Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Chương 46 - Hàng Giả

“Răng rắc” Thí Địa tôn giả bẻ gãy tay vịn bên ghế dựa, chậm rãi nâng tay, chỉ chỉ thần khí trên đài, lại chỉ chỉ Mạc Thiên Liêu:“Cái kia, chính là, thần khí?”

“Đúng vậy.” Bộ dáng Mạc Thiên Liêu đầy mặt kích động, thật giống như gặp được cọng rơm cứu mạng vậy.

Mèo nhỏ nhảy đến trên đầu sư tử nhìn nhìn, bĩu môi, đã nói đó là phế vật rồi mà, một đám người còn coi nó như bảo bối, ai mua rồi về hối hận không kịp cho mà xem.

Không khí trong sân có chút xấu hổ, người bán đấu giá trên đài không hề phát hiện, vẫn ra sức tuyên truyền như cũ:“Tẩm ngầm tầm ngầm mà đấm chết voi, đây chính là đặc điểm phong cách làm việc của Đoán Thiên tôn giả, chư vị không thấy Thái Cực Khai Thiên phủ, Hiên Viên liệt chùy của Thí Địa tôn giả không sao, những thứ đó đều là linh khí thượng phẩm số một số hai, coi như gần với bán tiên khí……”

Thí Địa nhíu nhíu mày, làm cái gì mà lôi gã ra ví dụ chứ!

Mọi người nghe được lời ấy, đều gật đầu, nghĩ đến linh bảo bản mạng của Đoán Thiên tôn giả chẳng khác gì với cây rìu chẻ củi, liền đối với đao giết heo trên đài buông xuống vài phần hoài nghi.

“Chắc các vị biết, thần khí này bởi vì Đoán Thiên tôn giả ngã xuống, ba trăm năm qua không người có thể hoàn thành luyện chế,” giọng nói người bán đấu giá trở về bình tĩnh, bày ra một bộ không gạt trẻ con cũng không lừa người già,“Nay nó cũng chỉ là pháp khí không có gì không thể phá mà thôi.”

Lúc này mọi người mới buông bỏ nghi ngờ trong lòng xuống, ai mà không từng hỏi thăm tin tức về nó chứ, đương nhiên biết thần khí này có vấn đề, nếu là thật không có vấn đề, sớm đã có người dùng nó nhấc lên gió tanh mưa máu.

“Ba trăm năm qua, rất nhiều luyện khí sư chắc hẳn đã tìm được cách kích hoạt thần khí, chư vị nếu mua về, nhất định sẽ tặng phương thức cho các đại khí luyện sư nghiên cứu.” Người bán đấu giá nữ cầm ra một thẻ ngọc, cười nói.

Lời vừa nói ra, không khí dưới đài mới khôi phục lại náo nhiệt, muốn mua thần khí, đương nhiên là nhà có luyện khí sư tốt hoặc tự thân chính là luyện khí sư, nhưng ba trăm năm không người có thể luyện chế thành, giờ chợt mua về cũng không biết muốn luyện đến khi nào, có kinh nghiệm của tiền nhân, đương nhiên sẽ tiết kiệm không ít sức lực.

“Ra giá ba mươi vạn linh thạch thượng phẩm.” Người bán đấu giá báo giá khởi điểm.

Tuy rằng đây là bán thành phẩm, nhưng thần khí chính là thần khí, bản thân bày ở chỗ đó, giá không có khả năng thấp hơn tiên khí, nhưng cũng cao không bao nhiêu.

Phía dưới bắt đầu báo giá, tăng lên từng vạn lại từng vạn, trên thực tế đọ giá chỉ có vài Ma Tôn, cùng vài luyện khí sư cấp cao, những tu sĩ khác không có thực lực này.

“Sư thúc, hôm nay tựa hồ có Ma Tôn muốn thần khí này, chúng ta sợ là……” Trong một nhã gian vắng, một tu sĩ thân đạo bào mây trôi đang có ý khuyên can thiếu niên bên cạnh, thiếu niên trời sinh mi thanh mục tú, rất là tuấn lãng, bộ dáng thoạt nhìn giống như phàm nhân mười sáu mười bảy tuổi, nhưng nhìn kỹ, lại đã có tu vi nguyên anh.

