Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Chương 23 - Tam Tang

Mạnh Hổ nhìn trái nhìn phải, móc ra một hộp ngọc thanh hoàng. Ngọc thanh hoàng có thuộc tính mộc, bình thường dùng để bảo tồn linh thảo không có thuộc tính ngũ hành.

“Đây là?” Mạc Thiên Liêu không có ý mở ra, chỉ nhìn về phía đại sư huynh.

“Nói ra thì dài,” Mạnh Hổ nâng tay, mở hộp ngọc ra,“Đây là mục đích chủ yếu sư huynh ta rèn luyện bên ngoài lần này, khổ sở trăm bề mới được, còn liên lụy Mặc Hùng.”

Bên trong hộp ngọc còn trải một tầng hạt băng, sau khi mở ra còn bốc lên từng đợt khí lạnh, ở giữa những bạt băng có đặt một quả cây màu đỏ tươi, có lẽ là bởi vì đường xá xa xôi, nên giờ nhìn có nhiều nếp nhăn, vẻ ngoài nhìn không tốt mấy, nhưng cũng không khó để Mạc Thiên Liêu nhận ra, là Tam Tang Ngưng Thần Quả!

Tam Tang không cành, có thể ngưng thần.

Tam Tang cũng là một loại thần mộc, cực kỳ khó có được, bởi vì không có chạc cây, cách mỗi ba mươi năm, trên những chỗ lõm trên thân cây sẽ kết ra một ít quả, loại này quả có lực ngưng thần hiếm thấy, có thể ngăn cản thần hồn phi tán.

“Quả này nhìn rất lạ, đại sư huynh muốn dùng nó làm gì?” Mạc Thiên Liêu bình tĩnh nhìn Mạnh Hổ.

Mạnh Hổ cười cười, không có giải thích công dụng của loại quả này cho Mạc Thiên Liêu, thậm chí ngay cả tên cũng không nói ra, chỉ cười ha ha nói:“A, nó quả là rất quý, đệ không biết ta tốn bao công sức đâu. Quả này đối với sư tôn rất có ích, ta là muốn hiến nó cho sư tôn.”

Trong lòng Mạc Thiên Liêu hồi hộp hẳn lên, một thần hồn hoàn chỉnh tựa như một quả trứng gà nguyên vẹn, sẽ không phi tán, trừ phi thần hồn có tổn hại. Giống như xác phá trứng mà ra, dịch trứng dưới ánh mặt trời sẽ từ từ trở nên khô cạn, tiêu tán, Tam Tang Ngưng Thần Quả tạo nên một màng mỏng bao quanh thần hồn, ngăn cản nó tiếp tục xói mòn.

Nói như thế, thần hồn sư tôn hóa ra có tổn hại.

“Đồ tốt như vậy, sư huynh trực tiếp cầm đưa sư tôn là được,” Mạc Thiên Liêu cảm thấy nghi hoặc, gai gỗ nơi đầu ngón tay cũng không thu hồi,“Đưa đến chỗ đệ để làm gì?”

Mạnh Hổ gãi gãi đầu, đứng dậy đi một vòng quanh phòng, thở phì phì một chút rồi ngồi xuống lại:“Ta thấy sư tôn rất cưng đệ, nên muốn đệ cầm đưa cho sư tôn.”

Mạc Thiên Liêu buông mắt xuống, cũng không nói tiếp.

Ý thức được chính mình có chút đường đột, Mạnh Hổ lại bật dậy đi thêm một vòng nữa, đều không có giải thích quả này là gì, sư đệ sẽ không cho rằng mình cầm thứ không tốt gì đó đến hãm hại hắn chứ?“Sư đệ, nói thật với đệ, cái này là thần quả có lợi cho thần hồn, chỉ là vì đường xá xa xôi, biến thành cái dạng này, tính tình sư tôn đệ cũng biết, vẻ ngoài không tốt người nhất định sẽ không muốn ăn, ta liền suy nghĩ hai ta cùng đi, ngươi giúp ta khuyên nhủ sư tôn, để cho người ăn.”

Quả nhiên là tính tình nóng nảy, Mạc Thiên Liêu nhìn sư huynh đang dựa vào bàn mở to đôi mắt, càng muốn khi dễ hắn:“Phía sau núi có nhiều yêu thú như vậy, nếu thần hồn sư tôn không ổn, tìm một con yêu thú thuần hóa cũng được, cần gì phải……”

“Chính người …… Có yêu thú,” Mạnh Hổ dừng một lát,“Đệ mới nhập môn, có vài thứ còn không biết, yêu thú chỉ có thể trấn an tâm ma cùng nóng nảy, có một số việc, yêu thú giúp không được.”

