Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Chương 26 - Bế Quan

Mạc Thiên Liêu sửng sốt, hiếu kỳ nhìn về phía thảm da hổ kia, linh lực dư thừa, sinh cơ dạt dào, chính là một con yêu thú cấp cao.

“Chuyện gì?” Thanh Đồng buông quyển sách trên tay, xê xê chân, đạp lên đầu hổ, đè cái đầu lông lớn ấy xuống.

Mạc Thiên Liêu phục hồi tinh thần, nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng đại sư huynh, lại không tiện hỏi sư tôn, như vậy có vẻ mình tới đây tìm người, mà không phải tới gặp sư tôn, chỉ đành móc hộp hàn ngọc từ trong lòng ra:“Đây là ngưng thần quả đại sư huynh đi ra ngoài rèn luyện hao hết vất vả mới tìm được, nhờ đệ tử mang đến hiến cho sư tôn.”

Con hổ quỳ rạp trên mặt đất vẫy vẫy lỗ tai, thầm nói sư đệ rất này phúc hậu, liền an tâm nằm sấp chẳng thèm động đậy nữa.

Thanh Đồng nâng tay, cầm lấy Tam Tang Ngưng Thần Quả nhìn có vẻ rất ngon trong hộp ngọc, dùng mũi chân chọt chọt lỗ tai hổ.

Hổ mập ngẩng đầu, nhìn linh quả tươi ngon ướt át trong tay sư tôn, trợn mắt lên, đây quả thật là cái quả khô héo nhăn nheo mà nó mang tới sao?

Thanh Đồng bóp bóp Tam Tang Ngưng Thần Quả lớn bằng nắm tay kia, nhìn có vẻ quả này chứa rất nhiều nước, lớn hơn miệng y một vòng, nếu trực tiếp ăn nhất định sẽ làm bẩn mặt. Nghĩ nghĩ, lại đặt qua một bên.

Mạc Thiên Liêu thấy thế, nhịn không được khuyên một câu:“Sư tôn, ngưng thần quả này vẫn nên ăn ngay lúc còn tươi.” Ngưng thần quả tựa như đất ướt, phải ăn lúc còn mọng nước, như vậy mới có thể càng bao bọc thần hồn bao thêm tốt, màng bọc bên ngoài thần hồn càng thêm rắn chắc hơn.

Vừa nói, vừa nâng tay cầm ngưng thần quả lại, Mạc Thiên Liêu rút ra một con dao nhỏ, hai ba cái cắt ngưng thần quả thành những múi quýt, ngay ngắn chỉnh tề sắp lên dĩa ngọc, trình đến trước mặt sư tôn.

Hổ mập trợn mắt há mồm mà nhìn thủ pháp cắt đồ cùng bộ dáng cun cút lấy lòng của Mạc Thiên Liêu, cảm giác có chút ê răng.

Đôi mắt đẹp lạnh lùng trong trẻo đảo qua đảo lại giữa dĩa ngọc và Mạc Thiên Liêu, chậm rãi thò tay, bốc một miếng, bỏ vào trong miệng.

Thịt quả mềm mại vào miệng liền tan, chất lỏng trong veo nhập hầu, quả thực làm dịu đi cơn đau ân ẩn trong óc.

“Viêm Liệt gặp qua sư thúc.” Viêm Liệt một thân trường bào tay rộng diễm sắc đi đến, khom mình hành lễ, thanh âm không nhanh không chậm, mang theo một chút ý cười, khiến người nghe tâm sinh hảo cảm.

Mạc Thiên Liêu đứng dậy né tránh.

“Ừ.” Thanh Đồng hơi hơi nâng tay, ý bảo Viêm Liệt miễn lễ.

“Gặp qua sư huynh.” Mạc Thiên Liêu nâng tay, chào Viêm Liệt.

Con hổ mập dưới chân Thanh Đồng cũng phụ họa một tiếng:“Grao……”

Viêm Liệt cười đáp lễ, một đôi mắt hoa đào cong thành trăng non, đi qua sờ sờ đầu hổ, lúc này mới ngẩng đầu nói:“Là như vậy, lần trước sư thúc ở dưới chân núi thanh trừng hai tên tạp chủng Thanh Vân Tông kia, đã đổ qua cho Ma môn.”

