Thần Mộc Cào Hoài Không Hết

Chương 80 - Gặp Chuyện Không May

“Sương Hoa! Ngươi không có việc gì a!” Lão hồ ly nhìn thấy huynh muội Sương Nhẫn, rất là vui mừng.

Mạc Thiên Liêu hơi hơi nhíu mày, ngược lại quên mất, bộ tộc bọn Sương Nhẫn, có thần hồn linh mẫn hơn rất nhiều so với yêu thú tầm thường, chỉ cần làm gối đầu là có thể xoa dịu cơn đau đầu, dưới tình huống ở cự ly như vậy gần, mấy hồ ly này tự nhiên có thể ngửi được mùi của Mạc Tiểu Trảo. Tựa như lúc trước Sương Nhẫn không chùn bước chạy đến thanh lâu, loại mùi của đại yêu thượng cổ không thể gạt được Hàn sương an thần hồ.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là Mạc Thiên Liêu nguyện ý để cho bọn họ gặp Thanh Đồng, đây đều là yêu thú hoang dại, không chừng ngày nào đó sẽ bị bắt đi ký kết huyết khế, đến thời điểm bị huyết khế ép buộc, thì cái gì cũng đều có thể nói ra.

“Chuyện gì ồn ào?” Thanh âm xa xăm giống như ngọc nát Côn Sơn, du dương động lòng, Mạc Thiên Liêu muốn ngăn thì đã chậm, Thanh Đồng mặc áo ngoài lụa nhám màu tuyết, chậm rãi đi xuống lầu.

Vẻ mặt tộc trưởng hồ ly kích động, vội vàng tiến lên hai bước, bị Mạc Thiên Liêu vươn tay ngăn lại, đừng tưởng rằng làm bộ xúc động là có thể lừa dối qua cửa. Làm chủ nhân ổ mèo, Mạc Thiên Liêu còn chưa có đồng ý mấy con hồ ly này vào cửa!

Ý thức được mình thất lễ, lão hồ ly vội vàng lui trở lại trước cửa, mang theo tộc nhân nhất tề quỳ lạy:“Bái kiến đại yêu!”

Mạc Thiên Liêu lập tức đen mặt, đứng ở cổng kêu lớn tiếng như vậy, sợ người khác không biết sao?

Thanh Đồng ngược lại không quan tâm, chấp thuận để vài con hồ ly kia vào phòng đến. Biết được là Thanh Đồng cứu huynh muội Sương Nhẫn, nhóm hồ ly lần nữa bái tạ, nói chuyện phiếm một lúc lâu sau, lại không có ý muốn rời đi. Nghe tộc trưởng hồ ly nói, mấy ngày này bên ngoài cực kỳ rét lạnh, lửa than trong tộc cũng không đủ dùng.

Mạc Thiên Liêu nhìn hồ ly gom thành một đống ngủ gà ngủ gật trên thảm ở đại sảnh, không khỏi đen mặt, mấy tên khốn này, nói là đến bái kiến, thực ra là tới ở ké phải không?

“Sương Nhẫn từng dùng huyết thề, sẽ không nói chuyện tông môn ra.” Thanh Đồng học bộ dáng Mạc Thiên Liêu, xoa xoa đầu hắn, nheo mắt nhìn về phía đám hồ ly lông xù, hai ngày này khí trời có chút lạnh, vừa vặn cần chút đệm chân cùng thảm.

Vì thế, đợi Mạc Thiên Liêu đi ra ngoài săn thú trở về, liền nhìn thấy trong đại sảnh là một mảng lông xù tuyết trắng, giật giật khóe miệng, tính toán làm sao đuổi mấy tên khốn này đi. Tuy rằng rất thích vật nhỏ lông xù, nhưng mà hiện tại hắn đang cùng Thanh Đồng hưởng thụ “Tân hôn”, có hai người Sương Nhẫn đã đủ chướng mắt, đằng này còn đến một đống.