Sư tôn đã có yêu thú? Mạc Thiên Liêu rất là hiếu kỳ, sao lại chưa từng thấy qua. Còn định hỏi thêm, Mạnh Hổ cũng đã đứng lên, không định nói thêm nữa, kéo Mạc Thiên Liêu muốn đi gặp sư tôn.

“Đợi đã,” Mạc Thiên Liêu cầm hộp ngọc kia, dùng đầu ngón tay thoáng đụng vào quả nhiều nếp nhăn kia, có một cỗ linh lực hệ Mộc nhỏ bé yếu ớt chậm rãi chảy vào trong quả, nhanh chóng thu hồi tay,“Có lẽ ta có biện pháp để quả này tươi lại.”

“Thật sao?” Mạnh Hổ mắt sáng ngời, đã nói sư đệ này không phải người thường.

“Ta cũng không chắc lắm, sư huynh có thể cho ta thời gian vài ngày hay không?” Mạc Thiên Liêu đặt hộp ngọc về lại tay Mạnh Hổ.

“Được,” Mạnh Hổ không có tiếp chiếc hộp, lại giao cho Mạc Thiên Liêu,“Đệ cầm đi, làm xong tới nói ta là được.” Nói xong, nâng tay triệt cấm chế, lại hùng hục chạy đi, dường như sợ Mạc Thiên Liêu đưa trả lại cho hắn.

Thứ trân quý như vậy mà cứ thế giao cho hắn? Không sợ hắn xơi luôn hoặc làm hư? Mạc Thiên Liêu đối với đại sư huynh thuần lương này thật sự không biết nên nói cái gì mới tốt, nâng tay buộc chặt hộp ngọc trong vòng tay chứa đồ.

“Grao!” Mới vừa đi ra ngoài Mạnh Hổ đột nhiên sợ hãi kêu lên một tiếng.

Mạc Thiên Liêu bước nhanh ra ngoài, liền thấy một con mèo trắng nhỏ đang ngồi xổm trên hàng rào, đại sư huynh nhà mình ngồi ở trước mặt mèo nhỏ.

“A, này…… Ngươi cũng chạy tới tìm sư đệ chơi hả, a ha ha.” Mạnh Hổ cười nói.

Mèo đại gia liếc liếc đồ đệ ngốc, nâng vuốt cho nó một bàn tay.

“Vậy, ta đi trước, mấy thằng nhóc con đã hồi lâu không thấy, cũng không biết có luyện công tốt hay không.” Mạnh Hổ vừa nói, vừa chạy xa.

“Móng Nhỏ.” Mạc Thiên Liêu đi qua, ôm lấy mèo nhỏ, đại sư huynh đối với mèo nhỏ rất tốt, xem ra mấy năm nay tại Ốc Thanh Động, cục bông nhỏ sống cũng không tệ lắm.

“Meo…..” Miễn cưỡng lên tiếng, mèo trắng nhỏ bò vào lòng Mạc Thiên Liêu, ngáp một cái.

“Em đi đâu thế? Ta nướng cá mà không tìm được em, đành để sư tôn ăn.” Cúi đầu hôn hôn đầu lông, Mạc Thiên Liêu nhét mèo nhỏ vào trong áo, nhấc chân đi ra ngoài.

Chiêu “Khô mộc phùng xuân” không luyện mà có này tất nhiên không giống với người tu luyện nó, chắc là có liên quan đến bản thể bất tẫn mộc này, hắn phải đi tra điển tịch, mau chóng chữa trị Tam Tang Ngưng Thần Quả kia. Thần hồn sư tôn có tổn hại, trì hoãn không được.

Từ Ốc Thanh Động đi ra ngoài, đoạn đường đến cầu vồng, đó là vực sâu vạn trượng, cần phải bay qua. Trúc cơ không có đủ linh lực, thì không thể ngự kiếm, mỗi lần tới nếu không phải sư tôn xách qua, thì là sư điệt giúp đỡ, thật là không tiện.

Thời gian trước Mạc Thiên Liêu luyện chế một pháp khí tàu bay nhỏ, chỉ cần lắp linh thạch là có thể bay, nhưng mà nhìn rất đơn giản, chỉ như một cái dĩa lớn, bay cũng chỉ có thể bay xa mấy trượng, nhưng qua đủ để qua rãnh trời này rồi.