“Không thử sao mà biết.” Thiếu niên ý bảo tu sĩ kia tiếp tục đọ giá, nói như vậy, theo bản năng vuốt nhẹ bảo hộ cổ tay dưới tay áo,“Không thể vượt quá năm mươi vạn.”

Cái bảo hộ cổ tay kia giống như bằng bạc, bên trên khảm đủ các loại bảo thạch quý hiếm, màu như biển xanh sâu thẳm, cực kỳ tương tự với vòng tay mà Mạc Tiểu Trảo đeo, chỉ là rộng hơn so hơn vòng tay kia mà thôi, bao quanh cổ tay cổ tay, một mặt mềm mại một mặt gồ ghề. Bên trong bảo hộ cổ tay của Đoán Thiên tôn giả, là không gian trữ vật rất lớn, thế nhưng qua nhiều năm như vậy, dù cho Đoán Thiên đã chết, ấn ký thần hồn trên vòng tay này vẫn không có biến mất, dù gã có làm thế nào đi chăng nữa, nó cũng không mở.

Cũng giống như mỗi ngày đeo trên lưng một núi bảo vật, lại không lấy được bất kỳ thứ nào, bảo sao không khiến người không nóng nảy.

Chuyện giết người đoạt bảo trong ma đạo còn càn rỡ phách lối hơn chính đạo rất nhiều, toàn bộ phòng đấu giá đều dùng thần thức báo giá, mắt thấy giá thần khí càng không ngừng tăng lên, Thí Địa lại không sốt ruột.

“Ba mươi tám vạn bảy ngàn.”

“Ba mươi tám vạn tám ngàn.”

Thí Địa chậm rãi vươn tay qua:“Bốn mươi vạn.”

Báo giá tạm dừng một chút, tiếp tục bay lên.

“Bốn mươi ba vạn ba ngàn.”

“Bốn mươi ba vạn năm ngàn.”

Thí Địa chậm rãi vươn tay:“Bốn mươi lăm vạn.”

Mỗi khi đến thời điểm giá giằng co, Thí Địa liền ra tay, báo một giá cao.

“Đáng chết, là ai có tiền như vậy.” Thiếu niên nguyên anh hấp tấp tới đỏ mắt.

“Tử Ngọc, ta đều nói, mấy Ma Tôn này có chính là tiền, cái này ngươi hẳn biết rõ hơn ta.” Sư huynh bên cạnh vỗ vỗ bờ vai của gã.

Giá vượt qua năm mươi vạn, thiếu niên chỉ đành khoát tay, để tu sĩ đọ giá buông tay, siết thành nắm tay, âm thanh lạnh lùng nói:“Sư huynh nói đùa, ta cũng không biết chư vị Ma Tôn nhiều lắm.”

Vị sư huynh kia âm thầm bĩu môi, Đinh Tử Ngọc này là thứ tử của Đinh trưởng lão, ai chẳng biết năm đó là bị đưa đi làm luyến sủng cho Đoán Thiên tôn giả, giả vờ làm quái gì.

Vài vị Ma Tôn có tiền, nhưng không có cố chấp đối với thần khí kia như Thí Địa, đọ giá một lúc rồi ngưng. Cuối cùng, Thí Địa dùng năm mươi lăm vạn linh thạch thượng phẩm mua được chuôi đao giết heo này.

Lúc người hầu dùng khay bưng đem thần khí qua, Thí Địa cầm trong tay xem tới xem lui:“Cháu ngoan, cháu xác định đúng là cái này chứ?” Xem thế nào cũng chỉ là một thanh đao giết heo dùng nguyên liệu thượng đẳng luyện chế ra mà thôi.

“Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi.” Mạc Thiên Liêu nâng tay tiếp nhận đao giết heo, chậm rãi vuốt nhẹ thân đao dày rộng, nhìn kỹ, thân đao kia cũng không phải là màu đen thuần, mà là xen lẫm một chút đốm vàng, nhìn xuyên qua, giống như đồi mồi, nhưng vẫn xấu giống như trước. Mọi người không có nhìn thấy, giây phút bàn tay Mạc Thiên Liêu tiếp xúc, trên sống đao giết heo kia lóe lên một luồng sáng không kịp bắt.