Đang định lên lầu, đột nhiên cảm giác giữa đống lông lông có cái gì đó là lạ, nhìn kỹ lại, liền thấy cả đám hồ ly đều nằm bẹp ra đất, tứ chi duỗi ra, vẫn không nhúc nhích, ở trên hồ ly, có một con mèo nhỏ ngủ ngưỡng mặt lên trời. Bởi vì màu lông giống nhau, nhìn sơ qua thì khó thấy.

Mạc Thiên Liêu bước nhanh qua, một tay ôm lấy mèo nhỏ lên.

“Meo?” Mèo nhỏ đang ngủ say mở mắt ra, ngáp một cái, dùng đệm thịt ấm ấm mềm mềm đập lên mặt hắn.

Hồ ly dưới đất thấy mèo bị ôm lên, nhanh chóng đứng dậy, chen thành một đoàn run cầm cập. Mấy đời chúng nó sinh hoạt trên Tuyết Sơn, chưa thấy qua việc đời, ngửi được mùi đại yêu thượng cổ, liền muốn đến xem mới mẻ, phát hiện nơi này ấm áp, nên muốn ở vài ngày. Lại không biết, yêu thú huyết thống cao rất có ảnh hưởng áp chế đối với bọn nó, mỗi khi mèo này tiếp cận, chúng nó liền không ngừng phát run, luôn có ảo giác sẽ bị nó ăn luôn.

Cộng thêm tu vi cao hơn vài cảnh giới, mèo nhỏ muốn ngủ trên đầu chúng nó, căn bản không thể phản kháng.

Mạc Thiên Liêu chôn mũi vào đám lông mèo hít ngửi, tràn đầy mùi hồ ly, càng thêm không vui, ôm mèo nhỏ đi phòng tắm, tắm rửa cho y. Rồi sau đó, ôm Thanh Đồng biến thành hình người về nằm trên giường, dùng mùi của mình nhuộm hết trong ngoài người mèo nhỏ một lần, mới vừa lòng.

“Sao lại biến thành chó rồi?” Thanh Đồng thở hổn hển đẩy tên khốn đang cọ loạn ở trên người y ra, rõ ràng là khúc gỗ, lại giống như chó làm dấu hiệu, lưu mùi khắp nơi nơi như vậy.

Chạng vạng tối, lão hồ ly liền dẫn theo tộc nhân cáo lui.

Mạc Thiên Liêu một câu cũng không giữ lại, vô cùng vui vẻ đưa bọn họ ra ngoài. Sương Nhẫn muốn tộc trưởng mang muội muội về, Mạc Thiên Liêu lại mở miệng trước một bước:“Sư đệ, lâu không về nhà, ngươi cũng không hồi tộc xem một chút sao?”

Sương Nhẫn trừng mắt nhìn nhị sư huynh, đừng tưởng rằng cậu không biết người này có chủ ý gì, đẩy cậu đi là đối phương có thể muốn làm gì thì làm với sư phụ đang thụ thương, thể nhược.

Cuối cùng, huynh muội hồ ly không tình nguyện bị tộc trưởng kéo đi.

Bên ngoài tuyết càng rơi càng lớn, tựa như lông ngỗng, Thanh Đồng đứng ở trước vách tường trong suốt, lẳng lặng nhìn bên ngoài. Mạc Thiên Liêu đi tới, phủ thêm cho y một kiện áo ngoài:“Có muốn lên lầu ngồi xích đu hay không?”

Trên sân thượng tầng cao nhất, xích đu chạm trổ tinh xảo đã được Mạc Thiên Liêu trải thảm da hươi, bên ngoài bỏ thêm cấm chế phòng tuyết thông khí, sạch sẽ lại ấm áp. Mạc Thiên Liêu đi trước nằm trên đó, cảm giác vẫn có chút lạnh, liền vỗ vỗ ngực mình, ý bảo Thanh Đồng lại đây nằm. Thanh Đồng ghét bỏ bĩu môi, đi qua, bẹp một chút nằm xuống người hắn, bên hông lập tức bị một đôi tay ấm áp ôm chặt, đồng thời được một cái mền ấm áp bao quanh.