Móc ra cái đĩa hình dạng cổ quái, đạp dưới chân, khảm lên một viên linh thạch hạ phẩm, cái đĩa cũng chầm chậm bay lên.

Có thể khống chế phi kiếm, thuyền bay hay không, thứ nhất là cần linh lực sung túc, vả lại cũng cần thần hồn. Phi kiếm là chỉ thuần dựa vào linh lực tu sĩ, chưa đến trúc cơ căn bản không đủ để chống đỡ, thuyền bay hao tổn là linh thạch, Mạc Thiên Liêu có thần hồn, đương nhiên có thể khống chế.

Qua cầu vồng, trực tiếp hướng phúc địa vạn sách.

Phúc địa vạn sách, mỏm núi tầng tầng lớp lớp, giống như từng hàng thẻ tre, một tòa tháp chín tầng cao sừng sững đứng trong đó, hắc kim làm tường, tinh thạch làm đỉnh, đồ sộ khổng lồ. Dựa vào ngọc bài của đệ tử, lại giao nộp vài linh thạch liền có thể đi vào tìm đọc điển tịch.

“Đệ tử luyện khí chỉ có thể vào tầng một đọc sách, không thể đi lên tầng cao, nhớ lấy.” Thủ vệ thu linh thạch của Mạc Thiên Liêu, nhiều lần dặn dò.

Mạc Thiên Liêu gật đầu, cất mèo đi vào.

Tầng một tồn trữ nhiều sách giấy, có không ít nội môn đệ tử đang ở đó đọc, kiến thức tu tiên có rất nhiều, không có sư phụ chỉ có thể dựa vào bản thân tìm tòi. Giáo huấn công pháp là sư huynh sư tỷ, đương nhiên không có nhẫn nại giảng giải từng cái một cho ngươi.

Mạc Thiên Liêu nhìn lướt qua đại khái, những thứ trong đó đều cực kỳ dễ hiểu, chẳng có tác dụng gì với hắn, liền trực tiếp lên tầng hai.

Tầng hai là cho tu sĩ trúc cơ dùng, không có người trông coi, chỉ là những thứ kia đối với tu sĩ luyện khí không có tác dụng gì. Mạc Thiên Liêu vẫn không xem như trước, tiếp tục đi lên tầng trên.

Ở giữa tầng hai và tầng ba có dựng một tầng cấm chế, chính là để kiểm tra thần hồn, không có thần hồn thì không thể thông qua, cái này cũng là để bảo hộ đệ tử cấp thấp. Bởi vì, dùng thần thức khắc ghi chép lên ngọc giản, tu sĩ không có ngưng luyện thần hồn thì không thể xem được, nếu miễn cưỡng xem, tất nhiên sẽ tổn thương hồn phách.

Mạc Thiên Liêu đi vào không hề có trở ngại gì, tựa trán trên cửa thang lầu cao hình ngọc, điển tịch ở nơi nào, vừa xem đã hiểu ngay.

Rất nhanh tìm được những ghi chép về thần mộc, Mạc Thiên Liêu cầm lấy phiến ngọc giản cổ xưa, dán tại ấn đường.

Thần mộc khác linh mộc, thần mộc sống từ thời thượng cổ đến nay, mỗi một chủng trên thế gian chỉ có thể có một cây. Mà linh mộc là chỉ loại cây hữu dụng với tu sĩ, sẽ có những loại khác nhau về tuổi tác, cũng có thể trồng.

Nay thần mộc còn sót lại trên đại lục Thái Huyền, còn chưa tới hai mươi chủng loại.

Mèo nhỏ từ trong lòng Mạc Thiên Liêu chui ra, trèo lên giá ngọc giản cao cao. Từng ngọc giản nho nhỏ đều được sắp xếp ngay ngắn thành hàng, nâng tay, đẩy, ào ào ngã xuống một đống. Vẫy vẫy cái đuôi, cảm giác thật là thú vị.

Đợi Mạc Thiên Liêu xem xong, mở mắt ra, liền phát hiện giá ngọc giản trước mặt mình đều lộn xộn. Mà mèo đại gia nhà mình, đang đắc ý dương dương ngồi xổm trên tầng cao nhất liếm móng vuốt.

“……” Mạc Thiên Liêu một hồi lâu sau vẫn nói không ra lời.