Bởi vì mua thần khí, Thí Địa cũng không dám lộ ra, giấu đao giết heo đi, lĩnh mọi người từ trong mật đạo nhã gian đi ra ngoài. Phòng đấu giá tiêu dao này, vốn là thiết lập dưới mặt đất, trong mỗi một nhã gian đều có một mật đạo, nối thẳng dưới đất, cửa ra mỗi mật đạo đều không giống nhau.

Ra khỏi, Thí Địa nhanh chóng lấy thuyền bay ra, một đường thẳng đến cung Thí Địa.

“Cháu ngoan, việc này không nên chậm trễ, cháu bắt đầu luyện chế đi.” Thí Địa vội vàng để người lấy đá Thái Sơ đến, cũng chuẩn bị gian phòng luyện khí thượng hạn cho hắn.

“Chuyện này……” Mạc Thiên Liêu cầm đao giết heo, có chút khó xử đứng tại chỗ.

“Sao, đổi ý à?” Thí Địa trầm mặt, thằng nhóc này chẳng lẽ không muốn sửa đao cho gã?

“Ngược lại không phải,” Mạc Thiên Liêu cười cười nói,“Chỉ là thúc thúc cũng biết, cháu nay tu vi trúc cơ, muốn luyện chế thần khí, linh lực còn không đủ, mong thúc thúc chuẩn bị đầy đủ linh thạch.”

Nghe thấy chỉ cần tiền, Thí Địa nhẹ nhàng thở ra, vung tay lên, gọi người đi tới mỏ đào đầy đủ linh thạch cho hắn.

Linh thạch đào ra từ mỏ, bình thường đều là lớn nhỏ không đồng đều, vì để dễ lưu thông, mới cắt ra theo khổ như vậy, Mạc Thiên Liêu đi vào địa hỏa thất, liền nhìn thấy toàn bộ sàn phòng, trải đầy linh thạch thượng phẩm.

Để đá Thái Sơ cùng đao giết heo qua một bên, Mạc Thiên Liêu nhìn gian phòng luyện khí một vòng, coi như vừa lòng. Nâng tay đóng cửa đá phòng luyện khí, chỉ để lại một lỗ hổng nhỏ nơi góc tường, để cho mèo đại gia nhà mình tiện ra ngoài chơi.

Thần khí Thái Thủy, đích xác là tác phẩm đỉnh cao của Mạc Thiên Liêu, nhưng muốn hoàn thành bước luyện chế cuối cùng, thực ra cũng không khó, khó là, sau khi luyện chế thành, phải nói như thế nào với Thí Địa đây.

Mèo trắng nhỏ nhàn nhã ở một bên gảy gảy linh thạch, hoàn toàn không có ý giúp đỡ nghĩ cách.

Mạc Thiên Liêu từ trong vòng tay chứa đồ móc ra những thức lúc trước mua ở Lục Hợp phường, Hiên Viên thiết, đá Thông Minh, đá Lạc Tinh. Đá Lạc Tinh ở dưới địa hỏa thấp thoáng phát ra hào quang như ngôi sao, che đi ánh sao ấy, nhìn kỹ, thực ra nó có màu như đồi mồi.

Ném một đống lớn Hiên Viên thiết vào trong lô, luyện hóa tạp chất trong đó, quá trình này cần thời gian rất lâu, đoán chừng muốn mười ngày nửa tháng.

“Muốn bán hàng giả, hử?” Giọng nói lạnh lùng róc rách như suối nước chảy vang lên bên tai, Mạc Thiên Liêu quay đầu, liền thấy mèo nhà mình không biết khi nào đã biến thành mỹ nhân sư tôn.

Mạc Thiên Liêu nhìn y:“Ai nói là đồ giả, đều xuất từ tay Đoán Thiên.”

Thanh Đồng mặc kệ hắn, nhấc lên thanh đao giết heo kia:“Phế vật này còn thiếu cái gì?” Ngón tay thon dài vươn ra, búng thân đao, một đường sáng lóe lên trên mặt đao, tỏ vẻ bất mãn đối với loại hành vi không tôn trọng thần khí này.

“Gã cũng không gấp gáp lắm,” Mạc Thiên Liêu đến gần trước mặt sư tôn,“Thí Địa nhìn ngốc, nhưng không dễ chơi đâu.”

Thanh Đồng thò tay, đẩy gương mặt đang tới gần ra xa:“Cho nên?”