Mạc Thiên Liêu nghĩ đến, lúc ấy tên Ma tu mà hắn lấy đại đao giết gã tu sĩ luyện khí Thanh Vân Tông nọ, tên là gì ấy nhể?

“Hạ Hi Lâu kia là tôn tử ruột thịt của Vân Tùng trưởng lão Thanh Vân Tông, sau khi Thanh Vân Tông biết được chuyện này vẫn chưa nhiều lời, chỉ là Vân Tùng trưởng lão rất giận dữ.” Ánh mắt Viêm Liệt lộ ra vài phần giễu cợt, cái thứ ăn chơi trác tác bùn nhão không đắp được tường này mà Vân Tùng trưởng lão còn mỗi ngày nuông chiều, tán tụng, chỉ vì đó là huyết mạch duy nhất của lão.

Người tu tiên thọ mệnh lâu dài, mà lúc muốn phi thăng tốt nhất nên cắt đứt mọi ràng buộc nơi trần thế, Viêm Liệt vẫn không rõ, vì sao Vân Tùng này cố chấp lưu lại huyết mạch như thế.

“Mặt mũi mà thôi.” Thanh Đồng lại bốc một miếng ngưng thần quả, chậm rãi ăn.

Mặc kệ là vì huyết mạch, hay là vì mặt mũi, Vân Tùng trưởng lão tuyên bố quyết không bỏ qua, đã dẫn người khởi hành đến Ốc Vân Tông. Nói là để điều tra rõ nguyên nhân, thuận đường tiếp kiến Ốc Vân Tông.

“Chuyện dưới núi đã xử trí thỏa đáng, nhưng mà Vân Tùng trưởng lão khó đối phó, còn thỉnh sư thúc sớm chuẩn bị,” Viêm Liệt cầm ra cây quạt xếp có hồng ngọc làm cốt, thiên tằm làm mặt,“Vân Tùng là thuộc tính mộc, sư thúc chống lại lão sợ phải ăn mệt, cây quạt Phần Thiên này có chứa linh lực nửa tháng của đệ tử, sư thúc có thể cầm, để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.”

Mạc Thiên Liêu nhíu mày, trưởng lão này đến tiếp kiến tông môn khác, còn muốn đánh nhau nữa?

Bên trong Ma đạo, Ma Tôn gặp nhau, cũng sẽ không vừa gặp mặt liền ra tay tàn nhẫn, mọi người đều có thân phận, giống tiểu lâu la đánh đánh giết giết như vậy mất thể diện chừng nào, thường thường đều là khách khách khí khí. Mà chính đạo ngược lại vốn chú ý mặt mũi, lại dùng loại phương thức trao đổi dã man này?

“Không cần,” Thanh Đồng đẩy bảo phiến ra, cây quạt này chỉ có hai cái, chính là linh bảo bổn mạng của Viêm Liệt,“Bổn tọa sợ hắn?”

Thủy sinh mộc, Thanh Đồng thuộc tính thủy chống lại Vân Tùng thuộc tính mộc, đương nhiên là có chút thiệt, nhưng Thanh Đồng cũng không phải thủy linh căn đơn thuần, mà là biến dị băng linh căn, hoàn toàn có thể dùng nhũ băng đập chết lão nha!

Viêm Liệt nghe vậy, cũng không kiên trì, thu hồi bảo phiến, lại nói vài thứ an bài nghênh đón Vân Tùng, liền đứng dậy cáo lui.

“Sư tôn, tình huống Thanh Vân Tông ngày nay ra sao?” Mạc Thiên Liêu nhớ rõ, trước khi hắn chết, Thanh Vân Tông chính là đệ nhất đại tông, làm việc vẫn mang tác phong ngụy quân tử, nay sao lại thiếu kiên nhẫn như thế.