“Chuyện gì xảy ra?” Một tu sĩ kim đan dáng người có chút béo đi tới, nói chuyện chậm rãi,“ Mấy ngọc giản này đều được sắp xếp đúng chỗ, sao ngươi có thể làm loạn chúng được?”

Ngữ điệu chậm rãi, dù cho ánh mắt đã trợn tròn, thoạt nhìn có chút sửng sốt, còn có chút giận dữ, nhưng nói chuyện vẫn như trước, không nhanh nổi.

Mạc Thiên Liêu đứng lên, nhanh chóng tự hỏi làm thế nào để dối cho qua chuyện.

“Meo!” Cục bông màu trắng hai ba bước nhảy xuống dưới, trước mặt tu sĩ kia, lại đẩy ngã một loạt ngọc giản.

Mạc Thiên Liêu:“……”

Tu sĩ kim đan:“……”

Mèo nhỏ đẩy ngọc giản xong, lại vui mừng nhảy đến trên vai Mạc Thiên Liêu, lắc lắc cái đuôi.

Tu sĩ mập mạp kia giờ mới phản ứng lại, chậm rãi lộ ra một cười:“Ta là đại đệ tử Nguyên Hải, môn hạ của Huyền Cơ chân nhân, ngươi là tiểu đồ đệ của sư thúc Thanh Đồng đúng không?”

“Mạc Thiên Liêu, gặp qua Nguyên sư huynh,” Mạc Thiên Liêu vội vàng hành lễ,“Mèo nhỏ không biết chuyện, tạo thêm phiền phức cho huynh.”

“A…… Không sao,” Nguyên Hải vẫy tay, chậm rì rì đi đến trước cái giá, nâng tay bắt đầu sửa lại ngọc giản,“Nơi này giao cho ta là được, ngươi mau đi xuống đi, tu sĩ luyện khí đi đến tầng ba, bị người nhìn thấy là không tốt.”

“Tạ sư huynh,” Tuy rằng không biết vì sao Nguyên Hải vì đối tốt với hắn như vậy, nhưng không cần hắn ở lại dọn dẹp, Mạc Thiên Liêu mừng rỡ tránh quấy rầy, cũng không khách khí, ôm mèo nhỏ chuẩn bị đi,“Đúng rồi sư huynh, không biết vị sư huynh nào am hiểu luyện đan, đệ có chút chuyện muốn thỉnh giáo.”

Lần trước trên yến hội Viêm Liệt có nói với qua hắn, nếu có chuyện không tiện hỏi sư tôn, có thể tới hỏi các sư huynh, tuy rằng sư phụ bọn họ không cùng người, nhưng hoàn toàn có thể tùy thời trao đổi lẫn nhau.

Nguyên Hải nhìn thoáng qua mèo nhỏ trong lòng Mạc Thiên Liêu, chậm rãi đan hai tay lại với nhau, cười tủm tỉm nói:“Ngươi có thể đi tới chỗ Hoa Tình xem xem, hắn là luyện đan sư.”

Hoa Tình…… Mạc Thiên Liêu nhớ tới vị sư huynh ăn mặc trang điểm xinh đẹp mình thấy lần trước, giật giật khóe miệng, chắp tay cảm ơn, xoay người đi ra ngoài.

Trong điển tịch ghi về Bất Tẫn mộc không nhiều, chỉ nói thần mộc này có lực sinh sôi không ngừng, về phần này lực lượng này dùng như thế nào, ai cũng không biết, dẫu sao không ai có thể trở thành thần mộc. Muốn nghiệm chứng lực sinh sôi không ngừng này, thì phải tìm chút linh thảo đến thử xem, mà người có được linh thảo nhiều nhất, tất nhiên là luyện đan sư.

Hoa Tình đang ở đan phòng mài phấn hắt xì một cái, sờ sờ mũi, không hiểu sao có cảm giác ai đó đang tính toán hắn, hôm nay chắc sẽ không phát sinh chuyện gì không tốt đâu ha?

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

Móng Nhỏ: Bổn tọa đến gặp ngươi là chuyện không tốt sao?

Hoa Tình: Không có chuyện gì có thể bết bát hơn chuyện này!

Móng Nhỏ:[ yên lặng mài móng vuốt ] lặp lại lần nữa

Hoa Tình: Sư thúc có thể đến gặp đệ tử, thật sự là tam sinh hữu hạnh, đệ tử mừng đến mức muốn ngất đi. QAQ

Bình Luận (0)
Comment