Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Chương 49 - Diệt Trệ (Giết Heo)

Nếu Thí Địa biết đá Thái Sơ giá trị vạn kim của mình, chỉ dùng để trang sức cho đao, không biết sẽ nghĩ như thế nào. Thanh Đồng sờ sờ ký hiệu hỏa diễm lóng lánh trong suốt, tóm lại so với giết cả nhà lấy máu đầu tim, kết quả chỉ là vẽ hoa như Khô Cốt lão tổ thì vẫn tốt hơn nhiều.

“Bảo bối, tránh ra chút, ta muốn luyện đá Thái Sơ.” Mạc Thiên Liêu kéo Thanh Đồng về phía sau, ném số đá Thái Sơ còn lại vào bếp lò, lửa trong lò ầm ầm tăng cao, ngay cả vách lò cũng hừng hực bốc cháy.

Đá Thái Sơ, là khởi đầu của thiên địa, là ngọn nguồn của linh khí, bản thân nó có thể hấp thu linh khí cuồn cuộn không ngừng. Luyện khí lô, cũng là một loại pháp khí, Thí Địa đưa cái này đã là bảo khí, được một khối đá Thái Sơ lớn như vậy cung cấp linh khí, đương nhiên càng cháy rừng rực.

Ánh lửa hừng hực hắt lên mặt Mạc Thiên Liêu khi sáng khi tối, nhớ tới hồi trước hắn còn chưa kịp ném đá Thái Sơ vào trong Phần Thiên lô, đã xảy ra chuyện. Khi đó thần khí vừa luyện thành, còn nằm trong lô, trực tiếp ném đá Thái Sơ thạch vào là có thể dung hợp, còn nay cần phải phí chút công sức mới được.

“Ngươi vừa rồi gọi ta cái gì?” Giọng nói du dương vang lên bên tai.

Mạc Thiên Liêu cứng ngắc, cười quay đầu nói:“Gọi theo thói quen, bảo bối.”

“Ngươi……” Thanh Đồng nâng tay muốn đánh hắn, bị Mạc Thiên Liêu bắt lấy.

“Bảo bối cần phải cẩn thận giữ lấy, ta cũng không nói sai, Móng Nhỏ là bảo bối của ta, sư tôn đương nhiên cũng thế.” Mạc Thiên Liêu nheo mắt nhìn y.

Một bàn tay Thanh Đồng ôm hồ ly, một bàn tay bị cầm, hình người lại không thể dùng chân sau cào hắn, chỉ có thể trừng mắt nhìn, rút tay ra:“Miệng lưỡi trơn tru, còn bất kính với sư tôn như vậy nữa, ta liền……”

“Liền cắn ta sao?” Mạc Thiên Liêu đến gần bên lỗ tai như ngọc kia, nhẹ giọng nói.

Hơi thở nóng hổi ở bên tai, nhuộm vành tai sắc ngọc thành hồng nhạt, Thanh Đồng nâng tay đẩy hắn ra, ném hồ ly, bản thân mình cũng biến thành mèo, nhảy vào góc không để ý tới hắn.

Hồ ly bị rơi, ngẩn ra một chút, chậm rãi đứng lên, nhìn trái nhìn phải rồi hướng tới ổ mèo ở trong góc đi tới. Ổ mèo rất mềm, hồ ly bị thương còn chưa khòi trèo lên liền lười biếng nằm sấp xuống. Mèo nhỏ đang ngồi xổm trừng Mạc Thiên Liêu, nhìn thấy hồ ly đến đây, rất tự nhiên mà gác cằm qua người hồ ly, tiếp tục trừng Mạc Thiên Liêu.

Mạc Thiên Liêu giật giật khóe miệng, mèo nhà mình thật sự là lười đến cảnh giới cao, ngay cả trừng người cũng không muốn tự mình chống cằm.

Đá Thái Sơ thạch rất dễ luyện chế, bởi vì tự thân nó biết hấp thu linh khí, trong lô lửa đầy, không đến một ngày liền luyện hóa xong. Ném thần khí đao giết heo bị đông lạnh thành băng vào. Lúc trước luyện chế thứ này, Mạc Thiên Liêu dùng chút nguyên liệu đặc biệt, sẽ tự động dung hợp cùng Thái Sơ thạch.

Mười ngón tung bay, nhanh chóng đánh thủ ấn vào bên trong lô, đá Thái Sơ bị luyện thành chất lỏng lập tức bị đánh tan, biến thành bụi nước. Lại đánh một đạo thủ ấn, để đao giết heo tự mình xoay tròn, tiếp xúc đầy đủ với bụi nước đá Thái Sơ. Rất nhanh, đá Thái Sơ liền bám vào trên đao, cùng hòa thành một thể. Lại luyện chế vài canh giờ, Mạc Thiên Liêu liền lấy thần khí ra.

Thần khí dung hợp đá Thái Sơ, thoạt nhìn chẳng khác biệt gì lắm với lúc trước, chỉ là màu sắc đồi mồi càng đậm thêm chút, thoạt nhìn giống như đen.