“Ba trăm năm trước, Ốc Vân Tông thế nhược, không đủ để cùng chống lại hai tông môn. Chỉ là trận dịch Thập Sát cốc năm đó, Thanh Vân Tông cùng Lưu Vân Tông tử thương thảm trọng, tránh không được có chút nóng nảy.” Thanh Đồng cười nhạo một tiếng, giương mắt nhìn Mạc Thiên Liêu, lại buông đôi mắt xuống.

Mạc Thiên Liêu sửng sốt, nào ngờ năm đó bản thân đại khai sát giới, lại tạo ra ảnh hưởng đến các thế lực trong chính đạo như thế, cũng không biết quang cảnh Ma đạo hiện giờ ra sao.

Hổ mập nghe đến mờ mắt, ngáp một cái, ngả người, mở rộng tứ chi ra, để lộ cái bụng lông trắng bông bông mềm mềm. Bàn chân trắng nõn nhẹ nâng, dịch đến trên cái bụng ấm kia.

Thanh Đồng chậm rãi ăn hết Tam Tang Ngưng Thần Quả, thò tay để thị nữ áo trắng lau sạch sẽ mấy ngón tay trắng mềm nõn nà, nhắm mắt lại, nâng tay đuổi người:“Bổn tọa muốn bế quan mấy ngày, ngươi đi đi.”

Mạc Thiên Liêu trừng mắt nhìn, sao lại bế quan?

Mỹ nhân áo trắng đứng dậy, hổ mập dưới chân cũng cùng đứng lên, giũ giũ lông.

Thường xuyên bế quan cũng không phải là phương thức tu luyện của chính đạo, muốn biết, để tăng linh lực thuần thục, chiêu thức, nâng cao tâm cảnh cũng rất quan trọng. Mà để nâng cao tâm cảnh, thì phải nhập thế tu hành.“Sư tôn……” Mạc Thiên Liêu nhịn không được muốn nhắc nhở Thanh Đồng một câu.

Đôi mắt đẹp lạnh lùng trong trẻo nhìn qua, mang theo vài phần hơi nước, dường như là, mệt nhọc……

Mạc Thiên Liêu nuốt lời đến bên miệng xuống đi, ngược lại hỏi:“ Linh thú này của sư tôn, tên gọi là gì?” Yêu thú hung mãnh nếu không đính khế, thì không thể giống như Mạc Tiểu Trảo tùy ý chơi đùa cùng người, đại đa số tình huống chính là cắn nát người, cho nên tất nhiên, con hổ mập này hẳn chính là linh thú của sư tôn mà đại sư huynh nói kia.

“Đại Béo.” Thanh Đồng vẫy vẫy tay không kiên nhẫn, xoay người đi nội điện, con hổ mập đang chuẩn bị chạy theo vào phòng, nghe được cái tên này, tức khắc lảo đảo một chút, bị cánh cửa ầm ầm đóng kín ngăn cách ở bên ngoài.

Mạc Thiên Liêu đi qua, sờ sờ đầu hổ mập, thuở nhỏ hắn gặp đại biến, đối với người vẫn không thể buông đề phòng, nhưng đối với động vật nhỏ lông xù, thì đặc biệt có kiên nhẫn:“Được rồi Đại Béo, sư tôn bế quan không thể quấy rầy, theo ta đi, ta nướng thịt cho ngươi ăn.”

“Grào –” Hổ ta gào về phía hắn một tiếng.

“Hư, đừng ồn!” Mạc Thiên Liêu chọt chọt đầu hổ, xoay người ra khỏi chính điện.

Ánh nắng bên ngoài vừa tốt, ấm áp chiếu xuống trên thềm ngọc bên ngoài cung Thanh Ninh, nhìn rất mê người. Mạc Thiên Liêu vén vạt áo, ngồi xuống thềm ngọc ngồi, vỗ vỗ vị trí bên cạnh:“Đại Béo, đến, hai ta tán gẫu.”

Con hổ vằn vện xông qua, bấu lấy bả vai, kéo tai hắn lại gần rống to, không cho gọi là Đại Béo!