Dãy núi mênh mông bát ngát, bị tuyết lạnh bao trùm, tuyết lớn lượn lờ tung bay, dường như không có chỗ cuối. Vạn sự vạn vật đều im lặng, tựa như toàn bộ thế giới, chỉ có hai bên tồn tại, dựa sát vào nhau, cho nhau ấm áp.

Thanh Đồng dán mặt lên ngực Mạc Thiên Liêu, nhẹ nhàng cọ cọ.

Mạc Thiên Liêu bị cọ đến mức tâm ngứa, thò tay chậm rãi sờ tóc của y, những ngày chỉ có hai người như vậy thật sự tốt đẹp, đã nửa tháng không làm gì như vậy, lại tuyệt không cảm giác nhàm chán, vẫn muốn cứ mãi như vậy mà sống qua ngày mới tốt.

Mấy ngày liền quên trời quên đất, không chỉ dựa vào lực sinh sôi của bất tẫn mộc không ngừng chữa trị hoàn toàn nội thương của Thanh Đồng, tu vi của chính hắn cũng đột nhiên tăng mạnh, rốt cuộc hôm qua kim đan vỡ vụn, tiến cấp nguyên anh. Nhưng mà, kỳ quái là, hắn không có kết ra hình người nguyên anh, ở đan điền chỉ có thêm một cái chồi nhỏ.

“Nguyên anh tức là bản thể, có gì lạ đâu.” Thanh Đồng ngược lại không để ý, dù cho tiến cấp hóa thần, nguyên anh cũng vẫn tồn tại .

Lúc ấy hai người đang song tu, thân thể còn chưa chia lìa, Thanh Đồng hiếu kỳ thả ra nguyên anh mèo nhỏ của mình lại gần, cào cào cái chồi xanh vừa mới nhú mầm ra. Cái mầm nho nhỏ lung lay, chậm rãi cuốn lấy vuốt mèo nhỏ.

“Thực ra hiện tại ngươi đang ở giữa trạng thái nguyên anh lẫn cùng hóa thần.” Thanh Đồng cảm giác có chút lạnh, rụt người vào trong chăn.

Mạc Thiên Liêu hơi hơi gật đầu, bởi vì hắn không chỉ có nguyên anh, còn có thần hồn, thần hồn là kỳ hóa thần, nguyên anh lại còn yếu ớt, trạng thái kỳ diệu như vậy, cũng chỉ có người đoạt xác trùng sinh mới có.

Đang nói, chân trời truyền đến một tiếng rít thật dài, một chỉ tuyết điêu bay xẹt qua cánh đồng tuyết, thẳng tắp hướng bên này bay tới,“Ầm” một tiếng đụng vào kết giới phòng hộ trên thuỷ tinh cung.

Mạc Thiên Liêu nhanh chóng mở ra kết giới, để tuyết điêu bay vào.

Bởi vì sợ tông chủ lo lắng, mấy ngày trước đây Thanh Đồng bắt con tuyết điêu, đưa một phong thư về Ốc Vân Tông, không nghĩ tới nhanh như vậy liền có hồi âm.

Lấy ngọc giản trên đùi tuyết điêu xuống, ngón tay Thanh Đồng đảo qua, tin tức trong ngọc giản liền hóa thành dòng chữ màu vàng xuất hiện trong không trung:“Ma cung sắp mở ra, chừng nào về nhà? Chuyện khác, Đại Béo bị bắt.”

Đại Béo bị bắt? Mạc Thiên Liêu sửng sốt, lúc này mới nhớ tới đại sư huynh làm linh sủng của sư tôn cùng bọn họ đến Lưu Vân Tông. Chủ nhân mất tích, linh sủng còn tại, điều này rõ ràng không hợp với lẽ thường……

Tác giả có lời muốn nói: Vở kịch nhỏ:

Tu sĩ giáp: Linh thú của Thanh Đồng chân nhân, vậy mà không có định khế

Tu sĩ ất: Dù sao cũng là hổ thái giám, không có tác dụng gì

Tu sĩ bính: Không đúng, nó có của quý

Tu sĩ giáp & ất & bính: Kéo đi lai giống

Ngực đại thấp:QAQ sư tôn cứu mạng!

Bình Luận (0)
Comment