27Sáng hôm sau, khi Tô Cùng tới trước cửa văn phòng tổng giám đốc của Lâm Phục, anh đang nổi trận lôi đình mắng các nhân viên, cách một lớp cửa dày vẫn nghe được tiếng anh gầm rống.
“Mời ngồi.” Tiểu Trương dẫn Tô Cùng đến chỗ sofa dạ thật trong phòng chờ, “Cậu chờ ở đây một lát.”
Lý trí mà sếp Lâm của chúng tôi vẫn lấy làm tự hào đã vỡ nát rồi.
Tô Cùng bối rối xua tay, đứng yên nói: “Tôi đứng được rồi.”
Ngồi thủng cái sofa tốt thế này thì nguy…
Tối hôm qua, Tiểu Trương vừa chui vào chăn thì bị cú điện thoại của Lâm Phục lôi ra, bảo lái xe đi đón mình.
Khi Tiểu Trương đến nơi, sếp Lâm khốc soái cuồng bá duệ đang mặc áo ngủ, choàng áo khoác, đứng bên đường chà tay giậm chân, còn không ngừng hà hơi vào tay, trông vô cùng giống ông chồng sợ vợ bị đuổi ra khỏi nhà sau trận cãi vã…
Sáng nay đến công ty Lâm Phục chẳng khác gì thùng thuốc nổ biết đi, nhìn gì cũng thấy chướng mắt, hiển nhiên tâm trạng xấu nghiêm trọng.
Nhất định là cãi nhau, nghĩ đến đây, Tiểu Trương lẳng lặng quan sát Tô Cùng.
Chậc, tiểu yêu tình lạt mềm buột chặt này, sếp Lâm của bọn tôi phải làm sao với cậu đây?
Tô Cùng đứng trước cửa chờ một lúc, nghe tiếng Lâm Phục trách mắng người khác từ bên kia cánh cửa, sắc mặt trở nên áy náy bất an.
Tiểu Trương theo dõi sắc mặt Tô Cùng, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi, “Bình thường tính tình sếp Lâm của bọn tôi tốt lắm, rất quan tâm cấp dưới, hè năm nay công ty tổ chức đến bờ biển mở tiệc thị nướng, sếp còn đích thân xâu thịt dê cho bọn tôi.”
Tô Cùng hoang mang đáp lại.
“Lần trước công ty có tiệc, sếp còn đích thân đưa giám đốc bộ phận uống say về nhà, chẳng kiểu cách chút nào.” Tiểu Trương vẫn luôn trầm mặc ít lời hình như hôm nay uống lộn thuốc.
Tô Cùng gật đầu, mắt đỏ lên, “Ừm…”
Đương nhiên tôi biết anh ấy rất tốt…
Tiểu Trương thấy cậu sắp khóc vội nói dối: “Giám đốc bộ phận uống say đó là phụ nữ.”
Còn sếp Lâm là gay!
“… Hờ.” Tô Cùng mờ mịt, không hiểu sao Tiểu Trương lại nói chuyện này.
Tiểu Trương thấy cậu vẫn không vui, lật lọng: “Không đúng, thật ra là đàn ông.”
Tô Cùng câm nín, mếu môi cúi đầu vặn vặn ngón tay.
Tiểu Trương: …
Nam nhơn kia, rốt cuộc nói sao ngươi mới vừa lòng?
Ngay lúc ấy, cửa văn phòng vật mở, giám đốc bộ phận bị Lâm Phục mắng một trận ủ rũ bước ra.
Tiểu Trương lập tức vồ đến che khuôn mặt trắng trẻo của giám đốc bộ phận, không cho Tô Cùng thấy.
“Anh làm gì vậy?” Giám đốc bộ phận suýt ngã nhào.
“Đi mau lên, đừng quay đầu lại, đừng để người đó thấy mặt anh.” Tiểu Trương lạnh lùng bảo.
Giám đốc bộ phận mặt chán đời hẳn: …
Cả cái công ty toàn bệnh nhân tâm thần, không làm nổi nữa.
Thấy không còn ai, Tô Cùng thử bước vào, đứng trước cửa gọi: “Lâm Phục.”
Lâm Phục đang chăm chú xem giấy tờ ngẩng phắt lên, thấy là Tô Cùng, sắc mặt anh bỗng trở nên phức tạp.