Mạc Thiên Liêu ngoáy ngoáy tai:“Tốt, biết mày đang rất vui, nói cho ta biết một chút, sư tôn ngày thường bế quan làm cái gì?”

Người thường bế quan, ít thì mười ngày nửa tháng, nhiều thì ba đến năm năm, sư tôn nhà mình mỗi lần bế quan chỉ có hai ba ngày.

Hổ béo dùng chân sau gãi gãi cổ, không nói cho ngươi, ai bảo ngươi vô lễ với sư huynh!

“Sau khi Tam Tang Ngưng Thần Quả xong thì cần phải luyện hóa, nhưng không biết luyện hóa như thế nào……” Mạc Thiên Liêu hơi hơi nhíu mày, ăn xong linh quả Thiên cấp, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút phản ứng, Tam Tang Ngưng Thần Quả này hắn chưa ăn qua, cũng không biết có chỗ gì khó chịu hay không.

Càng nghĩ càng cảm thấy mới bộ dáng sư tôn vội vã đi vào vừa nãy có vấn đề, Mạc Thiên Liêu liền đứng dậy, làm cho hổ béo đang liếm móng vuốt hoảng sợ.

“Đại Béo, đừng lên tiếng, ta lo cho sư tôn, muốn vào xem.” Mạc Thiên Liêu xoa xoa hổ mập, yêu thú có thể nghe hiểu tiếng người.

Nói cho Đại Béo xong, Mạc Thiên Liêu tay chân rón rén đi đến trước cửa nội điện, suy tư một lát, liền chậm rãi rút thần hồn từ tứ chi ra.

Con hổ mập ngồi xổm sau lưng Mạc Thiên Liêu, ngạc nhiên phát hiện hơi thở người này càng ngày càng yếu, đến cuối cùng, dường như không cảm giác hắn tồn tại.

Mạc Thiên Liêu nâng tay gỗ có chút cứng lên, chậm rãi đẩy cửa ra, từng bước đi vào đi. Nếu không phải còn muốn đi đường, hắn đặt thần hồn ở thiên linh, như vậy trong mắt tu sĩ, hắn chính là một thân cây, đó là tuyệt chiêu ẩn nấp hành tung.

Bên trong nội điện có chút u ám, bức màn trắng thuần khe khẽ mấp máy, căn phòng u tĩnh.

Trên giữa giường lớn, có một người đang lẳng lặng nằm.

Mạc Thiên Liêu cứng ngắc nhếch nhếch môi cười, quả nhiên là đang ngủ! Chậm rãi đi qua, đệm mềm dưới đất ẩn đi tiếng bước chân rất tốt, hổ mập cũng cùng chen vào, theo đuôi đến gần bên giường.

Đợi đến khi thấy rõ bộ dáng người nằm trên giường, Mạc Thiên Liêu ngây ngẩn cả người.

Mặt như ngọc điêu, lạnh lùng trong trẻo không chút tỳ vết, môi mỏng khẽ nhếch, bởi vì vừa ăn xong ngưng thần quả, hiện lên vài phần hồng nhạt trơn bóng, cả người thoạt nhìn còn đẹp hơn ngày thường đến vài phần, không vì cái gì khác, chỉ là một đầu tóc dài đen như mực, nay đã biến thành màu trắng!

Người thường nếu đầu bạc trắng thì nhìn có vẻ già nua, tóc Thanh Đồng biến thành bạc trắng ngược lại nhìn càng tốt hơn, vì đó không phải là màu sương trắng già nua, mà là trắng sữa, nhàn nhạt khiến người có cảm giác kỳ dị vốn là nên như thế, mái đầu trắng tuyết này dường như càng thích hợp với mỹ nhân như ngọc kia.

Linh quang chợt lóe qua, có cái gì đó vỡ tan trong đầu, Mạc Thiên Liêu cứ ngây ngốc đứng nhìn như thế một hồi lâu, chậm rãi vươn tay, đầu ngón tay khẽ run muốn chạm đến khuôn mặt kia, lại bị đầu hổ đột nhiên xuất hiện chắn đường đi.

Bình Luận (0)
Comment