“Vậy là được rồi?” Mèo ngủ no biến thành hình người bước lại xem.

“Còn cần dùng linh hỏa thiên địa ôn dưỡng bốn mươi chín ngày,” Mạc Thiên Liêu đặt đao giết heo trên bàn tay,“Nhưng mà bây giờ đã có biến hóa chút đỉnh.” Nói như vậy, đại đao dài một thước nháy mắt thu nhỏ lại, biến lại cỡ như chiếc lá liễu

“Nơi nào có linh hỏa thiên địa?” Thanh Đồng hơi hơi nhíu mày, linh hỏa thiên địa rất khó tìm, nơi này của Thí Địa tôn giả chỉ sợ cũng không có.

“Ta có.” Mạc Thiên Liêu cười cười, búng ngón tay kêu vang, đầu ngón tay liền toát ra ngọn lửa màu xanh. Mộc trung hỏa, là một loại linh hỏa thiên địa.

Thần khí sở dĩ gọi là thần khí, là bởi vì nó thoát khỏi “khí” mà sinh “hồn”, có suy nghĩ của bản thân. Lúc trước Mạc Thiên Liêu nhìn thấy cách nói này ở trong sách cổ, bỗng nhiên sinh ra một ý tưởng, nếu khiến đồ vật sinh linh hồn rất khó, vậy sao không làm ngược lại, đưa một ít linh trí thiên địa luyện vào bên trong đồ vật.

Không nghĩ tới khi thực hiện ý nghĩ kỳ lạ đó, vậy mà có thể luyện ra thần khí thật.

Linh trí thiên địa, cũng giống như khí linh, đều là từ thiên tài địa bảo trải qua bao nhiêu năm mà ra, mấy linh trí này thường thường bắt đầu sinh thành từ Thượng Cổ, cần ít nhất mấy vạn năm mới có thể trưởng thành. Đây cũng là lí do vì sao hiện tại không có thần khí, thường thường người trong vòng ngàn năm sẽ phi thăng, vài linh bảo cấp cao cũng theo chủ nhân thăng thiên, nào có thời gian sinh ra linh trí?

Thiên địa sở sinh linh trí, đương nhiên chỉ có thể lấy linh hỏa thiên địa luyện chế, mới có thể khiến cho đồ vật tự dung hợp, mới có thể khống chế tự nhiên.

Thu đao giết heo hình lá liễu vào đan điền, mộc trung hỏa trong đan điền lập tức bao vây nó lại. Đao giết heo sắc đồi mồi lẳng lặng nằm ở trong đan điền, một luồng lưu quang bên trong lượn qua lượn lại hưng phấn không thôi. Linh hỏa, linh hỏa, có thể trợ nó khống chế linh hỏa thân thể! Nướng thêm vài ngày, là nó có thể nói chuyện!

“Đi thôi.” Mạc Thiên Liêu kéo tay Thanh Đồng, ý bảo y lại đây.

“Chít!” Bạch hồ ly chạy tới, ôm lấy chân Thanh Đồng, nhắc nhở y đừng quên mình.

Thanh Đồng thò tay bốc hồ ly lên, nhét vào vòng tay chứa đồ của mình. Lúc trước Đoán Thiên luyện chế vòng tay này, nghĩ đến đồ chơi mèo nhà mình còn bao gồm chuột sống, bướm hoa, chim nhỏ đủ loại, liền tự xây một không gian nhỏ, sung vào đầy đủ linh khí, có thể giữ vật sống. Nhưng mà, không gian này rất nhỏ, hồ ly nhét vào chắc là không thể nào động.

Cái này vẫn là Mạc Thiên Liêu tìm đọc vô số điển tịch, tự mình mày mò tìm ra, luyện phế không biết bao nhiêu nguyên liệu, mới luyện thành vòng tay chứa đồ duy nhất có thể chứa vật sống này trên toàn bộ đại lục Thái Huyền.

Giấu hồ ly tốt rồi, Thanh Đồng lúc này mới nhìn thoáng qua Mạc Thiên Liêu vẫn đang đưa tay, đi qua ôm chặt lấy cổ hắn, luồng sáng trắng lóe qua, mỹ nhân tựa trước ngực biến thành quả cầu bông treo trên vạt áo, gẩy gẩy hai ba phát, nhảy lên bả vai Mạc Thiên Liêu.

Hai tay Mạc Thiên Liêu ôm không khí, hồi tưởng dư vị mỹ nhân trong lòng, thu thập nguyên liệu trên mặt đất cho tốt, nhặt lên đao giết heo kia dỏm khảm đá Thái Sơ, đẩy cửa phòng luyện khí thất bước ra.

Hai tháng không thấy ánh mặt trời, trong nháy mắt đẩy cửa, Mạc Thiên Liêu nhịn không được nheo mắt, trong thoáng chốc nhìn thấy một đoàn màu đen gì đó nhào lại đây, lập tức nâng tay đón đỡ. Đao giết heo trong tay bị kích bắn ra tia sáng, người tới bị hù nhảy dựng, nhanh chóng rút ra pháp bảo bản mạng, một cái chùy lớn ngăm đen, chống lại đao giết heo kia.

