi người bắt đầu tăng từng viên từng viên một.
“Chín mươi!” Một thanh âm nữ tử vang lên, mang theo vài phần tình thế bắt buộc.
Mọi người một trận im lặng, này pháp khí tuy tốt, nhưng nếu vượt qua một trăm linh thạch trung phẩm thì không có lời.
“Chín mươi lăm.” Một thanh âm lười nhác từ trong góc hẻo lánh truyền ra.
Nữ tử quay đầu, vừa vặn nhìn thấy một cái cằm lộ ra dưới mũ trùm màu đen, nhất thời sửng sốt. Người đàn ông cao lớn thô kệch bên cạnh thấy có người tranh đồ cùng sư muội, nhất thời không bằng lòng,“Một trăm!”
“Một trăm linh một.” Mạc Thiên Liêu đút một con cá nhỏ, mở miệng chậm rì rì.
“Một trăm linh năm!” Gã đàn ông kia chống lại hắn, vội vàng mở miệng.
Mạc Thiên Liêu như trước không nhanh không chậm nâng giá.
“Một trăm ba mươi!” Vài hiệp sau, kia gã đàn ông Ma môn nọ đã hô lên giá cao như thế, rồi sau đó dương dương tự đắc ngó qua, giá này đã vượt xa giá trị bộ pháp khí kia, thoạt nhìn kia người mặc áo choàng rất muốn, để hắn còn có thể ra bao nhiêu.
Mạc Thiên Liêu thu hồi cá chiên trong tay, vỗ vỗ tay, không đọ giá tiếp.
“Thành giao!” Tu sĩ trúc cơ trên đài cười đến không khép miệng,“Chúc mừng vị đạo hữu này!”
Ma môn đại hán trợn mắt há mồm, nhìn hộp gỗ đưa đến trước mắt, cùng sư muội mặt đầy cảm kích, cắn chặt răng, bỏ tiền!
“Kiện bảo vật cuối cùng, cực kỳ khó được, chư vị nhớ lấy, nếu có được, tốt nhất nên nhận chủ tại trong phòng đấu giá ta.” Tu sĩ trúc cơ trên đài dừng một chút, thứ cần nhận chủ, hoặc có thể thu nhập đan điền nuôi dưỡng linh khí, hoặc chính là yêu thú trân quý vô cùng, vô luận loại nào, đều làm người ta điên cuồng.
Mèo nhỏ trong lòng chậm rãi trèo lên, thò đầu ra khỏi lỗ rách nhỏ trên áo choàng, Mạc Thiên Liêu nhìn trái nhìn phải, dưới đài không có ánh đèn, mọi người có lẽ nhìn không thấy được cũng bông nhỏ này, liền để yên nó.
Đợi câu đủ khẩu vị mọi người rồi, trên đài mới chậm rãi vạch vải đỏ ra, lộ ra một cái lồng sắt, trong lồng chỉ có một con báo con lộ ra vẻ hoảng sợ, chợt bại lộ dưới ánh sáng mạnh, phát ra tiếng kêu nhỏ bé yếu ớt.
“Yêu thú!”
“Bao nhiêu linh thạch ta đều muốn!”
“Nhanh lên báo giá!”
Trong đại đường nhất thời nổ tung.
Mèo nhỏ cào áo choàng bỗng nhiên siết chặt móng vuốt lại, rẹt một tiếng, xé ra một lỗ hỏng lớn.
Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:
Thợ Mộc: Ta đã không phải người, chậc chậc
Móng Nhỏ: Không có việc gì, mặc kệ anh biến thành cái gì, trong lòng ta vẫn không biến.
Thợ Mộc:[ cảm động – ing] ta ở trong lòng em là cái gì?
Móng Nhỏ: bàn cào mèo.
Thợ Mộc:…… Đột nhiên cảm giác tâm nứt ra.