Tiểu Trương: …
Tay sếp Lâm của chúng ta run rẩy.
“Tôi có chuyện muốn nói với anh…” Tô Cùng nhìn nhìn tờ giấy bị vò dúm trong tay Lâm Phục, chần chừ hỏi: “Anh có thời gian không?”
Lâm Phục vứt ngay chỗ giấy tờ qua một bên, nhìn thẳng vào Tô Cùng, hạ giọng: “Có, em nói đi.”
Tiểu Trương: …
Ánh mắt sếp Lâm của chúng ta quá phức tạp, không thể phân tích chính xác hàm lượng các thành phần, nhưng yêu thương tha thiết chắc chắn hơn năm phần.
“Mình lên sân thượng nói được không?” Tô Cùng chỉ chỉ lên trần.
“Được.” Lâm Phục tức tốc đứng lên chỉnh sửa quần áo rồi bước ra khỏi bàn làm việc, suốt quá trình đó mắt anh không hề rời Tô Cùng, phảng phất cả thế giới chỉ còn một nơi khiến mắt anh dõi về vậy.
Tiểu Trương không khỏi lo lắng sếp Lâm đi không nhìn đường sẽ té chỏng gọng trên thảm: “…”
Đáng chết, sếp Lâm của chúng ta phát hiện mình không thể từ chối bất kì yêu cầu nào của cậu ta!
Rời văn phòng, hai người đi thang máy lên sân thượng.
Bốn phía chỉ còn tiếng thang máy vận hành khe khẽ, bầu không khí hơi nặng nề, Tô Cùng cúi đầu, kiếm chuyện nói: “Tối qua… ngủ ngon không?”
Lâm Phục im lặng một lát, giọng anh vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ, “Anh không ngủ mấy.”
Sở dĩ anh thích Tô Cùng, một vì thương yêu đau lòng, nhưng nhiều hơn nữa là bị sự lương thiện tuy nghèo khó vất vả, nhưng vẫn trong sáng không tham lam không hám lợi, thà chịu khổ chứ không muốn liên lụy người khác của Tô Cùng làm rung động. Nhưng chuyện đêm qua khiến Lâm Phục không thể không nghi ngờ mức độ chân thực của mọi chuyện.
Nếu đã sớm biết, thậm chí còn lén lút sưu tầm đồ tư nhân của anh, vậy tại sao còn giả vờ như không hề biết anh?
Nghĩ đến đây, Lâm Phục tự cắt dòng suy tư, trước khi Tô Cùng tự nói ra mọi sự, anh không muốn nghĩ xấu cho cậu.
Cửa thang máy mở ra, bước ra ngoài là đến cánh cửa kính hẹp, Lâm Phục đẩy cửa, gió lạnh ùa đến thổi bật vạt áo vest của anh về sau, Lâm Phục bước nhanh ra giữ cửa cho Tô Cùng, lẳng lặng đứng chắn một phần gió lạnh thổi vào Tô Cùng.
“Có chuyện gì, em nói đi.” Lâm Phục đứng sát ngoài sân thượng, tựa vào lan can nhìn xuống.
Thành phố mùa đông mất đi rất nhiều mảng xanh, xe cộ chậm rãi chạy trên con đường xám, trời cũng u ám như sắp có tuyết, nhìn ra xa, chỉ thấy tiêu điều ảm đạm.
Tô Cùng hắng giọng, nuốt nước miếng, lên tiếng như đã đưa ra một quyết định trọng đại, “Thật ra tôi không phải người.”
Lâm Phục nhướng mày, hình như hơi muốn cười.
Tô Cùng cong môi cười nhẹ, “Tôi là thần nghèo trên thiên đình hạ phàm.”
Vẻ mặt của Lâm Phục trở nên khó lòng miêu tả bằng ngôn ngữ: …
“Tôi biết anh sẽ không tin.” Tô Cùng bước tới, đưa ngón tay thon nhỏ lên vuốt nhẹ mi mắt trái của Lâm Phục như mưa xuân, rồi chỉ ra xa, giọng nhẹ hẫng như ảo mộng: “Xem kìa.”
Lâm Phục quay đầu, nhìn về phía Tô Cùng chỉ…