“Ầm–” Một tiếng vang lớn, linh lực cực lớn của hai linh khí thượng phẩm va chạm nhau, làm sập gian phòng luyện khí phía sau Mạc Thiên Liêu.

Mạc Thiên Liêu bị đại chùy đập đến mức liên tục lui về phía sau, trở tay cắm đại đao xuống mặt đất, mới coi là hóa giải luồng sức mạnh kia. May mà Thí Địa cũng không dùng bao nhiêu linh lực, chỉ là nâng mặt chùy nện qua, hai linh khí tương xứng, ngược lại là không khiến gã thụ thương.

“Cháu ngoan, vất vả!” Thí Địa cười ha ha, một tay đoạt đao giết heo qua, lật xem trái phải, nhìn thấy đá Thái Sơ khắc thành ngọn lửa dị sắc trên chuôi đao, khóe miệng không khỏi giương càng lớn,“ Thần khí này……”

“Tiểu điệt bất tài, khó khăn lắm mới luyện thần khí tới linh khí thượng phẩm,” Mạc Thiên Liêu thở dài,“Nếu muốn luyện chế thêm bước nửa, pháp lực tiểu điệt cần phải tiến thêm một bước nữa mới được.”

“Linh khí thượng phẩm?” Thí Địa nhíu mày, vung vung đao giết heo trong tay, chạm vào đại chùy của mình, hai thanh linh khí ong ong đua tiếng.

“Đúng vậy, là tiểu điệt nghĩ sai,” Mạc Thiên Liêu đầy mặt hổ thẹn,“Nguyên tưởng rằng chỉ cần lấy linh thạch bổ sung linh lực không đủ là được, không lường trước, luyện chế thần khí này cần không chỉ là linh lực, mà còn có tâm cảnh, tâm cảnh tiểu điệt chỉ có Kim Đan sơ kỳ, không xứng với thần khí.”

Thí Địa mở to hai mắt nhìn:“Luyện khí còn muốn tâm cảnh?” Thật đúng là lần đầu nghe nói.

“Vạn vật có linh, tin rằng tôn giả có nghe nói qua, thần khí có linh trí của chính mình, muốn cảm hóa linh trí này, cần phải trên hóa thần đại năng mới được,” Mạc Thiên Liêu cười cười,“Vừa vặn tôn giả thích hợp.”

“Hả?” Thí Địa vốn định phát giận liền sáng mắt lên,“Ngươi là nói, ta có thể tự mình luyện sống nó?”

Mạc Thiên Liêu cười cười, không nói phải, cũng không nói không phải:“Tôn giả có thể ôn dưỡng nó ở đan điền, lúc rảnh rỗi trò chuyện với nó.”

“Vậy cần tốn bao nhiêu lâu?” Thí Địa vò đầu, cái này sao giống như nuôi con vậy, còn phải kể chuyện trước khi ngủ?

“Chân thành kiên định,” Mạc Thiên Liêu cười đến bí hiểm, nâng tay, khom mình hành lễ,“Đa tạ tôn giả thành toàn, tiểu điệt nay mai ở trong chính đạo, có chỗ nào cần dùng, nghĩa bất dung từ.”

Thí Địa vốn mở miệng muốn lưu lại Mạc Thiên Liêu, lời còn chưa nói ra đã bị nghẹn về, đại sư tử từ trong rừng nhảy ra, kéo kéo tay Thí Địa muốn xem thần khí.

“Ai, cháu ngoan, đợi đã.” Thí Địa nâng tay ngăn lại Mạc Thiên Liêu đang chuẩn bị đi.

Bước chân Mạc Thiên Liêu dừng lại, nay hắn căn bản không thể chống lại hóa thần tu sĩ, Thí Địa muốn lưu hắn lại, hắn cũng chỉ có thể lưu lại, đợi sau bốn mươi chín ngày lại nghĩ biện pháp.

“Ngươi còn chưa nói, danh tự thần khí này.” Thí Địa đầy mặt nghiêm túc nói.

Mạc Thiên Liêu giật giật khóe miệng, nhìn nhìn cái chùy lớn trên vai Thí Địa, chậm rãi nói:“Nếu đã về sở hữu của tôn giả, đương nhiên gọi giống như Thái Cực Khai Thiên Phủ (búa), Thái Cực Liệt Chùy, vậy tên là Thái Cực Diệt Trệ Đao đi.”

Tùy ý để thị nữ đưa Mạc Thiên Liêu ra ngoài, Thí Địa cầm lấy đao giết heo vui vô cùng, xoa xoa lông bờm sư tử nhà mình, Thái Cực Diệt Trệ Đao, ừ, nghe vào tai cũng rất khí phách…… Không đúng!

“Grao –” Lông chợt bị siết chặt, đại sư tử nhịn không được rống lên một tiếng.

“Mẹ nó, diệt trệ không phải có nghĩa là giết heo sao!”

Bình Luận (0)
Comment