“Suỵt –” Mạc Thiên Liêu giữ chặt tay sư tôn, lại lại gần,“Tai vách mạch rừng, chúng ta nhỏ giọng nói.”

Một bàn tay Thanh Đồng đập lên ót hắn, tai vách mạch rừng, nếu là Thí Địa muốn thám thính, nói nhỏ cách mấy gã cũng nghe được, trong phòng này y đã sớm dựng cấm chế cách âm, lúc này mới biến thành hình người.

Mạc Thiên Liêu sờ sờ đầu:“Lúc trước ta có làm một bảo khí cho Thí Địa, có thể xuyên qua cấm chế cách âm.”

“Phải không?” Thanh Đồng nhướn mày.

“Ta cũng không lừa em,” Mạc Thiên Liêu nói, lại kề sát, ôm bả vai sư tôn, cùng y trán chạm trán, dùng thần hồn trò chuyện trong tâm trí,“Như vậy sẽ không sợ bị nghe.”

Không ký kết huyết khế, không thể trực tiếp dùng tâm trí trao đổi, nhưng có thể thông qua tâm linh chạm vào nhau để hiểu rõ ý đối phương. Bình thường yêu thú không có khả năng để cho tu sĩ tiếp xúc với tâm trí nó, cũng chỉ có tổ hợp kỳ dị như Mạc Thiên Liêu cùng mèo nhà hắn mới có thể làm được.

“Muốn gạt Thí Địa, chí ít phải làm cho gã linh khí thượng phẩm.” Mạc Thiên Liêu cọ cọ cái trán trơn bóng kia, vừa cùng y trò chuyện trong tâm trí, vừa lặng lẽ dùng thần hồn thăm dò. Yêu thú chưa ký kết huyết khế với người không thể dễ dàng làm hành động này, chỉ là giờ phút này hai người đều không đề phòng lẫn nhau.

“Chỉ bằng tu vi trúc cơ của ngươi?” Thanh Đồng cười nhạo hắn, đẩy cái tay trên vai ra, ai ngờ tay kia không thành thật, rời khỏi bờ vai y, lại trượt xuống thắt lưng,“Nghiệt đồ, làm cái gì?”

“Ta muốn kết đan trước,” Mạc Thiên Liêu cười ôm sư tôn vào lòng, dùng động tác này hấp dẫn sự chú ý của y, thần hồn chậm rãi xâm nhập y, cẩn thận cảm thụ tình huống nơi đó,“Sư tôn đối với đồ nhi kết đan, nhưng có chỉ điểm gì không?”

“Hừ, ngươi…… A……” Thanh Đồng đang muốn cào cái tay bên hông, bỗng nhiên cảm giác được có cái gì xâm nhập thần hồn mình, lập tức giãy dụa,“Ra, đi ra ngoài!”

“Ngoan, đừng động, để cho ta xem!” Hai tay Mạc Thiên Liêu gắt gao siết chặt người trong lòng, một chút cũng không có ý buông tay ý. Bên trong thần hồn tổn thương quá mức, nhìn mà phát hoảng, vết thương từ hồi xa xưa giờ vẫn có thể nhìn ra rõ ràng, có lẽ bởi vì lúc ấy cắt bỏ thần hồn quá vội, dường như là xé ra, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy đau lòng đến mức tim muốn nứt ra.

Một luồng sáng lóe lên, mỹ nhân trong lòng biến thành cục bông nhỏ bắt không được, nháy mắt lủi ra ngoài, lui vào góc trừng hắn.

Mạc Thiên Liêu cũng không đuổi theo, chỉ lẳng lặng nhìn thẳng y, sau một lúc lâu mới từ từ nói:“Ngày thường cũng sẽ đau sao?”

Ai cần ngươi lo! Mèo nhỏ không để ý tới hắn, xoay người chui qua cái lỗ nhỏ trên cửa, không thấy bóng dáng.

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

[ Tu Chân giới phần 315 đài phát sáng ]

Đại chùy: Khiếu nại, thần khí Đoán Thiên tôn giả luyện này là giả

Thợ Mộc:[ Hoảng sợ] ngươi làm sao biết được là giả?

Đại chùy: Không có logo ngọn lửa

Thợ Mộc:…… Đến đến, ta vẽ cho ngươi, cái này chắc là đúng rồi phải không?

Đại chùy: Cũng không khác lắm.

Bình Luận (0)
Comment